Kim Đồng

Chương 19

Vì tối có hẹn với Hạ Nhất Minh nên hôm đó Tô Bùi đưa Bích Quy sang bà ngoại ngủ, còn mình thì trốn đi chơi xả stress. Sáng hôm sau, anh sang đón con bé về, tiện thể ké thêm bữa cơm.

Lúc anh đến, Bích Quy đang buôn dưa lê với Đa Đa qua điện thoại. Đa Đa là con của anh trai Thẩm Lam, cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, tuổi hai đứa sàn sàn nhau nên lúc chơi vui vẻ thì gia đình yên ấm, còn lúc chí chóe thì inh nhà inh cửa.

Ở đầu bên kia, Đa Đa đang tí tởn khoe chuyến đi du lịch với ông bà. Kỳ nghỉ Tết đã kết thúc, cả nhà họ đang trên đường về nhà.

“Tớ được ở biệt thự siêu siêu bự nhá, có hai tầng lận với cả bể bơi á, ngày nào tớ cũng bơi, thích dã man!”

Bích Quy dửng dưng, “Không có phao thì cậu cũng đâu dám xuống nước, bơi thế chán phèo.”

Đa Đa cố khoe thêm, “Còn được đắp cát nữa á, tớ xây tòa pháo đài cát siêu to luôn nhớ.”

Bích Quy cười khẩy, “Xì, lớn rồi ai thèm chơi cát, chỉ có con nít mới nghịch cát thôi.”

Đa Đa không chịu thua, “Bố tớ nằm tắm nắng trong hố cát tớ đào nữa cơ, thích cực kỳ luôn.”

Bích Quy đáp, “Tớ đây không thích tắm nắng, con gái phơi nắng đen lắm.”

Đa Đa ứ cãi được, cu cậu thét thật to, “Dù sao tớ cũng được đi chơi, vui ơi là vui! Còn cậu thì ở nhà không được đi.”

Bích Quy cũng không kém miếng, “Chị là chị, đương nhiên phải nhường em trai của chị chứ!” – hai đứa trẻ sinh cùng năm, nhưng Đa Đa muộn hơn ba tháng nên thằng bé ghét nhất là bị Bích Quy tự xưng là chị rồi gọi nó là em. Thằng bé cáu nhặng lên, “Cậu bằng tuổi tớ thôi! Còn lâu mới là chị tớ!”

Và thế là chiến tranh bùng nổ, Bích Quy nã như pháo rang vào điện thoại làm Tô Bùi ong hết cả thủ. Anh quyết định đứng ra kết thúc cuộc chiến tranh bằng việc lấy lại điện thoại và trò chuyện với bà ngoại của Bích Quy.

Bà con bé nói với anh rằng Thẩm Lam không trở về cùng mọi người, cô đã bay đến chỗ bạn cũ.

Tô Bùi không hỏi chuyện kinh doanh của Thẩm Lam cũng như không dò hỏi người bạn cũ của cô là nam hay nữ. Anh không quan tâm, cũng chẳng muốn quan tâm.

Anh hỏi han sức khỏe và hứa hẹn sẽ đưa Bích Quy sang nhà bên đó sang. Bà hỏi Tô Bùi có đưa Bích Quy đi chơi đâu vào kỳ nghỉ đông hay không, anh trả lời rằng sẽ đưa con bé đi chơi loanh quanh và xem phim vào một ngày gần nhất. Ngụ ý là anh cũng có thể đưa Bích Quy đi khám phá mở mang tầm mắt.

Tô Bùi vừa dứt lời, Bích Quy đã vói mỏ vào điện thoại, gào tướng lên chọc Đa Đa, “Nghe thấy chưa! Bố sắp đưa chị đi xem phim, không phải múa rối hay phim hoạt hình đâu nhá, là phim điện ảnh của đạo diễn Chu Phàm ấy, mà em có biết Chu Phàm là ai đâu cơ chứ?! Chị đây được vào cả hậu trường gặp cả diễn viên và đạo diễn nữa cơ! Ha ha ha… Em thì mãi mãi là em thôi! Em em em em em!!!”

Cúp máy rồi, Tô Bùi chịu thua xoa đầu con bé, “Bố có thể dẫn con đi tham quan hậu trường, nhưng phải ngoan ngoãn lễ phép, không được oang oang như vừa rồi đâu!”

Bích Quy vâng vâng dạ dạ đồng ý ngay, còn thề thốt là con bé chỉ gào mồm với mỗi Đa Đa mà thôi.

*

Vào thời kỳ mà tiểu thuyết của Tô Bùi bán chạy, có nhiều công ty điện ảnh đến thương thảo việc mua bản quyền sản xuất phim, song giá cả bản quyền những năm ấy thật sự rất rẻ mạt, Tô Bùi không muốn bán tác phẩm của mình như mớ rau cho những công ty không chung tiếng nói, vì vậy mà chuyện chuyển thể bị bỏ không một thời gian dài. Cho đến khi cuốn tiểu thuyết thứ ba là “Yêu Ngược” được bán và chuyển thể thành phim mà đạo diễn năm đó chính là Chu Phàm. Thuở ấy, Chu Phàm là đạo diễn mới ra nghề, “Yêu Ngược” không gặt hái được nhiều thành công, doanh thu phòng vé khiêm tốn. Việc điện ảnh hóa tiểu thuyết bị chững lại rồi đứt đoạn.

Nhưng Tô Bùi kết thân với Chu Phàm từ dạo ấy. Mỗi lần Chu Phàm đạo diễn bộ phim mới, văn phòng của anh ta đều gửi tặng vé cho Tô Bùi.

Tô Bùi nghĩ cũng đã lâu rồi không đi xem phim điện ảnh, nên lần này anh sẽ xem bộ phim mới của Chu Phàm, dàn diễn viên chính đều là những gương mặt tên tuổi, bộ phim cũng rất có tiếng vang.

Anh có bốn vé nên mời cả vợ chồng Lý Nham – biên tập viên hợp tác với anh từ những ngày đầu. Anh biết Lý Nham không có nhiều sở thích, may mắn phim là một trong số những sở thích hiếm hoi ấy. Anh muốn tận dụng cơ hội này để gặp gỡ và trao đổi với ông về việc tái bản tiểu thuyết mà anh từng đề nghị lần trước.

Lý Nham và vợ ông đều thích xem phim, khi được Tô Bùi mời thì ông vui vẻ đồng ý ngay.

*

Sau Tết, Hạ Nhất Minh bắt đầu cai rượu.

Năm nay, vì có kế hoạch chinh phục đỉnh Lhotse nên Hạ Nhất Minh đã bắt đầu các bài tập luyện nâng cao sức bền ngay từ trước đó vài tháng, phải điều chỉnh thể lực ở trạng thái tốt nhất mới có thể tận hưởng trọn vẹn quá trình leo núi được. Anh tự lên kế hoạch tập luyện và thực đơn nghiêm ngặt nhất cho bản thân, đồng thời cũng đến phòng tập thể hình để tăng cường sức khỏe.

Hôm nay, anh gặp Bách Văn Thâm ở phòng gym. Bách Văn Thâm đã im hơi lặng tiếng một thời gian dài.

Sau khi chào hỏi xã giao mấy câu, Bách Văn Thâm hồ hởi khoe, “Anh cũng không ngờ là vợ mình lại có thai cơ mà.”

Hắn ta và vợ đã có hai cậu con trai, đây là đứa thứ ba.

Hạ Nhất Minh nhạt nhẽo nói, “Chúc mừng.”

“Lúc đầu anh cứ tưởng sau tết cô ấy mập ra cơ, ai ngờ đi kiểm tra thì ra là có thai. Vợ chồng anh suýt té ngửa.” – Bách Văn Thâm tự khoe mẽ, “Chứng tỏ anh của cậu vẫn còn ngon chán!”

Thông thường sẽ chẳng ai nhắc đến Phương Tử Linh vào những lúc thế này, thế nhưng Hạ Nhất Minh thì trái khoáy nào phải người thường, anh hỏi thẳng, “Thế Phương Tử Linh có biết không?”

Bách Văn Thâm cười khà khà, “Hôm qua anh có bảo với cô ấy là thời gian này phải quan tâm đến tâm trạng của vợ cái đã, con cái là của để dành, những chuyện khác có hay không không quan trọng. Vừa nghe xong cô ấy đã khóc nức lên cơ mà.”

Hạ Nhất Minh nghe ra được sự đắc ý của Bách Văn Thâm khi có hai người phụ nữ tranh giành tình cảm vì mình. Bất kể người ta yêu hắn vì tình hay vì tiền thì đều khiến hắn đắc chí cả. Ván cờ này, vợ của Bách Văn Thâm đã chiếu tướng.

“Cậu thì sao? Tiến triển với Trần Hạnh tới đâu rồi?” – Bách Văn Thâm vẫn cho rằng Hạ Nhất Minh đã ‘chén’ được Trần Hạnh.

Hạ Nhất Minh vừa tập luyện vừa ngắm nhìn mình trong gương, cơ bắp rắn rỏi, đường nét mượt mà, mặc quần áo thì thon gọn, cởi xuống thì tràn trề sinh lực.

Anh dời mắt đi, “Tiến triển gì chứ. Tôi không có ý định kết hôn.”

Bách Văn Thâm nói, “Cậu còn trẻ, cứ hưởng thụ vài ba năm nữa đi rồi hẵng kết hôn.”

Cứ nhắc đến hai chữ ‘kết hôn’ là Hạ Nhất Mính lại thấy phiền phức kinh khủng. Mẹ anh, bà Trâu Vịnh Mai càng ngày càng tích cực, bà bắt đầu lên cả kế hoạch gặp mặt cho anh từ khi gặp gỡ và làm quen được mấy vị quý phu nhân giàu có qua các chuyến từ thiện, và thế là Hạ Nhất Minh lên đĩa.

Anh đang cân nhắc có nên thuê Trần Hạnh làm lá chắn hay không.

Bách Văn Thâm chợt nhớ ra một chuyện, hắn ta nói, “Mà này, cặp với đàn ông bây giờ đang là mốt à? Cậu biết anh Hạ chứ? Ly hôn xong có bạn trai rồi đấy, hình như con hàng là nam diễn viên bô giai lắm.”

Hạ Nhất Minh biết anh Hạ, Hạ Thiệu Khiêm, có thể coi là tiền bối của anh. Song tin tức này tác động mạnh ở chỗ dường như mối liên kết giữa “ly hôn” và “bạn trai” đã chạm phải bí mật thầm kín nào đó trong anh.

Anh không khỏi dò hỏi thêm, “Sao anh Hạ lại chuộng kiểu đó?”

Bách Văn Thâm đáp, “Ai biết được chứ? Chơi đàn ông có sướng không nhỉ?”

Hạ Nhất Minh mím chặt môi.

Bách Văn Thâm nhướn mày cười khẩy, “Nhưng đàn ông khô bỏ mẹ, cúc hoa ấy, nghĩ đã thấy tởm tởm rồi. Cậu nghĩ thế không?”

Hạ Nhất Minh đứng dậy, “Chuyện ấy mà còn phải hỏi sao.”

Hạ Nhất Minh quay lưng bỏ đi và không ngừng nhắc nhở bản thân rằng chẳng cần phải thổ lộ với Bách Văn Thâm làm gì, anh phải chôn vùi nó thật sâu, thật sâu xuống.

*

Vào cuối tuần, Hạ Nhất Minh mời Trần Hạnh đi xem phim. Anh muốn dẫn Trần Hạnh đi loanh quanh, đương nhiên là trừ những địa điểm quá mập mờ như các quán bar. Vậy nên rạp phim là một lựa chọn hợp lý hơn cả.

Trần Hạnh quả là rất xứng với cái danh siêu mẫu, chỉ một chiếc váy dài kiểu dáng đơn giản kết hợp với chiếc áo măng tô dài cũng đủ giúp cô tỏa sáng. Hai người vừa xuất hiện đã thu hút mọi sự chú ý của quần chúng, thậm chí khi ngồi vào chỗ, anh thấy ai đó lén chụp ảnh họ bằng điện thoại.

Anh có thể hình dung ngay ra nội dung và hình ảnh người ta đăng weibo lúc này.

“Tôi đã thấy Hạ Nhất Minh!”

“Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh đi cùng nhau! Quả nhiên họ là một đôi!”

Rồi những bức ảnh và tin đồn sẽ lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt và trở thành một bằng chứng cho sự trăng hoa đa tình của anh.

Không biết như thế đã đủ để xua đi những quý phu nhân muốn mối lái cho anh chưa.

Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh vừa ổn định chỗ ngồi thì điện thoại của anh reo lên, đó là một tin nhắn từ Tô Bùi.

“Anh thấy cậu này.” – Tô Bùi gửi một câu nói củn lụt.

Tóc gáy Hạ Nhất Minh dựng đứng lên, anh cuống quýt muốn nhắn lại, “Anh đang ở đâu thế?”

Rồi như một bản năng, anh nhìn xuống hàng ghế phía bên dưới, chỉ một cái liếc mắt, anh thấy Tô Bùi đang ngồi ở hàng ghế đầu, nhoài cả người lại để vẫy tay với mình.

Trên đời này có những sự trùng hợp mà Hạ Nhất Minh không thể làm chủ.

*

Hôm nay, Tô Bùi dẫn Bích Quy đi xem phim với vợ chồng Lý Nham. Vị trí ngồi rất đẹp, Bích Quy hớn hở lắm.

Tô Bùi nhỏ giọng trò chuyện với Lý Nham. Tối nay, ông mang một tin vui đến cho anh, rằng bên phía đơn vị xuất bản đang có ý định tái bản một loạt tiểu thuyết từng bán chạy trong những năm qua với chủ đề hoài niệm.

Mặc dù Tô Bùi hơi nhạy cảm với hai chữ ‘hoài niệm’ này, nhưng được tái bản là tốt lắm rồi, biết đâu tiểu thuyết của anh lại được độc giả đón nhận và làm tiền đề thúc đẩy những cuốn mới thì sao?

Song mỗi tác giả chỉ được chọn một tác phẩm của mình. Ban đầu Tô Bùi định chọn cuốn “Bên kia thời gian”, nhưng Lý Nham với tư cách nghề nghiệp lại thích “Yêu ngược” hơn, ông hy vộng Tô Bùi sẽ tái bản cuốn “Yêu ngược”.

Hai người đang thầm thì bàn bạc thì đột nhiên Tô Bùi nghe thấy tiếng cô gái trẻ ngồi hàng ghế sau vọng lên, “Uầy! Kia có phải Hạ Nhất Minh không?”

Anh lập tức ngoái đầu lại, Hạ Nhất Minh không đi một mình. Anh lấy chiếc ống nhòm của Bích Quy lên nhòm, giờ thì anh đã thấy rõ người bên cạnh Hạ Nhất Minh, đó là Trần Hạnh, người tình tin đồn của cậu ta dạo trước.

Trái tim anh, nửa hẫng đi, nửa an xuống.

Mới cách đây mấy hôm thôi, Hạ Nhất Minh còn nói với anh rằng độc thân mới là sảng khoái nhất, vậy mà giờ cậu ta đã hạnh phúc bên người đẹp rồi. Có lẽ lần đó nom anh chán đời quá nên cậu ta mới nói thế để động viên anh thôi.

Tô Bùi tự cười giễu, một người như Hạ Nhất Minh sao có thể độc thân cùng anh được?

Cậu ta mới bông đùa mà anh đã tưởng thật.

Tô Bùi lại miên man về tin đồn giữa Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh, lời đồn đã duy trì thời gian khá dài, có lẽ lần này mọi thứ đã được định đoạn.

Nghĩ vậy, anh bèn gửi tin nhắn cho Hạ Nhất Minh, “Anh thấy cậu này.”

Hạ Nhất Minh đã muốn nhắn ngay lập tức lại cho Tô Bùi, song anh vẫy tay thật lực với cậu. Hai con người cách xa nhau như đang diễn vở kịch câm của riêng họ, lạ kỳ là họ hiểu được cuộc đối thoại ấy.

“Đừng nhắn lại, anh tắt máy đây. Bộ phim bắt đầu rồi.”

“Lát nữa nói chuyện nhé, hãy chờ em.”

“Ok.”

Trần Hạnh chú ý đến hành động của Hạ Nhất Minh, cô nhìn theo anh, “Ai thế anh? Người quen của anh à?”

Hạ Nhất Minh nhìn chằm chặp vào màn hình, đáp khẽ, “Là một người bạn cũ của tôi.”

*

Tối công chiếu ấy, rốt cuộc họ vẫn không nói chuyện riêng với nhau.

Tô Bùi nghĩ Hạ Nhất Minh đang đi cùng với Trần Hạnh nên không muốn làm phiền, với lại anh còn đi cùng vợ chồng Lý Nham nên cuối cùng chỉ xã giao đôi câu với Hạ Nhất Minh rồi ra về.

Trên đường về nhà, Bích Quy liến thoắng phân tích tình tiết của bộ phim và cảm nhận của con bé, Tô Bùi mỉm cười lắng nghe, dường như Bích Quy được thừa hưởng sự nhạy cảm với ngôn từ và khả năng diễn đạt từ bố…

“Trong tất cả những người nổi tiếng mà con nhìn thấy tối nay ấy bố, con thấy chị Trần Hạnh là đẹp nhất, vừa cao vừa mảnh mai! Đẹp thiệt ấy bố nhỉ!” – Bích Quy cảm thán.

Tô Bùi lơ đãng đáp, “Vậy con phải chăm uống sữa mới cao như thế được.”

Mà trong lòng thì vẫn lấn cấn một nỗi niềm không vui.

_______