Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 7: Chuyện xưa

Đường Lạc Nhiên cùng mẹ mình quấn quýt trong chốc lát, kể chuyện hôm nay xảy ra, liền lạch cạch lạch cạch chạy đến cửa phòng bếp nhìn Tô Kỳ nấu cơm. Đường Sở Nhiêu cũng bớt lo, liền ôm ôm gối tựa vào ghế sa lon, nghe con gái cùng Tô Kỳ có không đối thoại. Cứ như vậy lẳng lặng nghe, nàng cư nhiên cảm thấy mí mắt nặng nề, sắp không mở ra được.

Chờ Tô Kỳ đem đồ ăn đều mang lên bàn, thoáng nhìn ghế sa lon, chỉ thấy Đường Sở Nhiêu đang ngủ say.

Hắn đối Đường Lạc Nhiên làm một cái động tác chớ có lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Nhiên Nhiên, mẹ đang ngủ, chúng ta nhỏ giọng một chút."

Thời tiết tháng 8 còn rất nóng, trong phòng điều hòa mở thật sự thấp. Tô Kỳ đi vào phòng lấy ra một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên Đường Sở Nhiêu, lại đem đồ ăn vừa mới làm tốt lưu ra một ít để ở một bên, lúc này mới mang Đường Lạc Nhiên hai người nhẹ tay nhẹ chân ăn xong bữa tối.

Đường Sở Nhiêu ngủ một giấc này thật sự kiên định, đại khái là bởi vì tối hôm qua ngủ quá ít, hôm nay ban ngày lại bề bộn nhiều việc, buổi chiều trở về vừa thả lỏng liền cảm thấy đặc biệt mệt. Tô Kỳ cùng Đường Lạc Nhiên chơi một hồi lâu, lại giúp bé tắm sạch thay đổi quần áo, chống cự không nổi tiểu cô nương yêu cầu, mới lại mang bé đến trên ghế sa lon nhà mình, nằm ở một đầu khác, tiểu cô nương liền nằm thẳng vào trên bụng hắn bắt hắn kể chuyện xưa. Tiểu cô nương hôm nay ở Tô trạch chơi cũng mệt, Tô Kỳ kể chuyện xưa trong chốc lát, liền ngủ mất. Chẳng qua nhỏ vừa ngủ, lớn mới tỉnh. Tô Kỳ trong lòng buồn cười, nhìn Đường Sở Nhiêu ngồi có chút mơ hồ, hắn nhẹ nhàng đem cục bột nhỏ đưa xuống, đứng dậy mở miệng nói: "Tỉnh? Chờ một lát tôi hâm nóng thức ăn một chút."

"Ưm?" Mới vừa tỉnh Đường Sở Nhiêu thanh âm mang theo mơ màng cùng lười biếng khác với thường ngày, nhạ cho Tô Kỳ trong lòng ngứa ngáy.

Tô Kỳ ho nhẹ một tiếng, lấy cái chăn nhỏ trước đắp cho Đường Sở Nhiêu, đổi đắp lên cho Đường Lạc Nhiên, liền đứng dậy đi phòng bếp. Mới đi vào, lại lui đi ra, đối Đường Sở Nhiêu nói: "Cô về tháo hóa trang trước đi." Tô Kỳ trước kia không thích nhất hoá trang, nhưng phải phải đi làm lại không có biện pháp, không thể không hóa, cho nên hắn mỗi lần về nhà chuyện thứ nhất chính là tháo trang sức.

Đường Sở Nhiêu còn mơ hồ, Tô Kỳ nói cái gì nàng cũng nghe theo, cũng không nói chuyện, gật gật đầu trở về nhà mình.

Tô Kỳ đem thức ăn hâm nóng, Đường Sở Nhiêu cũng đã tới. Mặt rửa sạch nàng lại khôi phục thư thái bình thường, mỉm cười cùng Tô Kỳ nói cảm ơn, chậm rãi dùng "bữa tối". Tô Kỳ trong lòng thật cảm thấy có chút đáng tiếc, Đường Sở Nhiêu vừa nãy như vậy thật sự đáng yêu vô cùng, cùng Đường Lạc Nhiên đặc biệt giống. Hắn xoay người mở tủ lạnh, quay đầu lại hỏi: "Sáng mai muốn ăn cái gì? Nhiên Nhiên trước còn nói muốn ăn cháo, ngày mai thứ bảy, bé có cần đi Tô gia không?"

Đường Sở Nhiêu có một giây kinh ngạc, chiếu bọn họ hiệp ước, làm bữa sáng cái này cũng không ở bên trong. Nàng lập tức trả lời: "Không đi, cuối tuần tôi ở nhà với con bé. Cậu nấu cơm thì cậu quyết định, tôi không kén chọn."

"Ừm, vậy à..." Tô Kỳ còn chăm chú nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, một tay nâng cằm, đã quyết định tốt lắm ngày mai ba bữa. Bỗng nhiên, hắn lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi: "Vậy cuối tuần tôi làm cái gì?"

Đường Sở Nhiêu để đũa xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười, làm như phun tào nói: "Sặc, cậu gần đây tiến bộ thật sự làm người ta khiếp sợ, thực cứ như thay đổi một người khác vậy."

Tô Kỳ mặt ngoài một bộ chẳng hề để ý, nhún nhún vai, đóng cửa tủ lạnh, không biết làm sao trả lời: "." Trong lòng lại lộp bộp một chút, tuy biết là nói đùa, nhưng Đường Sở Nhiêu những lời này cho hắn gõ cảnh báo, vốn tưởng rằng Đường Sở Nhiêu cùng Tô Kỳ không quen, hắn không cần quá che dấu, nhưng giờ nhìn đến kỳ thực không phải như vậy?

"Xem ra Tô thiếu gia vẫn có di truyền ưu điểm của mẹ mình nha ~ Cuối tuần đương nhiên là có việc cho cậu, ngày mai qua tìm tôi."

"Mẹ tôi?" Tô Kỳ một lần nữa trở lại bàn ăn, hai tay chống bàn, thân thể hơi hơi cúi xuống phía trước, nhìn Đường Sở Nhiêu, hỏi: "Cô và mẹ tôi rất quen thuộc sao?"

Đường Sở Nhiêu không nhìn tư thế có chứa áp bách của Tô Kỳ, bình chân như vại ăn bữa tối của nàng, thản nhiên trả lời: "Chính xác mà nói, tôi chỉ thân với mẹ cậu."

"Hử? Không chỉ tôi, bên ngoài tất cả mọi người đều cho rằng cô là vì ba tôi mới đến hỗ trợ Tô thị. Còn nữa, đêm qua ngay từ lúc tôi mới đưa ra điều kiện cô đã bắt đầu đánh hợp đồng đúng không? Ngay từ đầu cô đã xác định giúp tôi, vì cái gì?" Tô Kỳ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đường Sở Nhiêu, biểu tình nghiêm túc. Nhất định có những thứ gì, là hắn, cùng với quần chúng đều không biết.

Đường Sở Nhiêu bất vi sở động, tiếp tục dùng bữa tối của mình. Tô Kỳ cũng liền vẫn duy trì tư thế như vậy, nhìn.

Rốt cục, Đường Sở Nhiêu ăn xong bữa tối, tự mình cầm bát đi phòng bếp rửa sạch. Tô Kỳ ngay tại sau lưng nàng, ỷ ở cửa phòng bếp, lẳng lặng chờ.

Đường Sở Nhiêu cũng biết hôm nay không cùng Tô Kỳ nói rõ ràng là không được. Chính là rõ ràng trước kia Kỳ Ngọc Dung mẹ Tô Kỳ nói với nàng Tô Kỳ là thần kinh thô, hắn thế nhưng sẽ chụp được lỗ hổng trong lời nói của nàng, còn có thể chú ý tới nàng đánh hợp đồng?

Nàng đem bát rửa cất kỹ, thu thập xong phòng bếp, xoay người đi ra phòng bếp, thời điểm đi qua bên người Tô Kỳ ngừng một chút, nói: "Tắm rửa xong lại nói tiếp."

Cái chuyện kia cần thời gian. Nàng hôm nay đã mệt muốn chết, ít nhất cũng phải tắm rửa một cái trước thả lỏng một chút.

Tô Kỳ mắt thấy Đường Sở Nhiêu ôm Đường Lạc Nhiên rời đi, nội tâm phức tạp. Hắn có dự cảm, sự tình dường như sẽ trở nên phức tạp.

Qua nửa giờ, Tô Kỳ đi đối diện. Đường Sở Nhiêu đã rửa mặt xong, oa ở sô pha. Thấy hắn lại đây, nàng ra hiệu hắn ngồi xuống, chỉnh chỉnh suy nghĩ, liền mở miệng nói: "Đích xác, tất cả mọi người đều cho rằng tôi năm đó là nhận ơn huệ của phụ thân cậu, nhưng kỳ thực, trợ giúp tôi luôn là mẹ cậu. Tôi là cô nhi, lúc tốt nghiệp trung học, tôi thi đậu trường có tiếng, nhưng cha mẹ nuôi của tôi đều là người nghèo, hơn nữa con trai ruột của bọn họ khi đó cùng lưu manh địa phương đánh nhau, cần một số tiền lớn để giải quyết, trong nhà căn bản không có, sau lại, tên lưu manh đứng đầu nhìn trúng tôi, nói để cho tôi theo hắn, hắn sẽ bỏ qua chuyện này. Cha mẹ nuôi của tôi không chút do dự liền đáp ứng."

Đường Sở Nhiêu ngữ khí bình thản, giống như đang giảng thuật chuyện của người khác.

"Tôi chạy trốn. Nếu không gặp mẹ cậu, có thể tôi đã chết." Đường Sở Nhiêu đối Tô Kỳ cười cười, nụ cười kia làm cho Tô Kỳ cả tâm đều đau.

"Quá trình liền bỏ qua đi, tóm lại là lúc cậu 13 tuổi, mẹ cậu ra ngoài công tác, ngẫu nhiên cứu được tôi. Bà giúp tôi học đại học, xuất ngoại đào tạo sâu, thời điểm trở về tôi mang thai Nhiên Nhiên, cũng là bà ấy luôn hỗ trợ chiếu cố tôi. Bà ấy không nói cho cậu, vì sợ cậu tức giận. Ba cậu đối với chuyện của mẹ cậu hoàn toàn không để tâm, mãi đến sau này tôi về nước, hắn mới biết được tôi cùng mẹ cậu có quen biết. Mẹ cậu sợ ba cậu dùng bà ấy để lợi dụng tôi, nên cũng không nói cho hắn biết tình hình thực tế, ngược lại nhờ người khác trung gian, làm giả như ba cậu giúp đỡ tôi. Khi đó, sức khỏe của bà đã không còn tốt, hơn nữa kỳ thực đã phát hiện ba cậu có con riêng, bà ấy yêu ba cậu như vậy a, vì ông ta bất chấp tất cả, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như thế. Cho nên bà ấy muốn tôi giúp cậu. Chỉ là không nghĩ tới, bà còn chưa kịp căn dặn cậu, cũng đã chống đỡ không được."

Tô Kỳ buộc chặt nắm tay, hắn trong đầu nhớ lại bộ dáng Kỳ Ngọc Dung một tháng sinh mệnh cuối cùng, khi đó nàng đã nói không ra lời, mỗi lần hắn đi thăm nàng, ánh mắt của nàng đều bi thương như vậy, không cam lòng như vậy. Hắn lại chưa từng hảo hảo chú ý qua, để ý qua. Tô Kỳ trở tay tát chính mình một cái, không phải hắn nghĩ muốn động, hắn biết, đây là nguyên chủ hối hận.

Đường Sở Nhiêu nhìn người trước mắt động tác, đứng dậy từ trong tủ lạnh xuất ra một bịch nước đá, giúp hắn đắp mặt, ôn nhu nói: "Nhẹ tay một chút, bà ấy sẽ đau lòng."

Tô Kỳ vì một câu nói kia, khóc không thành tiếng. Hắn cúi thấp lưng, hai tay ôm đầu mình, khóc như tiểu hài tử mất đi món đồ chơi yêu thích nhất.

Đường Sở Nhiêu đem Tô Kỳ nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, hốc mắt cũng đã ươn ướt, bất quá khóe miệng lại lộ vẻ cười.

Thật tốt, Kỳ a di, con của người trưởng thành. Người yên tâm, con hứa với người, sẽ không để cho người ta ức hiếp hắn.

Đối với Đường Sở Nhiêu mà nói, Kỳ Ngọc Dung tựa như mẫu thân của nàng. Đường Sở Nhiêu từng nghĩ tới không chỉ một lần, rõ ràng nàng là một người ấm áp nhu hòa như vậy, nếu quả thật nàng là mẫu thân của bản thân, thì trên đời nhất định không có chuyện nào tốt hơn. Nhưng mà con trai ruột của nàng, vì sao có thể đối nàng như vậy đâu? Hắn chưa bao giờ biết mẹ hắn rốt cuộc nghĩ muốn cái gì, Kỳ Ngọc Dung cũng luôn nói hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đường Sở Nhiêu cảm thấy, Kỳ Ngọc Dung làm gì cũng tốt, nhưng duy độc điểm này, đối đứa con quá mức cưng chiều.

Bất quá hiện tại Tô Kỳ giống như thoắt cái trưởng thành, hiểu chuyện rồi, nghĩ đến, nàng ở trên trời thấy cũng sẽ vui mừng đi. Đường Sở Nhiêu nhẹ vỗ lưng Tô Kỳ, khuôn mặt ôn hòa.

Hồi lâu, Tô Kỳ mới dần dần ngừng lại nước mắt. Đường Sở Nhiêu rút vài khăn giấy đưa cho hắn, hắn tiếp lấy, cẩn thận xoa xoa mặt, tiếp sau nghiêm túc cùng Đường Sở Nhiêu nói cảm ơn, "Cám ơn cô, đã ở bên cạnh bồi mẹ tôi." Tô Kỳ khóc lâu, lúc này giọng nói còn mang theo nghẹn ngào.

Đường Sở Nhiêu lại về lại vị trí ban đầu, nửa nằm trên ghế sa lon, khẽ cười nói: "Đó là tôi nên làm."

Tô Kỳ nhớ tới khi hắn 14 tuổi, Kỳ Ngọc Dung hình như có cùng hắn nói nửa đùa nửa thật, tìm cho hắn cái tỷ tỷ, hắn lúc ấy tức giận thật to, cùng Kỳ Ngọc Dung náo loạn khó chịu thật lâu, biến thành nàng cũng không dám nói nữa. Nghĩ đến, tỷ tỷ nàng nói, chính là Đường Sở Nhiêu đi? Nếu quả thật lúc ấy đáp ứng, có lẽ bọn họ đều trôi qua hạnh phúc hơn hiện tại.

Hắn đứng dậy dịch tới trước mặt Đường Sở Nhiêu, ngồi xổm xuống, cùng nàng nhìn thẳng, mở miệng hỏi: "Về sau, tôi gọi cô tỷ tỷ được không?"

Đường Sở Nhiêu hốc mắt ửng đỏ, vươn tay xoa đầu tóc hắn, thật lâu sau, mới đáp: "Được."

Tô Kỳ trở về nhà mình. Cảm xúc bình tĩnh trở lại hắn nhớ tới chuyện vừa nãy, khi đó, hắn tựa hồ phân không rõ chính mình đến tột cùng là ai. Bi thương là như vậy rõ ràng, hắn mê mang. Rốt cuộc, hắn là nàng, hay là hắn? Không biết sao, hắn có một loại cảm giác chịu tội. Bản thân lừa gạt Đường Sở Nhiêu. Rõ ràng, nàng để ý, muốn trợ giúp, là Tô Kỳ kia, không phải hắn. Tuy rằng hắn là bởi vì nguyên chủ nguyện vọng mới nghĩ cầm lại Tô thị, chính là suy cho cùng, hắn mất rồi. Hắn nên làm cái gì bây giờ?