Ký Ức Chiều Tà

Chương 8: Chương 8 Yêu Anh, Một Lần Nữa

Chương Tám:

Yêu anh, một lần nữa

Khiết Băng ngồi lên xe, chợt nhớ ra gì đó, kêu lên:

“ Trương Kì, xe của em vẫn để ở công ty!”

“ Thì sao? Ở đó có bảo vệ, em sợ mất à?”, Trương Kì ngạc nhiên quay sang

“ Không, quay lại lấy đi, nếu không ngày mai em đi làm sao được”, Khiết Băng lo lắng

Trương Kì nhìn cô, ý cười dần thấm đượm:

“ Nhà chúng ta ngay cạnh nhau, lại làm một công ty. Đừng lo, em muốn đi đâu, anh đưa em đi”

“ Anh cố ý phải không?”, Khiết Băng bất mãn, vừa nãy hắn dụ dỗ cô đi ăn, kéo cô lên xe không để cô kịp suy nghĩ, quên luôn xe của mình, “ Ngày mai chúng ta cùng đi làm, mọi người sẽ nghĩ gì hả?”

Trương Kì chợt nghiêng mặt, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm tư cô. Lát sau, anh chầm chậm cất tiếng:

“ Em thay đổi rồi”

Khiết Băng kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt đẹp như ngọc của anh tràn ngập đau xót thê lương, khiến cô không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không khí trong xe chợt trầm xuống. Trương Kì không nói lời nào, phóng xe lao đi.

Lần đầu tiên trong đời, cô thấy anh băng giá đến vậy.

Sáu năm trước, tuy anh coi thường tình yêu của cô . Nhưng dẫu sao, anh của lúc đó cũng dịu dàng ân cần, những lần vô tình gặp nhau khi cô chưa kịp tránh. Nụ cười dịu dàng, ánh mắt quan tâm, ít ra cô còn cảm nhận được điều đó, từ anh.

Lần đầu gặp lại sau sáu năm xa cách, thời khắc anh tháo kính, tình yêu cô luôn chôn giấu thật sâu trong tim, lúc này như muốn bùng nổ, như đóa hoa tung cánh, rực rỡ, mãnh liệt. Anh gọi cô là Sara, anh nói anh cũng yêu cô. Mặc dù cô không tin, nhưng điều cô không muốn nhất vẫn cứ đến. Cô đã yêu anh, một lần nữa.

Khiết Băng lặng lẽ nhìn Trương Kì, anh đang phóng xe như điên trên đường, khuôn mặt lãnh đạm, bàn tay siết chặt trên vô lăng.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai? Khiết Băng mím môi, anh nói cô đã thay đổi, cô thay đổi?

Đèn đỏ, Trương Kì vẫn lao như điên trên đường, vận tốc lớn, còn suýt gây ra tai nạn, may sao đây là đoạn đường vắng, cảnh sát không có ở đây.

Khiết Băng đập đầu vào xe khi anh phóng sang trái tránh cô gái vừa nãy. Cô vừa xoa đầu vừa lo sợ, nước mắt chợt ứa ra.

Trương Kì nghe thấy tiếng đập, quay mặt sang, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt của cô từ từ lăn xuống.

Xe đột ngột phanh gấp.

Khiết Băng không chuẩn bị, suýt lao đầu về phía trước. Không ngờ Trương Kì lập tức kéo cô lại, trong tích tắc, cô vùi sâu trong vòng tay anh. Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, thanh mát, khiến cô vấn vương mãi không thôi.

Trương Kì nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, trong lòng không khỏi thương xót.

Cô luôn ra vẻ mạnh mẽ, thực chất trong tâm luôn yêu mềm. Những lần vô tình nghe nhân viên nói chuyện, họ nói cô luôn luôn cứng nhắc, khô khan, nhàm chán lại khó tính. Những lần đó anh chỉ cười, cô gái này thật lạ, tự làm xấu hình tượng mình như thế. Chắc chỉ có anh mới biết được mặt yếu mềm phía sau cô. Với anh, cô là người thẳng thắn, dám yêu dám hận. Là anh có lỗi, làm tổn thương một cô gái tốt như thế.

“ Xin lỗi, em đau lắm không ?”, Anh thì thầm dịu dàng

Cô thở phào nhẹ nhõm, lí nhí nói:

“ Không sao, không sao…”

Trương Kì vén tóc cô lên, nhìn thấy bên phải trán cô đã sưng đỏ, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Khiết Băng thấy anh nhìn mình chằm chằm, liền né tránh, lấy tay xoa xoa chỗ sưng:

“ Không sao, tối về chườm đã là hết. Có điều,… lát nữa anh đừng phóng nhanh quá. Nếu tức giận thì cứ nói thẳng, mắng em vài câu là được”

“ Anh không nỡ”, Trương Kì khẽ cười

Khiết Băng vẫn né tránh, khuôn mặt ửng đỏ.

“ Sara?”

“ Ừm?”,Cô ậm ừ

“ Tại sao em nghĩ anh đang giận em?”, Trương Kì tiếp tục lái xe, tốc độ chậm hơn nhiều.

“ Lẽ nào không phải?” Cô ngạc nhiên nhìn anh: “ Anh vừa nói em đã thay đổi…”

“ Ừ, em không si mê anh như xưa nữa, đúng là một điều đáng buồn”. Trương Kì mỉm cười.

“ Vậy vừa nãy tự dưng anh phóng xe như điên, rốt cuộc vì sao?” Khiết Băng lấy làm khó hiểu, khuôn mặt xinh đẹp có phần ngỡ ngàng.

“ Ngốc! Hôm nay là ngày đầu tiên công chiếu bộ phim Sao Đêm, anh mua sẵn vé rồi. Khoảng hai mươi phút nữa là bắt đầu, đương nhiên không thể để lỡ giây nào của bộ phim em thích”. Trương Kì đưa mắt nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “ Anh lái xe khá ổn, sẽ không để em chết oan đâu”

Khiết Băng chầm chậm đưa mắt nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào.

Sao cô có thể không động lòng trước anh.

Anh còn nói nhưng gì, cô không nghe rõ. Nhưng trái tim cô đã yếu mềm từ khi nào mất rồi.