Kỳ Sử Dương Hậu

Quyển 1 - Chương 32

Mặt trời dần ló dạng cũng là lúc hai người một ngựa lững thững đi vào thành Hoa Lư. Cùng hướng với chúng tôi còn có đàn đàn lũ lũ các xe hàng hóa, lương thực. Thương nhân bắt đầu ngày buôn bán mới. Tôi không khỏi thấy bản thân nực cười. Lúc ra đi thì họ đang dọn hàng, lúc quay về thị họ đang bày hàng. Chuyến “du sơn ngoạn thủy” oanh oanh liệt liệt của tôi kéo dài vỏn vẹn một đêm!? Bao nhiêu kế hoạch theo đó mà đổ vỡ hết. Kịch bản của tôi là thế này: nữ nhân vật xuyên không vì tình mà rời bỏ lầu đài xa hoa, tìm quên trong chốn giang hồ đầy nam thanh nữ tú. Cuối cùng gặp hoạn nạn, bị bán vào lầu xanh. May mắn có một vị hiệp khách đeo mặt nạ sắt ngã giá mua về. Hóa ra chàng chính là võ lâm đệ nhất cao thủ, đã học qua Cửu âm chân kinh, thân mang bách độc nên không bao giờ vì độc mà chết, là đệ tử bí truyền của sư phụ Kim Dung, thế gian này không ai có thể đánh bại. (ặc ặc) Vậy là trai tài gái sắc gặp nhau, như cá gặp nước, bướm gặp hoa, ba ba gặp rùa, thầy chùa gặp ni cô (???)

Ôi tôi sung sướng quá mà không biết mình đang nói gì!

Thôi, tóm lại là mối nhân duyên hồ điệp này đã bị kẻ thứ ba là Lê Hoàn nhào vô phá đám, cướp luôn nụ hôn đầu đời của nữ chính. Bây giờ hắn đang cưỡng ép, đưa nữ chính về nhà, chuẩn bị cho một phen ngược tâm ngược thân vô cùng thảm thiết! Chỉ hy vọng nam chính sớm diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nếu không thì cái vai nam chính của hắn cũng bị Lê Hoàn cướp nốt! =)) Trong cái thế giới trắng thành đen, đen thành xám, xám thành cánh cam này nghệ sĩ mặc sức tung hoành giành vai, đạo diễn cũng bó tay thôi.

Nghĩ tới đây, lòng câm hận của tôi lại sôi trào như phản ứng sủi bọt khí, quay quắc đầu lại tìm kẻ chủ mưu. Rất không may là hành động này dẫn đến tai nạn, đầu của tôi va vào đầu anh vang lên tiếng “cốp” hết sức vui tai.

- A… Nga Nhi… nàng không thể giống nữ nhân một chút sao?

- Ai nói em không giống? Đầu đá hay sao mà cứng thế? Móp trán người ta rồi.

Lê Hoàn nghe vậy đưa tay lên xoa xoa, miệng lại không thèm an ủi

- Đáng đời, ai bảo cứ loay hoay!

Tôi trề môi, hết sức bất mãn nên bắt đầu kiếm chuyện phàn nàn

- Con ngựa này đúng là ngựa già, vừa đi vừa chống gậy, khập khà khập khiểng làm em đau cả lưng. Một đêm dầm mưa không ngủ mệt muốn chết. Haizz… về tới nhà ngài đem nó đi hầm xương đi!

Không biết có phải con ngựa có chỉ số thông minh quá cao hay không mà nó nghe xong liền khịt mũi, giẫy mạnh một cái, gõ gõ móng vuốt chân trước rồi không thèm đi nữa. Lê Hoàn vừa giữ cương, vừa giữ eo tôi, có chút chật vật.

- Phong! Đi!

Nó lắc lắc cái bờm, lại khịt mũi, đuôi ve vẩy nhưng không chịu vâng lời. Lê Hoàn đá vào bụng nó mấy cái, vẫn trơ như cây củi. Cuối cùng anh bất lực nói với tôi:

- Nàng xin lỗi nó đi!

- Hả???

Tôi không thể tin vào tai mình. Lê Hoàn bảo tôi đi xin lỗi một con ngựa??? Tôi quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt rõ ràng nghiêm túc lẫn nghiêm khắc của anh. Biết rằng anh không đùa, cũng biết con ngựa này là quái thú nên tôi nuốt nước bọt, lí nhí hai tiếng:

- Xin lỗi.

Nó không phản ứng.

- Nói to một chút!

- Xin lỗi!

Nó vẫn trơ ra. Lê Hoàn ho một tiếng rồi biện bạch

- À… thính giác của ngựa… hình như không tốt lắm…

Chết tiệt. Chủ tớ các người bắt nạt tôi. Tôi không chỉ xuyên không về 1000 năm mà còn rơi xuống dị giới. Ở đây có đầy quái thú, ngựa cũng so đo với người.

- XIN LỖI!!!

Và thế là cu cậu nhún nhún chân, điệu đà bước tiếp, mũi khò khè cứ như đắc ý lắm. Tôi nhìn cái bờm rung rinh mà tưởng tượng nó đang hất tóc ra oai. Trời ơi, tôi lại đi đắc tội với một con ngựa đột biến gen như vậy sao? Đúng là chủ nào tớ nấy, một ổ biến thái mà ra. Tôi muốn đặt cho nó cái tên mới, gọi là “Đỏng Đảnh” đi! Tự nhiên tôi thấy tội nghiệp Lê Hoàn, anh phải sống mỗi ngày với những quái thai như thế. Từ con cáo già cho tới con Đỏng Đảnh, thêm Tam phu nhân Lâm Đại Ngọc hết thuốc chữa… nếu là tôi sẽ phát điên mất.

- Nga Nhi, đừng để tâm, thỉnh thoảng… có hơi… hơi… đỏng đảnh như vậy!

Tôi phụt cười ra tiếng, không chỉ vì anh dùng đúng cái từ “đỏng đảnh” mà là vì anh đang thầm thì, cứ như sợ con ngựa nghe thấy.

- Ngài sợ nó?

- Không phải… ta chỉ là phiền, nó mà giở chứng thì phải dỗ rất lâu, ta không đủ kiên nhẫn.

- Ha ha ha… một con ngựa cũng làm khó Thập đạo tướng quân?

- Nếu không phải vì nó là ngựa quý thì còn lâu mới được ta dung túng cho cái thói đỏng đảnh này!

- Qúy thế nào?

- Nó được gọi là Hắc Qủy, nhanh nhất trong các giống ngựa thảo nguyên. Nhưng mà loài này rất hiếm muộn, không thể giao phối khác giống, có khi cả đời không sinh sản nên số lượng rất ít. Hắc Qủy rất khó thuần, có người phải mất 20 năm mới có thể ngồi trên lưng nó.

- Vậy còn con này? Ngai mất bao lâu để thu phục nó?

- Nửa ngày.

- Hả???

Lê Hoàn không để ý đến tròng mắt sắp lồi ra của tôi, anh vuốt vuốt bộ lông đen loáng mà bâng quơ bảo:

- Có đôi khi, vật chọn chủ. Nó đã theo ta không dưới trăm trận chiến, chưa bao giờ bị thương, chưa bao giờ để đối phương bắt kịp… nhanh tựa cơn gió, nhẹ nhàng chỉ như tiếng xào xạc… vì vậy mà ta đặt tên là Phong. Nó là một vị thần hộ mệnh!

Ồ! Xem ra con Đỏng Đảnh cũng không phải loại ăn hại, chắc đã nhiều lần cứu mạng Lê Hoàn nên anh cưng nó như thế. Biết được điều này, tôi cũng thấy thích con ngựa. Tôi vỗ về cái cổ dài của nó, nghịch hai lổ tai nhọn của nó. Đỏng Đảnh cũng nương theo cử động của tôi, nó đang hướng thụ sự vuốt ve.

- Phong thích nàng.

- Hả?

- Nó chưa bao giờ để người khác cưỡi, nhưng nó chấp nhận nàng.

Tôi nhìn xuống con vật, tâm trạng rất khó diễn tả. Hóa ra bé Đỏng Đảnh yêu đơn phương người ta mà không nói, giả vờ thanh cao, làm khó…

- Xin lỗi mày… tao đã có ý trung nhân rồi.

Trên đầu con ngựa bay lên đầy dấu chấm hỏi, còn Lê Hoàn thì nhìn tôi như người ngoài hành tinh, cuối cùng kết luận:

- Tác giả nói đúng, não nàng chỉ to có ngần ấy!

(Tác giả: bé Đỏng Đảnh tuyển Fan hâm mô, có ai đăng ký không?=))

Lính gác nhìn thấy chúng tôi thì trợn mắt. Bộ dạng này đúng là sẽ tạo lắm scandal. Thập đạo tướng quân và Dương quyến nữ cả đêm không về nhà, giờ lại cưỡi chung một con ngựa, trang phục nhếch nhác, tóc còn ướt và rối tung. Lê Hoàn khiển ngựa qua cổng Đông thành nhưng có ý ghé lại gần đám lính gác, giọng nói lạnh lẽo, rất có uy lực:

- Trong cung chỉ cần an phận làm việc của mình, bớt lời mội chút mới ngăn được họa.

Bọn họ liền đứng nghiêm, tay cầm thương thẳng tấp, bộ dạng rất vâng lời. Anh hài lòng lại tiếp tục đi. Một lần nữa tôi đi vào hoàng cung Hoa Lư, vẫn ngồi trên ngựa của anh, cứ như mấy năm nay không có gì đổi khác, đời có lúc lạ kì như vậy. Lê Hoàn không chọn đường lớn mà rẽ vào một lối nhỏ.

- Giờ này có lẽ đã lâm triều xong, đi đường lớn rất có thể gặp các quan thần từ điện Chính Nghiêm đi ra.

- Vậy sao? Thế ngài không phải vào triều à?

- Đi chứ, lúc nào cũng phải đến.

- Hả? Vậy hôm nay làm sao giờ?

Lê Hoàn chớp chớp mắt, lát sau mới ngập ngừng nói

- Ta… sẽ tìm một lý do…

- Lo gì chứ. Cứ nói là hoàng hậu nương nương sai đi tìm em về, có hoàng hậu chống lưng, bệ hạ không nổi giận đâu.

Lê Hoàn càng rối rắm

- Không có. Hoàng hậu không có ra lệnh.

- Hả?

- Tự ta đi tìm nàng…

- Cái gì???

- Là… hoàng hậu đọc thư, đúng lúc Phạm Cự Lạng tới bàn bạc chuyện hôn lễ. Rồi hắn hay tin, nói tới ta… Chiều hôm qua ta lập tức đi tìm nàng. Hoàng hậu rất lo nhưng cũng nghĩ nàng bị áp lực, gần đây không vui vẻ, chỉ sai vài thân vệ đi tìm rồi thầm lặng bảo vệ nàng dọc đường… Nhưng ta vẫn không an tâm, ở trong cung dù sao vẫn an toàn hơn!

Tôi ngẩn ra nhìn Lê Hoàn.

- Thôi bỏ đi. Dù sao nàng cũng về đây rồi, mặc kệ chuyện khác, cứ về ngủ một giấc đã. Chiều đến cung Thiên Long nhận tội sau!

Đây là lời nói của một Lê tướng quân tràn đầy trách nhiệm và nghiêm khắc đôi với kỷ cương quân đội hay sao? Tôi trề môi, châm biếm một câu

- Ngài thật có thú vui riêng, ngủ rồi mới tính hả?

Lê Hoàn nhìn tôi thở dài

- Nàng xem ta đi, mắt đã thành gấu mèo chưa? Từ hôm gặp nhau ở Thiên Long cung, không đêm nào ta ngủ tròn giấc. Hôm qua lại là ngày 15 – duyệt binh định kì, phải thức từ giờ Sửu (3h sáng), đến chiều chưa ăn gì đã lôi Phong đi nhong nhong khắp nơi tìm nàng. Đêm qua không chợp mắt một giây. Ta cũng là người chứ đâu phải thần thánh mà không cần ngủ cũng sống?

Nghe anh nói mà tôi rưng rưng nước mắt, tội quá! Nhưng đầu nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo:

- Đã vậy còn để người ta đi lấy chồng. Đáng đời!

- Haizzz… rõ ràng là do nàng đồng ý. Thật ra Cự Lạng là một đứa rất khá, nó cũng chưa có vợ… nàng lấy nó… vẫn tốt hơn lấy ta!

Tôi giẫy nãy lên ngay

- Gì chứ? Gì chứ? Ai mà thèm các người, tôi thà chết già cũng không lấy ai hết. Phạm chủ tướng, Thập đạo tướng quân… Hứ! Làm như có giá lắm, bổn cô nương không cần!

Tôi giống con nhái bén nhảy tưng tưng. Lê Hoàn khó khăn lắm mới khiến cả hai không ngã ngựa. Khi tôi bình tĩnh lại thì đã bị người ta thừa cơ ôm chặt vào lòng rồi.

- Lê Hoàn?

- Nga Nhi, không muốn gả cho ta sao?

- Không!

- Sao dứt khoát như vậy?

- Em… có một số khúc mắc chưa làm rõ, chờ vài năm nữa, khi bệ hạ băng hà…

- CÁI GÌ?

Tôi biết mình lỡ miệng, liền bậm môi lại. Lê Hoàn không nghe lầm, anh nghiêm khắc buộc tôi quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nói rành rọt

- Hoàng thượng phúc lớn vô biên, sẽ thọ trăm tuổi. Nàng không được phép nói điềm gở. Giang sơn này cần có người chủ quản, hoàng thượng sẽ sống rất lâu, rất lâu với Đại Cồ Việt, có hiểu chưa?

Đôi mắt đen láy như có lửa, một thứ quả quyết kiên định mà không gì xoay chuyển được. Tôi nhìn ra mọi tình cảm yêu quý và trung thành của anh trong đôi mắt đó. Lê Hoàn không bao giờ phản bội Đinh Bộ Lĩnh. Tất cả hiềm nghi của tôi vào giây phút này đã tẩy sạch không dấu vết.

Nếu vậy, ai là người giết vua?

Chúng tôi lưu luyến chia tay ở một ngõ bí mật, Lê Hoàn nắm cấm vệ quân trong tay, thông thuộc từng lối đi trong tòa thành. Anh chỉ tôi làm thế nào để về điện Vân Sàng mà không bị cung nhân bắt gặp. Lúc này tôi không tỉnh táo lắm, trong đầu luôn suy đoán rốt cuộc là ai giết hại Đinh Tiên Hoàng. Tôi ngơ ngơ gật đầu với anh rồi lơ đãng bước đi. Chưa tới mười bước thì lại nghe gọi tên, tôi nghĩ anh còn muốn dặn dò gì đó nhưng vừa quay người đã nằm gọn trong một vòng tay ấm áp. Giọng nói của Lê Hoàn rất có từ tính và dịu dàng:

- Nga Nhi, đừng nghĩ ngợi, chuyện của Phạm Cự Lạng ta sẽ lo. Nàng trở về nghỉ ngơi… và… nhớ mở cửa sổ!

Tôi tỉnh hồn ra một chút, ngước nhìn đôi mắt đầy ý cười của anh

- Đừng bắt ta ngồi trên nhánh bạch đàng chờ mãi. Mỗi đêm… đều rất lạnh!

Tôi giật mình níu lấy ống tay áo của anh, mơ hồ hỏi:

- Mỗi đêm?

Vẻ mặt anh có hơi mất tự nhiên, cũng giống như đang xấu hổ, nhưng anh vẫn gật đầu thừa nhận:

- Ừ, mỗi đêm!

P/S: Một trang giới thiệu rất nhiều truyện dã sử, hình như toàn hay hơn Hoa Ban viết híc híc…