Ký Ức Chiều Tà

Chương 1: Chương 1 Gặp Lại Anh

Chương Một :

Gặp lại anh

Va vấp tình yêu trong quá khứ khiến Khiết Băng hoàn toàn vô cảm với hai chữ này. Một cô gái 26 tuổi mặt luôn lạnh như băng, trai đẹp đi qua cô chẳng buồn liếc, suốt ngày vùi đầu vào công việc. Bố mẹ cô cũng đến là phiền lòng, con gái từng này tuổi mà chưa lấy chồng, cũng chưa thấy đưa người yêu về ra mắt. Một số hàng xóm lắm điều trêu chọc, nói bóng gió hay cô chỉ thích con gái thôi?

Mỗi khi nghe được câu đó từ mấy bà hàng xóm, cô chỉ cười nhẹ, chẳng để tâm, mặc họ nói gì. Bố mẹ cô thoạt đầu cũng mặc kệ cho qua, nhưng càng ngày càng bất an, liền năm lần bảy lượt sắp xếp xem mặt cho cô. Khiết Băng bực bội dọn ra ở riêng, nhất định không phí thời gian vào mấy việc vớ vẩn yêu đương nhăng nhít.

Một sáng tháng 6 nóng nực, cô lái chiếc xe màu bạc mới mua đến công ty. Cửa phòng làm việc vừa đóng, mấy nhân viên cấp dưới lại bàn tán xôn xao như thường lệ:

“ Trời nóng 28 độ C, sếp vừa đến liền làm mát cả công ty luôn”

“Tôi thấy lạnh cả người luôn rồi ”

“ Phải đó, người gì như mang cả tảng băng trên mặt, không lúc nào chịu cười một cái!”

“ Thảo nào đến giờ vẫn độc thân một mình! Lạnh lẽo như thế ai mà sống cùng được? ”

Một người tài giỏi có năng lực như Khiết Băng chẳng cần nhờ đến quan hệ hay dùng thân thể để thăng tiến. 24 tuổi trở về từ Mỹ được nhận vào Nhược Hoa, làm mới 2 năm đã lên chức vù vù, trở thành giám đốc bộ phận phát triển, nhưng chức càng cao mặt lại nhiều thêm một tảng băng, ai thấy cũng lạnh gáy.

Không phải cô xấu nên mọi người sợ, ngược lại cô vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thon gọn sắc sảo, đôi môi vô cùng gợi cảm, dáng người quyến rũ với chiều cao 1m 69 và ba vòng đúng chuẩn hoa hậu. Tại sao một người như thế không tận dụng thời gian để yêu đi cơ chứ?

Chín giờ tối Khiết Băng mới lái xe về chung cư. Cô mua một căn hộ sang trọng ở tầng 8 chung cư Lạc Thủy, chung cư này địa hình vô cùng đẹp, xung quanh lại nhiều cây xanh . Vừa bước ra từ thang máy cô liền thấy cô em gái 18 tuổi đang ngồi tựa vào cửa nhà cô, tay cầm Ipad đánh quái, bên cạnh là mấy vali to kềnh.

“ Tiểu Tây, em đến đây làm gì?”

Cô lục túi tìm chiều khóa mở cửa. Cô em Tiểu Tây cười hì hì ôm lấy tay chị gái, nũng nịu: “ Chị yêu à, em không ở ký túc xá nữa, chị cho em dung thân ở đây có được không?”

“ Sao không về nhà ấy”

“ Em về rồi nhưng bố mẹ quản ghê quá, với lại chỗ chị gần trường em hơn, chị yêu thu nạp em đi mà, Em hứa sẽ chăm chỉ làm việc nhà, nấu cơm rửa bát giặt đồ quét dọn, có được không chị???”

Tiểu Tây kém cô 8 tuổi, đúng chất cô em đáng yêu, chu đôi môi hồng bám víu lấy cô. Khiết Băng khẽ cười:

“ Thôi được, chị đang định thuê người giúp việc theo giờ. Nếu em có thành ý làm việc nhà giúp chị, vậy được, chị bớt đi một khoản tiền rồi.”

Tiểu Tây xụ mặt, kéo hai cái vali bước vào nhà, lẩm bẩm một lát rồi như sực nhớ ra điều gì, che miệng cười nhìn cô:

“ Hehe, chị gái à. Anh chàng đẹp trai cạnh nhà chị đó, trời ơi đẹp trai quá chừng! Chị vẫn đang cô đơn lẻ bóng thế này, chi bằng tiến tới một bước xem sao?”

Khiết Băng lườm em: “ Anh chàng nào, chị làm việc từ sáng đến tối không kịp thở, lấy đâu ra thời gian để ý xóm giềng?”

Tiểu Tây vừa dọn đồ vừa bĩu môi, bảo cô trai đẹp cạnh nhà mà không biết hưởng. Khiết Băng lấy làm lạ, căn hộ cạnh nhà cô vốn để trống, sao giờ lại có người ở rồi, chắc người ta mới chuyển về.

***

Tổng giám đốc công ty cô bị mắc nghi án tham nhũng, bị tổng công ty bên New York đuổi việc, sau đó họ điều một người bên đó sang nhậm chức, hôm nay là ngày đầu tiên hắn ta tới làm việc. Cả công ty hồi hộp xôn xao, lũ lượt đứng trước cổng đợi.

Khiết Băng nghe nói tân tổng giám đốc họ Trương, năm nay 30 tuổi gì đấy, không hứng thú lắm song vẫn đứng dài cổ đợi, dù sao hắn cũng là cấp trên của cô.

Đúng tám giờ, một chiếc Porcher màu đen lướt tới. Tên trợ lí tất tả mở cửa xe, tên họ Trương hào sảng bước ra, áo sơ mi tím quý phái, giày tây bóng lộn, mái tóc nâu vài sợi vàng làm nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc, cơ thể cao lớn rắn chắc ẩn hiện qua lớp áo sơ mi…

“ Aaaa, đẹp trai quá đi!”

Vài nhân viên nữ gào thét, Khiết Băng tiến lên phía trước giống mấy vị giám đốc bộ phận khác:

“ Chào Trương tổng, tôi là Bạch Khiết Băng, giám đốc bộ phận phát triển, rất vui được làm việc cùng anh”

Trương Kì quay sang nhìn cô gái trước mặt, cô gái với khuôn mặt đẹp, mái tóc xoăn dài màu nâu nhạt pha vài lọn highligh tím buộc gọn sau lưng. Bộ váy liền màu xanh nước biển ôm trọn bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn. Thật hết sức hết xinh đẹp và quyết rũ. Trương kì nhếch môi cười, Bạch Khiết Băng, chẳng phải là cô bé Sara năm nhất suốt ngày nhìn anh say mê đó sao? Mấy năm không gặp, giờ đã là giám đốc rồi cơ đấy.

Trương Kì tháo kính râm, cười nhẹ: “ Tôi cũng rất vui”

Khiết Băng cũng đã nhận ra anh, đó chẳng phải gã Kiro cô mê như điếu đổ năm nào đó sao. Hai người vốn đã nhận ra nhau, nhưng ở ngoài lại tỏ ra dửng dưng như không quen biết.

Vị tổng giám đốc Trương Kì quả là mỹ nam tuyệt thế, bất cứ điểm nào cũng đều đẹp cả, không tìm đâu ra chỗ xấu để mà chê... Khiết Băng vò đầu nhớ lại chuyện trước kia, mặt đã nổi lên vài vạch đen, chỉ biết trơ mắt mà đối diện với quá khứ phũ phàng.

6 năm trước.

Khiết Băng với tên nước ngoài là Sara học năm thứ nhất tại một trường đại học ở Mỹ. Cô vốn ham học, học miệt mài đến quên ăn quên ngủ, hết giờ học thường chui ngay vào thư viện đọc sách. Nhập học vài tháng, cô để ý tới Kiro, một chàng trai Châu Á, coi như có duyên gặp được người cùng nước. Kiro lúc đó là sinh viên năm cuối, khí chất ngời ngời, cao lớn điển trai. Khiết Băng thường thấy anh tay đút túi quần, an nhiên đi dạo giữa khuôn viên trường học. Những chiều thu nhàn nhạt nắng, cô thường cố tình xuống sân thể dục, nấp vào một khu nhà nhìn lên tầng ba dãy nhà đối diện. Anh thường tựa vào lan can trầm lặng, đôi môi mím chặt, nắng vàng sưởi ấm khuôn mặt đẹp như ngọc của anh, đôi mắt như mặt nước mùa thu khẽ lay động…

Khiết Băng phát cuồng Kiro, đến một ngày không thể chịu đựng được nữa, cô chạy phăm phăm đến trước mặt anh: “Kiro, em yêu anh!” Cô quả quyết nói

Kiro vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn cô, trả lời nhàn nhạt:

“ Xin lỗi em”

Khiết Băng trơ mắt nhìn anh quay lưng bước đi, không thể tin vào mắt mình. Trước giờ chỉ có người khác yêu cô, chứ cô chưa từng yêu ai.

Lần đầu tiên cô làm trái chấp niệm của bản thân, tự động nói ra lời yêu, vậy mà anh nhẫn tâm từ chối thẳng thừng, lại còn quay đi đầy lạnh lùng như vậy. Khiết Băng không dám tin vào mắt mình, mỗi khi thấy anh trên đường lại trốn đi chỗ khác cho đỡ ngại. Cho đến ngày anh tốt nghiệp, cô gái lần đầu tiên tỏ tình lại bị từ chối đầy phũ phàng không thể chịu được nỗi nhục nhã căm hận. Cô đứng trên tầng 5 sân thượng của trường khóc rưng rức.

Lát sau cô khóc chán rồi, liền đứng bật dậy định về nhà mua humbeger ăn, không may chiếc lắc tay bạc hình quả địa cầu rơi xuống rồi lăn lông lốc. Khiết Băng vô cùng xót của, lao ngay ra vồ lấy đồ. Đồ còn chưa vồ xong, cô đã bị một chàng trai cao to ôm lấy, hương thơm thanh khiết trên người anh tỏa ra vốn là thứ cô khao khát đã lâu

“ Kiro?”, Cô ngỡ ngàng

“ Đồ ngốc, vì chuyện này mà em muốn tự tử, có đáng không?”, Anh siết chặt người cô kéo lại

Cô ngớ người, ai tự tử chứ, cô á khẩu không nói được gì, Kiro tiếp tục giáo huấn mắng mỏ cô, lúc đó không không để ý lắm, nên câu duy nhất cô còn nhớ đó là: “ Mỗi người chỉ có một trái tim, tự đau cho mình còn chưa xuể, em không yêu lấy mình, thì ai sẽ yêu em?”

Sau đó Kiro rời trường, cô không gặp lại anh nữa, song câu nói kia cô không sao quên được…