Kỳ Sử Dương Hậu

Quyển 1 - Chương 29

Thời gian cứ như thoi đưa, cây trong vườn lại thêm một lần thay lá. Toàn Nhi 1 tuổi, khỏe mạnh xinh xắn và cực kì đáng yêu. Bé chỉ bị bệnh 1 lần, lúc tròn 6 tháng vì mọc răng nên phát sốt, điều này chứng minh tôi là một bảo mẫu ưu tú cỡ nào. Bây giờ thằng nhóc biết đứng chựng, bước được 2 bước thì ngã, mỗi ngày tôi đều dành thì giờ dắt bé bước đi để tập quen và rèn luyện đôi chân. Tiểu Toàn nhà tôi cũng đã nói được 1 âm tiết, bé gọi “ma”, “cha” và gần đây nhất là “dì”. Tôi và đứa cháu không lúc nào rời xa, có đêm nó còn đòi tôi ôm ngủ, tới khuya thì đòi bú khiến tôi phải ôm cục bột lắm chuyện trả về phòng Vân Nga.

Toàn nhi thường nghĩ tôi là mẹ nó vì tôi đã cho nó thấy khuôn mặt của mình. Bé còn nhỏ quá, không thể hiểu rằng tôi chỉ là dì. Thôi kệ, tôi cũng thương nó như con mình, biết đâu sau này tôi sẽ ở vậy không kết hôn, có một đứa con nuôi cũng tốt.

Nhắc tới cưới hỏi lại thấy sầu. Đầu năm nay hoàng đế nói rằng tôi có công trong việc bảo hộ hoàng tử chào đời nên sẽ tặng một món quà. Qùa của ông là con cáo già Phạm Cự Lạng. Tôi còn nhớ như in sáng hôm đó, bệ hạ triệu hai chị em vào điện Thiên Long. Trong điện ngoài vua có thêm nhị hoàng tử Đinh Hạng Lang, đứa trẻ này gần 6 tuổi rồi, mặt mũi sáng sủa coi cũng không tệ. Nó rất hay quấn lấy phụ hoàng, có lẽ do Phạm hậu dạy dỗ. Cô ả từ ngày Đinh Toàn chào đời đã học được cách kiềm chế chút ít, bớt đi mấy phần chua ngoa, khôn ra tí xíu. Cuối cùng thì nàng ta cũng hiểu mình không là gì trong cái hậu cung này. Nhà họ Phạm sa sút hơn trước. Phạm Hạp từ vụ xung đột với Lê Hoàn đã bị bệ hạ cắt chức, không còn một vạn binh mã trong tay, uy tín của Phạm gia cũng theo đó tuột dốc không phanh. Bây giờ Phạm Hạp chỉ làm “Nhất lữ bộ binh tướng quân” (chỉ huy 1000 binh bộ).Trong khi đó, Phạm Cự Lạng – tam thiếu gia nhà họ Phạm thì không ngừng thăng quan tiến chức. Bây giờ anh ta đã là chủ tướng thủy binh, đứng trong hàng lãnh đạo tinh anh, cao hơn một bậc so với Phò mã đô úy. Nhưng không vì một Cự Lạng mà Phạm gia khá khẩm hơn. Lúc Phạm Hạp còn đại quyền, ông ta lợi dụng quan hệ để người nhà họ Phạm được một chức quan, cả gia tộc mấp chục người đều có của ăn của để, gặp phiền phức thì chạy tới cầu viện hắn, nói chung là Phạm Hạp rất biết cách trấn hưng họ Phạm.

Phạm Cự Lạng là tam thiếu gia nhưng do vợ hai sinh ra, anh còn có một bào muội cùng mẹ là Phạm Thị Miên, năm nay hình như 15 tuổi. Lạng lên 10 đã theo cậu đi học chữ nhưng tiếc là tính ham chơi học hành không ra đâu. Anh thích lang thang ở các hàng quán, nghe lõm người ta tám chuyện trời chuyện đất, hay ngồi ở bến đò nghe các Nho sĩ nói chuyện chính sự. Từ đó mà tố chất buôn dưa lê phát triển, có hẳn một “thương hiệu” là Đàm Sự công tử. Phạm Cự Lạng vốn không thiết tha gì với Phạm gia, mẹ anh đã mất mấy năm, bây giờ chỉ có cô em ruột là mối bận tâm duy nhất. Anh theo Lê Hoàn, chỉ toàn tâm toàn ý học hỏi và cống hiến chứ không có tư tưởng trục lợi và cũng không muốn bị Phạm gia lợi dụng. Cũng vì điều này mà được Lê Hoàn yêu quý, tuy hay bị mắng, bị đánh, bị gõ đầu nhưng đều là biểu hiện của tình yêu, người ta nói “Thương cho roi cho vọt” mà lị! =))

Sở dĩ nói tới con cáo già này là vì tôi rất bất hạnh bị ép gả cho hắn.

Ngày hôm đó trời quang mây tạnh mà không ngờ lại là ngày hạn, cũng tại tôi xuất môn chưa xem tử vi. Bệ hạ ban trà, nói vài câu bâng quơ rồi có hạ nhân vào thưa Phạm chủ tướng và Thập đạo tướng quân cầu kiến. Hoàng đế híp mắt nói thầm: “Lê Hoàn tới làm gì nhỉ?”

Tôi vừa nghe báo đã sặc nước trà. Thật thảm! Hai kẻ này vốn nằm trong “black list” của tôi, nghĩa là trông thấy từ xa sẽ quẹo đường khác, tình cờ gặp cũng coi như không khí, nếu phải chào sẽ làm mặt lạnh. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cuối cùng thì vẫn giáp mặt cả hai tên đáng ghét này ở điện Thiên Long. Hai người một trước một sau hành lễ với vua và hậu. Tôi nhìn sơ một cái rồi cụp mắt xuống. Cũng lâu rồi không gặp tên kia. Khi tôi cho đóng đinh cửa sổ hắn cũng đến gõ 2 lần rồi chẳng thèm đến nữa, một lít kiên nhẫn cũng không có, chết tiệt! Người ta rõ ràng không thành tâm, chỉ vui đùa, sao tôi lại thấy buồn như thế?

Hoàng đế hỏi Lê Hoàn sao lại tới, anh trả lời thấy Phạm Cự Lạng bị triệu thì đi theo, lo hắn làm sai điều gì nên bị trách phạt. Đúng là có tinh thần bảo vệ em út. Hoàng đế không tiện đuổi khách nên cũng ban ghế và trà. Khi tách vơi đi một nửa mới nghe ngài nói

- Phạm ái khanh, năm nay hình như 27 rồi nhỉ?

Phạm Cự Lạng không phải kẻ ngốc, thấy vua “vào đề” kiểu này liền nhìn sang tôi.

- Muôn tâu, thật ra là 28.

- Ừ, trẫm không để tâm tới việc nhà của khanh, quên mất là ái khanh đã đến tuổi lập gia thất từ lâu… nay trong nhà hình như chưa có chính thê?

- Bẩm, vẫn chưa… nhưng có hai thiếp…

- À thế hả? Cũng chưa có hậu duệ sao?

- Tâu, thần chưa tính làm cha sớm, vả lại cũng không yêu trẻ, dự tính chỉ để vợ cả sinh thôi!

Vua thông thả uống trà, mắt đượm ý cười.

- Vậy khanh thấy Dương quyến nữ thế nào?

Đã vào đúng trọng tâm. Đinh Tiên Hoàng coi vậy mà cũng có tố chất ông mai, vòng vo tam quốc rồi mới đánh vào trọng điểm. Một câu của vua, 5 người có mặt trừ thằng bé Hạng Lang đang ôm chân ông thì ai cũng có phản ứng. Vân Nga mắt sáng quắc, cứ như thể thấy vàng rơi xuống, chị ấy nôn nóng đẩy gái ế là tôi đi lấy chồng quá rồi. Tôi thì nuốt một ngụm nước bọt, có điềm tĩnh mà uống trà như thể chết khát 3 năm. Phạm Cự Lạng thở ra, hắn cũng đoán trước rồi nên phần nào không ngất xỉu. Còn… Lê Hoàn… người này nói làm sao nhỉ? Anh ta cứ như bị chích điện, đầu ngẩn phắt dậy, suýt đánh rơi chung trà. Cặp mắt đen dùng tốc độ ánh sáng nhìn bệ hạ, nhìn Lạng rồi nhìn tôi, nhanh tới nổi tôi hoài nghi có phải là ảo giác. Sau một loạt động tác khó nắm bắt đó, anh ta điềm nhiên rót thêm trà, cúi đầu thổi thổi… Vân Nga và hoàng đế chỉ chờ mong phản ứng của Lạng mà không để ý Lê Hoàn, họ không biết cái người này vô cùng khả nghi.

Tôi đã nghĩ mình sẽ tìm lý do thoái thác, cùng lắm là khóc lóc với chị nhưng vào thời khắc này, tôi im lặng. Tôi biết mình đang chờ một điều gì đó…

- Muôn tâu chúa thượng, vi thần… củng Dương tiểu thư… có lẽ là không đủ duyên, phận càng khó đảm bảo!

Câu này là chối từ và dĩ nhiên gà mẹ Vân Nga của tôi sẽ xù lông ứng chiến:

- Phạm chủ tướng! Ngài nói vậy là ý gì? Hay ngài chê muội muội bổn cung không xứng làm dâu họ Phạm?

- Tuyệt đối không phải thưa Hoàng hậu. Thần cũng tiếp xúc với tiểu thư không dưới 5 lần, hoàn toàn nhận ra nàng là cô gái thùy mị nết na, ăn nói giữ lễ tiết, thông minh lanh lợi, còn có rất nhiều biệt tài không ai sánh bằng…

Tôi rất muốn ói hết chỗ bánh gạo trong bụng ra =)) Biết vậy đã nhịn đói tới đây rồi!

- … nhưng mà… vi thần không dám trèo cao, tiểu thư đây là cành vàng lá ngọc, nàng phải đẹp lòng thì vi thần mới dám đưa sính lễ tới.

À há, đẩy cục than nóng qua cho tôi đây mà! Ánh mắt lại đổ xô về phía tôi, cảm giác cứ như đang đứng trong đám đông mà ánh đèn flash từ trên rọi xuống, mọi người đều thành bóng mờ và tôi là nữ minh tinh trên sân khấu.

- Muội muội, Phạm chủ tướng đã nói thế thì ý muội thế nào?

Đầu tôi gào thét: “Từ chối mau, nói không đi!” Nhưng miệng tôi thì rất không nghe lời mà bảo:

- Từ ngày vào cung, muội đã xem tỉ tỉ như từ mẫu, mẹ đặt đâu con xin ngồi đấy!

Vân Nga cười như mùa xuân vừa đến, hoàng đế vui vẻ gật đầu, Lạng trợn mắt nhìn và Lê Hoàn… đang thổi trà.

- E hèm… nếu tiểu thư vừa lòng thì… vi thần phải hỏi ý nghĩa huynh. Từ ngày vào doanh trai, thần đã xem Lê đại tướng như từ phụ, cha đặt đâu con xin ngồi đấy.

Cái con cáo rụng lông kia, đây là kịch bản của tôi, ai cho anh ăn cắp bản quyền??? Đèn flash chuyển qua Lê Hoàn, người này vẫn đang… thổi trà.

- Lê ái khanh, nghĩa đệ của khanh đã coi trọng khanh như thế thì cũng nên tác hợp cho hắn đi!

Lê Hoàn rề rề thổi trà, chẳng biết đã thổi bao lâu rồi, so với nước sông Sào Khê, trà trong chung chắc phải lạnh hơn. Hắn lại rề rề đặt cốc xuống, rề rề ngẩn đầu nhìn, hôm nay hình như Lê Hoàn giẫm phải mai rùa lúc xuất môn.

- Tâu… chuyện này… dĩ nhiên là… chuyện tốt. Cái tên long bong này cũng nên an cư lập nghiệp rồi.

- Hả? Huynh… huynh… đệ… đệ…

- Hahahaha… chuyện này coi như định xong. Dương hậu, nàng đi xem ngày lành tháng tốt, trẫm sẽ phong Kiều Nga thành Vĩnh An quận chúa, tổ chức đại hôn, năm nay lại có chuyện vui rồi.

Tôi biết mình đã ngu ngốc đổ dầu châm lửa nhưng bây giờ đứng trong biển lửa không tìm ra nước để dập. Lúc này mọi âm thanh đều không lọt vào tai tôi nữa, trong đầu chỉ lẩn quẩn câu nói “chuyện này là chuyện tốt” Sau một hồi hàn huyên, bệ hạ cũng cho bọn họ lui ra. Lê Hoàn vẫn như cũ kính cẩn hành lễ, tôi trông chờ một cái nhìn của anh nhưng đổi lại là bóng lưng bàng quang rời khỏi.