Kim Chủ, Cưng Ra Đây!

Chương 31

Thần Hựu ngủ trưa ngay tại cái giường mà Minh Tiêu đã ngủ qua, đến tận khi bị Quý tiên sinh gọi về mà vẫn còn không nỡ tỉnh dậy, ôm gối hít một cái chỉ ngửi thấy mùi dầu gội đầu của chính mình.

Cậu nghĩ, sau này sẽ đổi một loại dầu gội không có mùi, rồi đưa cho Minh Tiêu loại dầu gội nào lưu hương lâu một chút, như vậy lần tới khi Minh Tiêu đến ngủ, trên gối sẽ đều là mùi vị của anh.

Ngẫm lại cậu liền vui vẻ.

Buổi chiều có hoạt động công việc, Thần Hựu ở trong Tinh Hoàn cũng không phải hoàn toàn chỉ lo vây quanh Minh Tiêu, cậu làm trợ lý cho chủ tịch, nhận lương hàng tháng thì có lúc cũng phải lo những việc bên ấy. Tốt xấu gì cũng là quý tử hào môn, mặc dù trước 10 tuổi cậu sống rất đáng thương nhưng sau đó cậu lại được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất. Nếu nghiêm túc mà nói, cậu giơ tay nhấc chân tuyệt đối có phong độ, thêm nữa dáng vẻ tuấn tú đứng đắn, đi ra ngoài xã giao cùng với Quý tiên sinh cũng không đến nỗi làm mất mặt Tinh Hoàn.

Khi hoạt động kết thúc cũng đã là chạng vạng, tâm trạng của Thần Hựu rất tốt, muốn mời cậu út của mình ăn tối.

“Theo đuổi được Minh Tiêu rồi?” Trong gian phòng riêng của nhà hàng, Quý tiên sinh vừa ngồi xuống liền hỏi.

“Cậu út nghĩ đi đâu vậy!” Thần Hựu đắc ý mà lật thực đơn, “Cháu còn chưa bắt đầu theo đuổi ảnh mà.”

“Chưa sao? Vậy khoảng thời gian này cháu bận cái gì?” Quý tiên sinh bất đắc dĩ hỏi.

“Bận chuyện công việc sự nghiệp với Minh Tiêu nha.” Thần Hựu vung vung tay: “Chẳng phải sắp khởi quay Mắt Thấy rồi sao?”

Quý tiên sinh biết không thể nói thông được với đứa cháu ngoại này, nên cũng lười quản, “Vậy hôm nay cháu đang hí hửng chuyện gì? Không phải cháu không thích ăn đồ cay Hồ Nam sao? Nghĩ gì mà lại tới đây?”

“Sáng nay Minh Tiêu ngủ trên giường của cháu, trong căn phòng mà anh Từ Phàm ca sắp xếp cho cháu ấy.” Thần Hựu nói, ánh mắt cũng bắt đầu tỏa sáng.

Quý tiên sinh nhíu mày một cái: “Chỉ như vậy?”

“Phải ạ!” Thần Hựu lật qua lật lại thực đơn một lúc lâu, khổ não: “Ài, là món nào nhỉ?”

“Đưa cậu gọi cho.” Quý tiên sinh mới vừa đưa tay ra, Thần Hựu liền vội vã giấu thực đơn đi, “Để cháu tự gọi!”

“Cháu ngắm nó nửa buổi rồi mà chưa gọi được món nào đấy.”

“Để cháu hỏi anh Kiều xem sao.”

Dứt lời, Thần Hựu liền gọi điện cho Kiều Ngộ, “Anh Kiều, chào buổi tối, em Thần Hựu đây, anh ăn cơm chưa? Em chưa đâu… Ừm, em muốn hỏi anh chuyện này, ngày đó anh và anh Tiểu Diêu mang Minh Tiêu đi ăn đồ Hồ Nam đúng không? Mọi người ăn món gì vậy… Dạ, em nhớ rồi, cảm ơn anh… Không có không có, Minh Tiêu không ở đây, tại em muốn ăn thôi…”

Cúp điện thoại, Thần Hựu nhanh chóng gọi các món ăn lên, tiếp đó lại thỏ thẻ với Quý tiên sinh: “Cậu út, cháu cảm thấy hình như Minh Tiêu cũng có một chút xíu thích cháu.”

“Là Thần Hựu nào?” Quý tiên sinh hỏi.

“Hả?” Thần Hựu không hiểu: “Sao ạ?”

“Là cháu cả ngày ở bên cạnh cậu ta hay là cháu đứng sau cho cậu ta tài nguyên?”

Thần Hựu ngẩn người, “Không phải đều là cháu à?”

Quý tiên sinh nhíu mày: “Cháu vẫn chưa nghĩ rõ ràng rồi.”

“Cháu hiểu rõ mà.” Thần Hựu nói: “Ý của cháu là, hai nhân vật đều là cháu, cháu phân rõ được, mà người làm cho anh ấy có chút xíu động lòng đương nhiên là người luôn ở bên ảnh rồi.”

“Tại sao cháu lại nhấn mạnh chữ ‘một chút xíu’ vậy?”

“Từ từ sẽ đến, cháu không vội.”

“Không vội? Cậu thấy cháu đang vội phát cuống lên ấy.”

“Cháu thật sự không gấp mà.” Thần Hựu nghiêm túc nói: “Cháu muốn nghiêm túc theo đuổi anh ấy, anh ấy tốt như vậy, cháu không nỡ nắm giữ anh ấy quá nhanh.”

“Đây là lời ngụy biện gì vậy?”

“Không phải sao? Thật vậy mà cậu. Minh Tiêu là người quan trọng nhất trong quá khứ và cũng là người đem đến cuộc đời mới cho cháu, cháu muốn dùng thật nhiều thời gian chậm rãi tiến vào thế giới của anh ấy, có cái gì không đúng?”

Quý tiên sinh không tỏ rõ ý kiến, trầm mặc chốc lát mới hỏi: “Vậy cháu dự định giấu cậu ta tới khi nào? Cháu đâu thể cả đời đều không cho cậu ta biết thân phận của mình được?”

“Anh ấy nhất định sẽ hiểu cho cháu.”

“Ngây thơ.”

Món ăn đầu tiên được mang lên, Thần Hựu nói: “Cậu út, cháu biết cậu lo lắng chuyện gì. Cháu cũng rất lo, mấy ngày trước cháu còn nói dối anh ấy nữa. Lời dối lừa càng nói càng lớn, cháu thật sự không biết sau này nên giải thích với ảnh ra sao nữa.”

“Vậy mà cháu vẫn mù quáng tin tưởng cậu ta sẽ hiểu cho cháu?”

“Không thì cháu có thể làm gì?” Nét mặt Thần Hựu hiện ra vẻ lo lắng, “Cháu không thể nói cho Minh Tiêu biết mình là người cũng cấp tài nguyên và bỏ ra nhiều tiền cho anh ấy. Nếu như cháu dùng loại thân phận này để tiếp cận anh ấy, cháu… cháu…”

“Thân phận gì?” Quý tiên sinh hỏi: “Bình tĩnh chút, cứ từ từ nói.”

“Thân phận kim chủ!” Thần Hựu nói: “Nếu như cháu dùng thân phận là kim chủ để tiếp cận anh ấy thì có khác gì cháu muốn bao dưỡng ảnh đâu? Cậu út, lần trước cháu đã nói với cậu rồi, cháu không thể lấy thân phận này đi sỉ nhục anh ấy.”

“Lẽ nào cháu không ngừng lừa cậu ta thì tức là không phải đang sỉ nhục cậu ta sao?”

“Cháu…”

“Cháu không hiểu gì cả.”

“Người không hiểu gì là cậu út ấy!” Thần Hựu để đũa xuống, “Đúng, cháu có thể nói cho anh ấy biết mình chính là người đã trợ giúp phía sau, cháu là kim chủ, cháu có bao nhiêu ghê gớm. Dựa theo quy tắc ngầm trong giới này, một khi cháu đứng ở trước mặt Minh Tiêu thì dù anh ấy có không thích cháu cũng không thể rời xa cháu.”

“Làm sao cháu biết cậu ta không thích cháu? Vừa nãy chẳng phải mới nói cậu ta đã thích cháu ‘một chút xíu’ đấy sao?”

“Người Minh Tiêu thích không phải là kim chủ nhét tài nguyên tiền bạc cho anh ấy!” Thần Hựu nói: “Cháu không muốn lấy thân phận kim chủ ra để ép buộc hay làm khó anh ấy.”

Quý tiên sinh nở nụ cười.

Thần Hựu mờ mịt hỏi: “Cậu út, cậu cười gì vậy?”

“Cười cháu đến bây giờ còn chưa nhìn rõ.”

Thần Hựu mím chặt môi, sắc mặt rất khó nhìn.

“Cháu bảo không muốn dùng thân phận kim chủ đi làm khó cậu ta, nhưng thật ra là cháu đang sợ hãi.” Quý tiên sinh chậm rãi vạch trần tâm tư của Thần Hựu: “Cháu sợ thứ mà cậu ta thích là tiền và quyền của cháu, chứ không phải là chính bản thân cái người tên Thần Hựu này.”

“Không có! Cháu không nghĩ như vậy!”

Tay phải Quý tiên sinh đè xuống vai cậu, nhẹ giọng khuyên bảo: “Đừng kích động như thế.”

“Thật sự không có mà cậu út, tình cảm của cháu dành cho anh ấy, cậu không thể hiểu được đâu. Khi còn bé cậu không bị giam trong Quốc học viện, cậu sẽ không thể hiểu nổi!” Thần Hựu cúi đầu, cố kìm nén sự kích động: “Cháu muốn cho anh ấy hết thảy những gì tốt đẹp nhất mà cháu có, cháu muốn quãng đời còn lại của anh ấy không phải chịu bất cứ tủi hờn uất ức gì, cũng không gặp phải những chuyện khổ sở nữa. Nếu như Minh Tiêu có tình cảm với cháu thì cả đời này cháu sẽ ở bên anh ấy, đối xử tốt với anh ấy. Nếu như không, vậy thì cháu sẽ ẩn trong bóng tối cả đời để bảo vệ Minh Tiêu.”

“Những người trẻ tuổi thật là…”

“Mặc dù sau này cháu già rồi, suy nghĩ của cháu cũng sẽ không thay đổi!”

“Được rồi.” Quý tiên sinh cười khẽ: “Hiện tại cháu càng che lấp thì lời nói dối càng sâu đúng không. Sau này cháu dự định thẳng thắn với cậu ta thế nào?”

“Cháu muốn để ‘kim chủ’ biến mất.” Thần Hựu đáp rất quả quyết.

“Vĩnh viễn không lộ diện sao?”

“Dạ.”

“Muốn nghe quan điểm của cậu không?” Quý tiên sinh hỏi.

“Cậu muốn dạy bảo cháu sao?”

“Không phải dạy bảo, là phân tích lợi và hại cho cháu.” Quý tiên sinh nói: “Nếu như cậu là Minh Tiêu, có lẽ cậu sẽ cảm thấy sợ hãi.”

“Tại sao?” Trong mắt Thần Hựu là vẻ mờ mịt không rõ.

“Thế giới này làm gì có bữa cơm nào miễn phí. Một người đột nhiên trợ giúp cho cháu mà lại không cần báo lại, chẳng lẽ cháu không lo lắng sau này người ta sẽ có mưu đồ bất chính với cháu sao? Cái danh ‘kim chủ’ bí ẩn này chẳng lẽ không phải là thanh đao treo lơ lửng trên đầu cậu ta à?”

“Lo lắng? Nhưng Minh Tiêu chính là người như vậy mà.” Tốc độ nói của Thần Hựu nhanh dần: “Lúc ở trong Quốc học viện, một mình anh ấy giúp đỡ tất cả bọn cháu cũng không cần bất kì ai báo đáp mà. Anh ấy cứu cháu, chịu đòn thay cho cháu là bởi vì có ý đồ với cháu sao? Không phải! Minh Tiêu chính là kiểu người chỉ cho đi mà không cần ai phải đáp lại!”

Quý tiên sinh ngây ngẩn cả người, một lát sau mới thầm thở dài: “Cũng đúng, là cậu quá lõi đời rồi.”

“Cậu út, là do cậu suy nghĩ nhiều thôi.” Thần Hựu thở ra một hơi, giống như thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng lại vẫn ngột ngạt phát hoảng, “Mau ăn đi cậu út, anh Kiều nói Minh Tiêu thích mấy món này nhất đấy, về nhà cháu sẽ học làm chúng.”

“Cháu học nấu ăn nổi sao?” Quý tiên sinh không tin.

Thần Hựu cười: “Vì anh ấy, cái gì cháu cũng có thể học được.”

Khi món trái cây tráng miệng được bưng lên, tiếng chuông di động của Quý tiên sinh khẽ vang. 5 phút sau, Quý tiên sinh nghe điện thoại xong trở về, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn thẳng vào Thần Hựu.

Trong lòng Thần Hựu chợt căng thẳng, nhất thời bắt đầu lo lắng: “Cậu út?”

“Niệm Hàm mới vừa báo, Minh Tiêu tới tìm anh ấy, cậu ta muốn từ chối bộ phim Mắt Thấy cùng với toàn bộ tài nguyên.”

Thần Hựu hé miệng không cất nên lời, nửa ngày không nói ra một câu.

“Còn nữa.” Quý tiên sinh tiếp tục: “Cậu ta muốn gặp gỡ vị kim chủ đã nâng đỡ mình.”

Thần Hựu kinh ngạc mà nhìn Quý tiên sinh, “Anh ấy…”

Quý tiên sinh nói: “Cậu ta muốn đối diện để xin lỗi vị ‘kim chủ’ này.”