"Là tiếng gọi mà trong hai năm nay đi vào mỗi giấc mộng tươi đẹp cô cố gắng dệt nên. Cô đã từng rất muốn nghe, nhưng ít ra, không phải lúc này, không phải trong hoàn cảnh này. "
***
Hai năm sau…
Mỗi buổi tối Đổng Tây đều ngồi ở ban công nhìn ra căn biệt thự đối diện, cô thường ngây ngẩn ngồi suốt mấy tiếng, cũng chẳng biết bản thân đang nhìn gì, rốt cuộc là muốn tìm kiếm cái gì, ở bên khung cửa bên kia… Cô mãi mãi, không còn thấy bóng dáng của người ấy nữa.
Căn biệt thư ấy giờ đây không có người sống, một năm trước cả nhà họ Nguỵ đã chuyển sang một căn biệt thự cao cấp trong nội ô thành phố. Đổng Tây thường không tham gia vào mấy buổi tiệc xã giao cùng bố nên chẳng còn gặp bố mẹ Nguỵ Hàn.
Suốt hai năm nay, ngỡ rằng tình cảm sẽ vì khoảng cách, vì thời gian mà phai nhạt. Mẹ cô hỏi, cô chỉ cười cho qua, nhưng trái tim cô thì biết rõ nhất, anh chưa bao giờ bị thời gian xóa nhòa. Mà ngược lại, tình yêu ấy ngày như măng tre ngày càng vươn mầm, chỉ cao chứ không thấp, măng tre ấy mỗi ngày hoá thành gai nhọn đâm vào tim cô một ít, đến mức chỉ cần nghĩ đến anh đang vui vẻ hạnh phúc ở bên Kha Mễ Nhu là cô đau đớn chỉ biết trốn vào một góc nào đó, cầm quyển album ảnh của chính mình, lật một trang, nước mắt liền nhỏ từng giọt xuống trang ảnh ấy.
Năm nay cô mười bốn tuổi, trong khi các bạn cùng lứa đã dần biết nói về bạn trai, người yêu, thì Đổng Tây chỉ thui thủi một mình hết đi học lại về nhà nhốt mình trong phòng. Không đi chơi cũng chẳng giao du kết bạn, các bạn nam thầm thích cô, tỏ tình với cô, cô cũng chẳng quan tâm đến. Dần dần bạn bè xung quanh liền nói cô có tính tiểu thư, nghĩ bố mình có tiền liền muốn tỏ vẻ công chúa cao sang, bạch mã hoàng tử mà cô tìm, có mơ cũng không xuất hiện. Cô thờ ơ không đáp, cũng không giải thích nhiều.
Cô không chờ bạch mã hoàng tử, chỉ đơn giản trái tim cô đã dành cho một người khác từ rất lâu rồi.
Anh đi đã hai năm, trong khoảng thời gian đó, mọi người đều qua Mĩ thăm anh, nhưng cô thì không, cũng không nhận bất kì cuộc gọi trực tuyến nào của anh, anh gọi điện về, cô chỉ trả lời qua loa vài câu rồi tắt máy, biết có lẽ anh sẽ vì thế mà giận mình, nhưng cô không thể kéo dài cuộc gọi ấy thêm được, anh chẳng bao giờ biết được, khi nói chuyện cùng anh mà lại nghe thấy bên kia có giọng của cô gái ấy, Đổng Tây đã khó chịu thế nào không?
Có thể nói cô ích kỉ, nói cô vô cùng nhỏ nhen, nhưng biết sao được khi cả bản thân cô cũng không hề điều khiển được lí trí nữa. Cô đã thật sự cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình khi xuất hiện cái ý nghĩ độc ác đến mức mong muốn Kha Mễ Nhu hãy chết đi, cô ta chết đi rồi thì Ngụy Hàn mới là Ngụy Hàn của ngày xưa, là anh Hàn của riêng mình Đổng Tây cô.
Không một ai biết được con đường phía trước sẽ rẽ bước thế nào, chuyện cứ đến phải đến, muốn tránh cũng không thể nào tránh khỏi. Cũng như trước kia Đổng Tây ngỡ bản thân sẽ cùng anh sống những ngày tháng hạnh phúc đến hết đời, kết quả là anh có người yêu, sang Mĩ, giấc mơ về hạnh phúc trọn vẹn của cô thoáng chốc tan vỡ.
Cũng như hôm nay vậy, ngày định mệnh thứ hai xoay chuyển cả cuộc đời cô.
Sân trường náo nhiệt ồn ào như bức tranh đối lập hình ảnh Đổng Tây đang ngồi lặng lẽ một mình trên ghế đá nhìn bạn học vui chơi ở sân bóng.
Có người đến vỗ vai cô, ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm: "Cậu sao thế?"
"À… Hôm nay mình hơi mệt, không biết có chuyện gì nữa, trong người cứ cảm thấy có gì đó rất khó chịu." Đổng Tây đưa mắt nhìn những chiếc lá rơi đầy sân, chỉ cần cần gió nhẹ thổi đã làm chúng bay tán loạn. Cô lại ngước lên nhìn trời, thở dài cảm thán: "Mùa thu sắp qua rồi…" Cuối thu, đầu đông, ở nơi đất Mĩ xa xôi ấy thì thế nào, cô thật muốn biết không khí ở đó có se se lạnh như nơi này không, anh… có tốt không?
Cô gái khẽ cười vỗ nhẹ lên trán Đổng Tây: "Cậu mới có mười bốn tuổi thôi mà nhìn cứ như cụ già năm mươi, mùa thu đến thì đến thôi, cậu thở dài cái gì? Hay là… cậu lại nhớ anh Hàn của cậu rồi?"
Từ Tâm Di là người bạn thân nhất của Đổng Tây, cũng là người bạn duy nhất mà Đổng Tây từng chia sẻ tâm sự của mình.
Đổng Tây nghe vậy lại khẽ cười gật đầu: "Chắc vậy… Nhưng dù mình có nhớ anh ấy bao nhiêu thì bây giờ với anh ấy mình cũng chẳng là gì nữa…" Với anh, cô chỉ còn là kí ức, cô chẳng còn một vị trí nào trong lòng người ấy nữa rồi.
"Cậu ngốc thật, có phải đàn ông con trai trên đời này chết hết đâu mà si tình có mình người đó, ừ thì anh ấy đẹp trai lại tài giỏi, nhưng còn rất nhiều người hơn anh ấy mà. Xinh xắn như cậu mà sợ không ai yêu à?"
"Di Di à…Mình cũng thấy mình ngốc."
"Này! Hai cậu làm gì ngồi thừ ra đấy vậy, ra đây chơi bóng chuyền với tụi này đi!" Hình Hướng Phàm đứng ngoài sân bóng chuyền thét lớn làm hai cô gái không còn tiếp tục nói chuyện được nữa.
"Cậu ra với cậu ấy đi, không thì lại bảo mình cướp cậu nữa."
"Tiểu Tây! Cả cậu cũng trêu mình…" Từ Tâm Di đỏ mặt ngượng ngùng, Đổng Tây xua xua tay vờ không quản nữa, Từ Tâm Di bật cười rồi cúi đầu đi ra sân bóng.
Nhìn hai người họ tình tứ ngoài sân, Đổng Tây nhìn theo rồi bất giác mỉm cười. Nếu như cô không yêu thương anh thì có lẽ giờ đây cô cũng giống như Từ Tâm Di, tìm một người hợp với mình rồi hẹn hò. Mười bốn tuổi, hình như yêu đương còn quá sớm, nghĩ vậy, Đổng Tây liền bất giác phì cười, cô yêu thương còn sớm hơn thế nữa.
Điện thoại trong balô rung từng hồi, Đổng Tây nhìn màn hình gọi đến là mẹ mình, cô vẫn giữ nguyên nụ cười mà nghe máy.
"Mẹ…" Tiếng khóc nấc bên kia làm nụ cười của cô cứng đờ, trái tim cũng vô thức đập nhanh hơn, mẹ cô, chưa khi nào như thế, cô vô thức bắt đầu hoảng sợ, vội hỏi: "Mẹ, chuyện gì vậy, sao mẹ khóc… Mẹ…" Đầu dây bên kia chỉ có tiếng khóc, cô đứng bật dậy siết chặt điện thoại trong tay, nghe thấy giọng mình cũng vì thế mà run rẩy: "Mẹ… Mẹ ơi đừng làm con sợ… Xảy ra chuyện gì vậy mẹ?"
"Bố… bố con…"
Nghe đến bố mình, Đổng Tây càng kích động: "Mẹ bình tĩnh lại nói con nghe đi, bố con… bố con làm sao?"
"Ông ấy… ông ấy không còn nữa…" Không còn, tôi muốn biết không còn là có ý nghĩa gì, chưa kịp hỏi thì mẹ lại nói tiếp: "Ông ấy bị người ta giết… Tiểu Tây à…"
Như một tiếng sấm ngang bầu trời bình yên, đánh thẳng vào đầu Đổng Tây, cô không nghe được gì cả, thấy tai mình ong ong, Đổng Tây buông lỏng điện thoại rồi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh mình. Xoay tròn, tất cả cảnh vật trước mắt đều đảo ngược. Mắt cô hoa đi, cũng chẳng thể phân biệt thật giả. Kết quả mọi thứ tối sầm. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng của Từ Tâm Di đang gọi mình, nghe thấy Hình Hướng Phàm đang kêu người đến. Và sau cùng cô chỉ thấy vị mặn của nước mắt. Mọi thứ liền rơi vào tĩnh lặng.
"Tiểu Tây! Con tỉnh rồi… Con tỉnh rồi…" Tiếng của Cao Thuỵ Nghiêng khàn đi, có lẽ vì khóc quá nhiều, bà vẫn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của con gái mình.
"Mẹ…" Đổng Tây gọi bà, sau đó ngây người lúc lâu, nhớ lại mọi chuyện xảy ra, câu nói của mẹ vẫn còn vang vọng bên tai cô, cô nhớ mẹ cô nói, bố cô, ông ấy bị người ta giết chết rồi. Cô quay nhìn gương mặt xanh xao của mẹ mình, mới không gặp chỉ một buổi sáng thôi, cô cảm giác bà gần như không còn sức trụ vững, cả gương mặt xinh đẹp giờ hốc hác hẳn ra, mẹ cô là người xinh đẹp, nếu bình thường, bà chẳng bao giờ mang dáng vẻ thế này đâu. Đổng Tây cố chống tay muốn ngồi dậy, Cao Thuỵ Nghiên đỡ lấy con gái tựa vào giường, còn lấy ít nước cho cô uống. Đổng Tây ngồi đó, trông theo dáng người của mẹ, một buổi sáng mà như trải qua nửa đời người, mệt mỏi và hao gầy, nước mắt bỗng chốc không thể ngăn được liền rơi xuống.
"Bố… bố sao rồi ạ?"
"Tiểu Tây…" Giọng bà nghẹn ngào, bàn tay đưa nước cho cô cũng run run, nước theo đó tràn ra ngoài, như sự thật cứ là sự thật, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận, bà như đang kiềm chế một cảm giác gì đó đang như thác lũ cuộn trào, sau cùng vẫn không kiềm được, bàn tay buông lỏng, ly nước thuỷ tinh rơi xuống sàn, phút chốc vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Mẹ… Con không sao... Bố sao rồi? Mẹ cho con biết đi… Bố… Bố con đang ở đâu?" Giọng cô run rẩy, bàn tay cầm lấy tay mẹ cô cũng run theo.
Cô nghe mẹ nói, tựa như vô cùng khó khăn: "Bố con… qua đời rồi." Cao Thuỵ Nghiêng nói những lời đó mà đau khổ vô vàn, nước mắt cũng vì thế mà tuôn xuống như chuỗi pha lê đứt đoạn: "Mẹ nhận... được điện thoại của cảnh sát... mẹ... không gặp được bố con... lần cuối..."
"Mẹ... Đừng khóc mà..." Cô lấy tay gạt nước mắt trên mặt mẹ mình rồi ôm lấy bà, sau đó cô lại cố đưa tay gạt nước mắt rơi trên má mình, cô cần mạnh mẽ hơn nữa, tuyệt đối không thể gục ngã: "Đừng khóc mẹ ơi... Còn có con đây! Còn Tiểu Tây của mẹ đây!"
"Tiểu Tây, con gái của mẹ... con à..."
Trong căn phòng bệnh ấy, nghe rất rõ tiếng khóc của bà Đổng, lại chẳng thấy thêm giọt nước mắt nào của Đổng Tây. Cô gái mười bốn tuổi ấy ôm chặt lấy mẹ, gạt nước mắt cho bà và hết lần này đến lần khác cắn chặt môi không cho phép mình bật khóc.
Thi thể của ông Đổng được chuyển từ Mĩ về, ngày cô cùng mẹ vào nhà xác nhận thi thể của bố mình. Đổng Tây đứng đó, trông gương mặt của bố, cô gần như chết lặng đứng tại chỗ, mẹ cô không chịu đựng được mà khuỵ xuống khóc ngất, phải nhờ người đỡ bà ra ngoài. Còn Đổng Tây đứng tại đó, đưa tay sờ vào gương mặt lạnh toát của bố mình, nước mắt lăn dài xuống rơi vào da thịt đã chết ấy.
"Bố… Chẳng phải bố nói đi công tác vài ngày sẽ về sao? Chẳng phải bố nói về đến liền dẫn con với mẹ ra ngoài dã ngoại sao? Còn… bố còn nói… còn nói… Bố… Bố!"
Ôm lấy thi thể không còn chút hơi ấm của bố, cô khóc nấc như đứa trẻ, gọi bao nhiêu lần bố cô chẳng bao giờ lên tiếng gọi tên cô được nữa. Từng có ý nghĩ bản thân mình là cô gái may mắn nhất, giờ cảm thấy thực nực cười. Hai năm trước ông trời tước đoạt người cô yêu thương, hai năm sau liền tước đoạt người bố chống đỡ đời cô. Đổng Tây cô cảm giác được, tất cả bất hạnh của đời này, dường như trong những năm tháng sắp tới, đều đổ dồn hết vào thân mình.
Trước khi tấm vải trắng che đi gương mặt của bố, Đổng Tây đứng bên cạnh không chút sức lực, từ ánh mắt vô hồn bỗng chốc như hoá dao nhọn, cô tự thề rằng sẽ khiến cho người đã giết ông phải chết một cách đau đớn nhất.
Cảnh sát Mĩ chuyển vụ án về đội hình sự trong nước. Ông Đổng đi công tác ngắn ngày tại Mĩ, nhưng điều không ngờ là lần đi này không có ngày quay về. Ông bị mưu sát tại một nhà kho bỏ hoang, những kẻ liên quan đang bị áp giải về nước.
Cao Thuỵ Nghiêng nằm viện, sức khoẻ bà vốn không tốt, cú sốc tinh thần lần này gần như khiến bà suy sụp. Mọi việc trước sau đều nhờ đến Tổng thư kí của ông Đổng là Lương Nghệ và Giám đốc công ty tên Trần Thắng Ninh giải quyết, cảnh sát có gọi đến bảo người nhà đến sở cảnh sát hoàn tất một số thủ tục cần thiết, Đổng Tây theo Lương Nghệ đến sở cảnh sát, hoàn tất xong thủ tục, vô tình lại nghe được tin kẻ tình nghi đã áp giải đến trại giam. Đổng Tây vừa nghe đến kẻ này thì lòng thù hận như nham thạch núi lửa phút chốc dâng trào, chỉ hận không thể một dao đâm chết hắn, như cách hắn đã cướp đi sinh mệnh của bố cô vậy. Cô nói với trợ lí Lương Nghệ, hỏi ông có thể bảo với phía bên cảnh sát để cô gặp tên nghi phạm ấy một lần không. Đổng Tây trông thấy vẻ mặt ông ấy có chút không được tự nhiên, cô nghĩ chuyện này không dễ dàng nên ông mới có vẻ mặt khó xử đó, liền nói thêm vài câu, xin ông giúp cô sắp xếp, bảo chỉ cần gặp mặt hắn ta một lần. Lương Nghệ nhìn cô không lâu, sau đó lên tiếng đồng ý, đi hỏi ý kiến với bên phía cảnh sát.
Trên đường từ sở cảnh sát đến trại giam không xa, Lương Nghệ đi cùng Đổng Tây, ông ngồi ghế lái, thỉnh thoảng cứ nhìn cô, cô để ý ông như có điều muốn nói liền hỏi.
"Chú Lương, có chuyện gì sao?"
"Cô Đổng… Chuyện này…" Nói đến đây ông chợt ngừng, sau lại lắc đầu nói tiếp: "Chuyện nên đến vẫn đến. Tôi thấy cô Đổng nên chuẩn bị tâm lí."
Đổng Tây chỉ đơn giản nghĩ Lương Nghệ sợ cô kích động vì gặp hung thủ giết bố mình, cô gật đầu bảo 'Vâng' như đã biết, sau lại nhìn ra hai bên đường.
Bước vào phòng giam, cách nhau bởi một cánh cửa sắt. Đổng Tây bình tĩnh ngồi đó, chờ gặp mặt kẻ tội đồ phá nát mọi thứ của cô. Cô muốn nhìn mặt tên hung thủ đáng sợ đó. Cô muốn chất vấn hắn, hỏi hắn sao lại giết bố cô. Ông hiền từ như thế, tốt bụng như thế, chính trực như thế, ông dạy cô phải chân thật với bản thân, sống không được hổ hẹn với chính mình, ông là người khuyên cô phải biết tự đứng lên khi vấp ngã. Vậy mà tên ác nhân kia đã cướp mất người bố duy nhất của cả đời cô, đạp đổ bầu trời bình yên che trên đỉnh đầu để rồi mọi tai ương rơi xuống người cô.
Tiếng cánh cửa phòng giam bên kia mở ra. Cô ra sức bấm chặt hai tay vào đùi để ngăn sự kích đông, nhưng đôi mắt thù hận không một giây nào rời khỏi cánh cửa đó, cô muốn tận mắt để nhìn thật rõ, khắc thật sâu gương mặt ác quỷ kia. Cô đã nghĩ, cả cuộc đời này, hắn ta sẽ là kẻ khiến cô nguyền rủ và căm thù.
Nhưng rồi… Trái tim ngừng đập một nhịp, cả cơ thể như rơi xuống hầm băng, vừa lạnh vừa rét, hít thở một chút thôi, lồng ngực đau như vỡ nát. Bàn tay siết chặt trên đùi cũng buông lỏng không còn sức lực. Đổng Tây cuối cùng đã nhìn thấy rồi, thấy ác quỷ mà ngày đêm cô nguyền rủa. Cô lấy chút sức lực còn sót lại, chống tay lên bàn từ từ đứng dậy, đối diện với kẻ tội phạm kia. Hắn ngước mặt nhìn cô, một cái nhìn xoáy sâu vào đáy mắt của người đang đứng trước hắn. Đôi mắt ấy sâu như vực thẳm, đã từng chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng cô, đôi mắt mà cô đã từng nghĩ đó là đôi mắt đẹp nhất cô từng thấy, dịu dàng mà bình yên.
"Tiểu... Tây..."
Là tiếng gọi mà trong hai năm nay đi vào mỗi giấc mộng tươi đẹp cô cố gắng dệt nên. Cô đã từng rất muốn nghe, nhưng ít ra, không phải lúc này, không phải trong hoàn cảnh này. Giọng anh khàn đi, tiếng gọi chứa đầy nỗi bất lực, muốn nói thêm gì, nhưng lại không biết tiếp theo có thể nói được gì nữa.
Sự thật, sự thật là đây sao? Thượng đế thật biết cách hành hạ cô, đẩy cô xuống tận cùng của địa ngục, một ánh sáng cũng không để lại. Đổng Tây thẫn thờ lùi lại phía sau, cô vấp phải ghế ngồi khiến cả người chao đảo liền ngã ngồi xuống sàn nhà lạnh toát, âm thanh ấy như viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Người bên kia kích động đứng bật hẳn dậy lại mở miệng định gọi tên cô, nhưng thấy ánh mắt cô lúc này, tiếng nói đến miệng cũng phải cắn răng giữ lại. Cảnh sát giữ vai anh ép buộc anh ngồi xuống, đôi mắt đỏ ngầu của anh vẫn nhìn cô, một giây cũng không rời. Cô được cảnh sát phía sau dìu dậy, liền đứng đó nhìn anh, trong suốt quá trình cô cũng không rời mắt khỏi người trước mắt, nó dán chặt vào hình bóng nửa thân thuộc, nửa xa lạ ở bên kia thanh sắt nhà giam. Gương mặt đi vào từng giấc mơ, xuyên qua từng suy nghĩ.
Vậy mà sau hai năm xa cách, anh, cô, định mệnh để họ gặp nhau như thế này, cách một thanh sắt của nhà giam, cô là kẻ mang thù hận tìm kiếm người đã giết bố mình, anh là kẻ tội đồ tay dính đầy máu, là máu của bố cô.
"Anh… Hàn..."