Kim Đồng

Chương 45

Tô Bùi trằn trọc cả đêm, đầu đã ngả lên gối, mắt đã nhắm nghiền, cả người thả lỏng để cơn buồn ngủ thiu thiu kéo đến mà hình ảnh Hạ Nhất Minh cứ hiển hiện lên, bao suy nghĩ lũ lượt đảo quanh trong đầu làm anh càng nghĩ càng tỉnh, phải đến nửa đêm về sớm mới thiếp đi.

Chocolate được anh đặt trong tủ lạnh không buồn ngó tới. Anh và Hạ Nhất Minh không còn là con nít để mà nhận chocolate rồi thì cả hai sẽ làm hòa với nhau. Thậm chí việc cậu ta đột ngột chạy đến giải thích cũng càng làm mọi chuyện trở nên khó hiểu.

Cuối tuần, Bích Quy trở về nhà và hớn hở khi thấy hộp chocolate được đóng gói xinh xắn trong tủ lạnh.

Con bé vội vàng mở ra.

Tô Bùi nhắc nhở, “Ăn vừa vừa thôi nhé, tối phải đánh sạch răng đó.”

Bích Quy cầm một viên lên hỏi bố, “Bố ơi, bố không ăn ạ?” – con bé biết bố rất thích hãng chocolate này.

“Bố không ăn, của con hết đó.”

Tuy không phải trẻ con nhưng anh vẫn giữ cho mình một chút phép tắc của một bé ngoan – nhận thì được, nhưng ăn thì không.

Vụ bê bối giữa Hạ Nhất Minh và Thu Nhược Dương dần lắng xuống. Thu Nhược Dương đăng nhiều tin tức liên quan đến ‘Thất Tinh Trụy’ như một lời khẳng định rằng những gì xảy ra trước đó chỉ là lăng xê.

Bộ phim ‘Thất Tinh Trụy’ được đầu tư lớn, được nhà sản xuất tuyên bố là sử dụng kỹ xảo tân tiến nhất để tạo nên những cảnh mãn nhãn người xem.

Chương Mông với tư cách là nhà sản xuất cũng bỏ lượng vốn lớn vào bộ phim của mình, tiếng tăm theo đó lên như diều gặp gió.

Hắn cũng rất tự hào việc tự tay dàn dựng vụ lùm xùm như một cách để trả thù lần bị Hạ Nhất Minh đánh trước đó khiến hắn bị cả cộng đồng mạng phỉ nhổ là quấy rối tình dục. Dù có đã người nghi ngờ nhưng không có bằng chứng nên chẳng ai kết tội được hắn cả. Hơn thế, sự việc đã trôi qua, hắn đoán Hạ Nhất Minh sẽ không bám nhẵng vào chuyện này nữa, bởi nếu cố ý đôi co thì chỉ khiến danh tiếng của hắn gia tăng thêm mà thôi.

Chương Mông tiên đoán rằng bộ phim ‘Thất Tinh Trụy’ sẽ hốt được cả mớ tiền trong một năm rưỡi tới.

*

Cùng thời điểm đó, Chu Trạch vẫn chưa tìm được nam chính thích hợp cho bộ phim của mình.

Chu Trạch từng kể với Tô Bùi về chuyện mình tìm được một diễn viên khá ổn, người này là diễn viên trẻ của một đoàn kịch nhỏ, tình cờ biết đến cơ hội phỏng vấn qua một người bạn nên đã tìm thông tin liên hệ của Chu Trạch studio và gửi một video ngắn đến. Sau khi xem video và trao đổi qua mạng, Chu Trạch đã hẹn cậu diễn viên dành thời gian đến buổi thử vai.

Hôm ấy, Tô Bùi cũng có mặt.

Khi đi vào từ cửa sau, Tô Bùi ngửi thấy mùi thuốc lá, anh ngước đầu lên thì thấy một thanh niên trẻ đang ngồi hút thuốc ở cầu thang lối thoát hiểm. Cậu ta mặc quần bò, đi giày Dr.Marten, tóc hơi dài, tai xỏ lỗ, trông rất chi là phong cách, nhưng chiếc áo vàng của một hãng chuyển phát nhanh nào đó mặc trên người thì làm giảm độ ngầu đi đáng kể.

Tô Bùi chỉ cho rằng đó là một thanh niên giao hàng đang ngồi nghỉ.

Nhưng cậu ta lại nhìn anh rồi nói, “Anh là sư phụ Tô phải không?” – cậu cầm điếu thuốc trên tay.

Tô Bùi có hơi chút ngạc nhiên, không ngờ rằng đó lại là một thanh niên giao hàng thích đọc sách — Mình lại trông mắt bắt hình dong rồi.

“Phải, là tôi đây, cậu là?” – anh hỏi.

Cậu ta rướn người về trước, “Em chào anh, em là Lý Vân Sinh, em rất thích tiểu thuyết của anh.” – giọng của cậu ta rất êm tai, một chất giọng nam trầm ấm, nói năng cũng rất tự tin.

Tô Bùi nghĩ, người này chắc đã từng trải qua rất nhiều chuyện và có quá khứ thăng trầm phía sau.

Hai người đứng trò chuyện trong lúc đợi thang máy.

“Cậu thích cuốn nào?” – Tô Bùi hỏi.

Lý Vân Sinh đáp, “Em thích cuốn ‘Yêu Ngược’ nhất, nó rất hoàn hảo, cuốn ‘Ngày dang dở’ mới xuất bản cũng hay anh à.”

Tô Bùi nghĩ, đây mới là người yêu sách chân chính của anh này, cả cuốn mới ra cũng đã đọc rồi.

Thang máy đến, thanh niên nhảy bật lên khỏi bậc thang rồi cùng bước vào thang máy với Tô Bùi.

Tô Bùi ấn nút trong khi hỏi cậu ta, “Cậu lên tầng mấy?”

Thanh niên nhe răng cười, “Cùng tầng với anh, tầng 7.” – vừa nói cậu vừa cởi chiếc áo ghi lê vàng, cào cào chỉnh lại kiểu tóc, “Em đến thử vai.”

Tô Bùi vỡ nhẽ, cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy cậu ta đến từ đâu — Lý Vân Sinh có đôi nét hao hao Thu Nhược Dương, cậu ta chính là diễn viên trẻ mà Chu Trạch mời đến thử vai.

Trong lúc thử vai, Lý Vân Sinh đọc hai đoạn thoại do Tô Bùi biên soạn.

“Khi rời khỏi đây, có lẽ cháu sẽ không quay trở lại nữa. Cháu đã trưởng thành nên ông đừng mong mỏi cháu nữa. Ông cứ tùy ý dùng phòng của cháu nếu muốn…”

Cậu ta có biểu cảm tốt, nhập tâm nhưng không lố, nét diễn rất tự nhiên.

Tô Bùi vừa xem vừa trao đổi bằng mắt với Chu Trạch. Chu Trạch kêu một người vào diễn với Lý Vân Sinh.

Buổi thử vai được ghi hình để xem và đánh giá lại.

Chu Trạch trò chuyện thêm với Lý Vân Sinh, hỏi han kinh nghiệm và công việc hiện tại của cậu ta ở đoàn kịch.

Lý Vân Sinh nói rằng cậu từng làm người mẫu ảnh khi còn học cấp 2, sau đó gia đình muốn cậu thi vào trường hàng không nhưng cậu muốn vào học viện điện ảnh hơn. Tuy nhiên vì thi trượt năm đầu tiên, không có tiền trang trải cuộc sống nên cậu đi làm thêm ở đoàn kịch, vừa học tập vừa làm mấy công việc lặt vặt, đó là lý do cậu đi giao hàng bán thời gian.

Chu Trạch không do dự lâu mà quyết định chọn Lý Vân Sinh là nam chính cho bộ phim của mình.

Tô Bùi không phản đối, anh rất ấn tượng với Lý Vân Sinh. Dung mạo chỉ là thứ yếu, cái chính là rất khó có thể tìm được khí chất đặc biệt như vậy ở các diễn viên trẻ thời nay. Huống chi cậu ta còn là fan sách chân chính của mình.

Nam chính đã có, các diễn viên khác cũng lần lượt được quyết định. Chu Trạch chọn một nữ chính có ngoại hình tương đối phù hợp với Lý Vân sinh để tạo ra các phản ứng trong phim.

Tô Bùi tận dụng thời gian để sửa chữa kịch bản.

Chu Trạch dự định bấm máy vào cuối năm nay để kịp có những cảnh quay có tuyết.

Thời gian này, Tô Bùi gần như ăn nằm ở studio của Chu Trạch, Lý Vân Sinh cũng thế, sau khi thử vai thành công thì Chu Trạch không cho cậu ta đi giao hàng nữa.

“Bây giờ cậu là nhân vật quan trọng rồi, nhỡ trên đường giao hàng xảy ra chuyện gì thì sao?” – Chu Trạch quyết tâm bảo vệ gương mặt Lý Vân Sinh đến cùng.

Chu Trạch cũng ứng trước một phần cát-xê cho Lý Vân Sinh, hôm nào không đến đoàn kịch thì tới phòng làm việc của Chu Trạch. Để cảm ơn, Lý Vân Sinh thường giúp một số công việc vặt như xem phim cùng đạo diễn, nghiên cứu diễn xuất và các cảnh quay, tiếp thu những kiến ​​thức nên học ở trường điện ảnh.

Thỉnh thoảng Tô Bùi cũng tham gia vào cuộc thảo luận của họ.

Tối đó, khi đang trao đổi về kịch bản, Tô Bùi lại nhận được mail của Hạ Nhất Minh.

Vì chưa bỏ chặn nên Hạ Nhất Minh chuyển hướng sang hòm thư của anh – phương thức liên lạc mà cậu biết, cứ như thể thời gian bị quay ngược về mười năm trước, cái thời chưa có các ứng dụng mạng xã hội tiện ích lên ngôi vậy.

Hạ Nhất Minh: Anh đang ở đâu? Cùng đi ăn tối nhé?

Cậu ta đã rủ rê từ mấy hôm trước nhưng bị anh từ chối khéo.

Tô Bùi thật sự không biết phải đối mặt với Hạ Nhất Minh thế nào.

Hôm nay, Hạ Nhất Minh lại gửi mail đến, và Tô Bùi vẫn trả lời với nội dung tương tự lần trước, “Anh đang làm việc ở studio, hôm nay tăng ca nên không có thời gian ra ngoài ăn.”

Chín giờ hơn, Tô Bùi dọn dẹp đồ, mặc áo khoác chuẩn bị ra về.

Lý Vân Sinh cầm mũ bảo hiểm theo Tô Bùi xuống dưới.

Cậu bảo, “Để em chở anh về.”

Tô Bùi mỉm cười, “Không cần đâu, ga tàu điện ngầm ở ngay gần đây rồi.”

Lý Vân Sinh vỗ chiếc mũ bảo hiểm, “Ý em là cái này này, lên xe điện em chở về.”

Tô Bùi cười bảo, “Chu Trạch đã không thích cậu đi xe rồi, cậu còn chở anh, để cậu ta biết được lại nhặng xị lên.”

Lý Vân Sinh hạ giọng thì thầm như thể Chu Trạch trên tầng 7 có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ, “Vậy đừng cho anh ấy biết là được, sư phụ Tô, anh có thể giữ bí mật không?”

Vừa đi vừa trò chuyện đến lán để xe, hai người nán lại tán gẫu, Lý Vân Sinh mở hộp chứa đồ lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm dự phòng, cậu định đội cho Tô Bùi nhưng anh tránh né.

Lúc này, một chùm sáng từ đèn pha ô tô chiếu thẳng vào họ từ phía đối diện.

Ánh đèn chói mắt khiến cả hai ngừng lại.

Tô Bùi nhìn sang chiếc xe đối diện rồi nói với Lý Vân Sinh, “Cậu đi trước đi, đó là bạn anh.”

Tô Bùi bước tới, Hạ Nhất Minh xuống xe, mở cửa cho anh.

Mặt cậu ta dửng dưng, “Em đến đón anh đi ăn.”

Tô Bùi lên xe, qua kính ô tô, anh thấy Lý Vân Sinh vẫn đứng trong lán xe nhìn theo anh rồi vẫy vẫy tay chào, nom cứ như Thu Nhược Dương trên sân khấu đang vẫy chào hai mươi nghìn khán giả mê âm nhạc vậy.

Anh không khỏi bật cười, đạo diễn Chu Trạch quả là tinh mắt.

Hạ Nhất Minh lái xe đi, không đả động gì về cảnh tượng mình vừa thấy mà chỉ hỏi Tô Bùi, “Anh muốn ăn gì?”