Là Em

Chương 1

Chắc em chính là người thích yêu đương, em vẫn luôn cảm thấy mình trong mối quan hệ này là phía bị hại, em chưa từng cảm thấy em là người thắng trong đoạn tình cảm này của em với anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy lại nói, anh ấy thích nói dối nhất, anh ấy thích nói dối, nếu không có sự tồn tại của em thì anh ấy bây giờ nhất định sẽ sống tốt hơn. Chúng em chưa từng bắt đầu, nhưng em nghĩ mối quan hệ này cũng vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

Mọi người có lẽ đều biết thời thơ ấu của một bé gái, nếu xuất hiện một cậu bé ôn nhu lại đẹp trai như ánh mặt trời như vậy, như vậy thì thần tượng của cô gái có thể chính là anh ấy, chú nhỏ của em là người như vậy, cũng đúng là bởi vì mối quan hệ như vậy mới có thể làm đầu óc, thân mình của hai người chúng em nóng lên dựa vào với nhau.

Khi còn nhỏ em thường xuyên bị bạn học ức hiếp, bị bọn họ vứt rác vào người, giấu đồ của em, mà mỗi lần đều là chú nhỏ của em giúp em giải quyết những chuyện đó, anh ấy giống như siêu nhân mà em giống một chú cún lưu lạc, siêu nhân đánh người xấu bỏ chạy, cún con có nhà.

Nhưng mọi người muốn hỏi em từ khi nào phát hiện ra mình thích chú nhỏ, em sẽ nghĩ đến năm em mười tuổi. Lần đó em hẹn với một bạn học nam đi tìm bạn học nữ làm bài tập, trên đường về nhà em mới phát hiện mình bị bạn học nữ đó cô lập, cô ấy cho bạn học nam một túi kẹo sữa và một lọ sữa mà em cái gì cũng không có, em lại là người hay khóc vừa lúc đi qua cửa hàng tiện lợi của chú nhỏ, cả người em không chịu nổi nữa, chú nhỏ lấy một lọ sữa và kẹo sữa biến ảo thuật lấy ra từ túi và áo khoác của anh ấy đưa cho em. Anh ấy nói, khóc cái gì chứ, cái gì chú cũng có.

Em nhớ rõ ngày đó sau khi về nhà em mơ một giấc mơ, em mơ thấy sau khi mình lớn lên kết hôn với chú nhỏ, giấc mơ đó làm em cười tỉnh.

Đúng rồi, chú nhỏ của em chỉ lớn hơn em tám tuổi, năm em mười tuổi anh ấy đã 18 tuổi, năm ấy anh ấy thi được vào trường quân đội, mà em còn ở lớp học liều mạng hoa si.

Em thừa nhận em là một người vì bản thân mà mặt mũi cũng không màng, em sau đó lại quậy cuộc sống của chú nhỏ rất nhiều lần, buồn cười chính là những người đứng xem đều nghĩ bởi vì em quá ỷ lại vào chú nhỏ của mình, bọn họ không biết em vì muốn ở bên cạnh chú nhỏ cả đời mà lại nghĩ đến chính mình là đứa con được nhận nuôi, như vậy em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh chú nhỏ.

Năm em 15 tuổi, chú nhỏ xuất ngũ về nhà. Cô của em giới thiệu cho chú nhỏ một cô gái bất luận là tướng mạo, gia cảnh hay bằng cấp đều vô cùng xuất sắc, hai người bọn họ xem mắt một lần đã bên nhau, ngày hai người bọn họ đính hôn vừa vặn là ngày hôm sau khi em kết thúc thi Đại học, những việc xảy ra trong hôm đó đều giống với phạm vi khống chế của em.

Nhà trai thân thuộc đều đến hiện trường tiệc cưới trước, em ngăn chặn chú nhỏ ở ngoài cửa nhà vệ sinh, em hỏi anh ấy có phải thật sự tính toán kết hôn với người con gái kia hay không, anh ấy cười nói với em, không kết hôn thì còn có thể làm gì, cái gì chú cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Viên Viên đồng ý. Em lấy hết dũng khí nói với anh ấy, cháu thích chú, cháu đã thích chú từ rất sớm, chú nhỏ chú có biết không? Anh ấy ngây ngốc tại chỗ, em nhân lúc ấy ôm lấy chú nhỏ dùng kỹ thuật không quá thuần thục hôn anh ấy. Chú nhỏ đẩy em ra, kéo em vào nhà vệ sinh nam, anh ấy gọi tên của em, nói em không có lòng tự trọng, nói anh ấy chưa từng thích em bao giờ, em bị anh ấy ấn vào tường không nhúc nhích được, anh ấy nói hôm nay là đại sự trong đời anh ấy, hy vọng em đừng làm nó trở nên rối loạn. Em thành thật nghe anh ấy nói hết, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống. Chú nhỏ lại nói, cháu đừng giả vờ đáng thương, chú biết trong lòng cháu nghĩ cái gì. Anh ấy nói xong thì nâng cằm em hôn lên, em không biết anh ấy muốn làm gì, chỉ là rất nhiệt tình mà đáp lại anh ấy. Anh ấy giúp em lau nước bọt và nước mắt, hôn môi không thể hiện điều gì, cháu còn nhỏ, sau này sẽ gặp được người cháu thực sự thích. Em nói, vậy chú hôn cháu tính là thế nào? Là đang truyền thụ kinh nghiệm với cháu sao? Anh ấy nói anh ấy với Viên Viên chính là hôn như vậy, coi là vậy đi, rồi anh ấy gật đầu. Em lúc ấy cảm thấy chúng em chính là người bị bệnh tâm thần, em hỏi anh ấy có phải đã ngủ với Viên Viên hay không, anh ấy bị em chọc tức đến mức nói lắp, nói em có bệnh.

Em hung hăng mà dẫm chân vào một bên giày của anh ấy, cháu hôm nay cũng có thể tìm được một chủ nhân ngủ cùng, chú nhỏ chú cứ thèm thuồng đi.

Anh ấy nói, nhanh chóng đi đi.

Em rất nghe lời mà rời khỏi khách sạn. Tự mình chạy đến tiệm net, đó là nơi mà em vui vẻ, trong tiệm mặc kệ có thành niên hay không cũng có thể vào, còn có thể mở phòng riêng.

Rất nhanh em đã quen một nam sinh lớn hơn em ba tuổi, anh ta ngồi chơi ăn đồ ăn, em ở bên cạnh nhìn đến lúc muốn ra tay thì anh ta tắt máy tính, hỏi em có phải là lần đầu đến đây hay không.

Em nói nơi này giống như nhà của em, sao có thể là lần đầu tiên đến đây.

Đầu óc của em nóng lên nói, anh muốn ngủ với em không?

Nam sinh không nói gì, yết hầu anh ta giật giật, em nhìn ra được anh ta thực sự rất muốn, nên lôi kéo anh ta cùng đi mở phòng riêng.

Phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường và một cái gương đơn. Em vào phòng là bắt đầu cởi quần áo, nam sinh bắt đầu luống cuống, anh ta hỏi em, có phải có cái gì không vui hay không, thật ra anh ta không nghĩ đến việc xảy ra quan hệ với em.

Em cảm thấy anh ta thật phiền, nghĩ đến lời nói của chú nhỏ em càng phiền, em không nói gì nước mắt lại rơi ra. Nam sinh dùng tay giúp em lau nước mắt. Anh ta nói anh ta chỉ là sinh viên hôm nay trốn học ở gần đây, còn nói một đống chuyện linh tinh.

Em bắt đầu cởi quần áo giúp anh ta, cởi từng chiếc cúc ra. Anh ta nuốt nuốt nước miếng, nói anh ta sẽ phụ trách với em.

Thật sự thân thể anh ta đã bắt đầu phản ứng, hai người chúng em đè nhau nằm trên giường.

Nhưng nam sinh vẫn còn đang do dự, em chủ động hôn anh ta, sau đó tay và đầu lưỡi của anh ta bắt đầu trở nên không có quy củ.

Thân mình của em rất nóng đã kêu ngừng hoạt động, em hỏi anh ta, em hôn có ổn không, anh ta gật đầu. Em nói cho anh ta là chú nhỏ của em hôm nay vừa dạy em.

Anh ta không hề nghe em nói, một lát đã bò đến bên trong chăn, em rất sợ hãi, em cảm thấy mình đang làm một việc vô cùng vô cùng sai lầm, nhưng đã xảy ra thì không có thuốc hối hận. Em tùy ý để nam sinh làm, lần đầu tiên cứ hoang đường trống rỗng như vậy.

Nam sinh rất quen thuộc, em cảm thấy không đau đớn, so sánh với chú nhỏ, em cảm thấy nam sinh giờ phút này mới là càng yêu em.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, là chú nhỏ.

Lúc ấy em ngốc luôn, anh ấy vì sao sẽ đến đây? Hoá ra ông chủ là bạn học của anh ấy, ông chủ đã sớm biết quan hệ giữa em và chú nhỏ. Là ông chủ gọi điện thoại đến, anh ấy làm hỏng chuyện tốt của em.

Đôi mắt chú nhỏ hồng hồng mà nhìn em, anh ấy đánh nam sinh xuống đất, hỏi em có phải tức anh ấy nên mới làm vậy không, em không để ý đến anh ấy mà bọc chăn xuống giường muốn nâng nam sinh dậy, chú nhỏ bảo nam sinh mau chóng mặc quần áo rời đi, đầu em lúc ấy rất đau cầm tay chú nhỏ mà cắn, em mắng chú nhỏ không biết xấu hổ, chú nhỏ gật đầu.

Lúc nam sinh rời đi vẫn nói câu nói kia, anh ta nói sẽ phụ trách với em. Chú nhỏ ở một bên mắng thô tục, mà em vẫn đang gắt gao cắn cánh tay của chú nhỏ.

Chú nhỏ không phản kháng gì, anh ấy bế ngang người em lên giường, em còn đang cắn cánh tay anh ấy đến cuối cùng chảy máu, cách tay áo liếm máu trên cánh tay anh ấy, hỏi anh ấy có phải rất đau hay không.

Chú nhỏ nói, anh ấy rất xin lỗi em, anh ấy nói anh ấy đã sớm biết em thích anh ấy, nhưng hai người chúng ta không có khả năng ở bên nhau, anh ấy bảo em phải yêu quý chính mình, không cần vì anh ấy mà thương tổn chính mình.

Em nói anh ấy tự luyến, em không phải vì anh ấy mà ngủ với nam sinh kia, em chính là thích như vậy, bảo anh ấy nhặt quần áo của em đến đây, em phải về nhà.

Chú nhỏ khóc, anh ấy ôm em khóc, lần này nước mắt của em không rơi ra, em tránh khỏi anh ấy, bảo anh ấy cút, nhanh chóng cút.

Anh ấy nói, anh ấy không đáng để em hy sinh như thế.

Em vuốt mặt chú nhỏ nói, chú đừng giả vờ đáng thương, chú không phải luôn muốn cháu thích người khác ư. Em xuống giường, quay lưng về phía chú nhỏ, mặc quần áo lên.

Nhưng xoay người em lại hèn mọn mà cầu xin chú nhỏ, có thể không kết hôn với Viên Viên hay không.

Anh ấy nói người như Viên Viên rất tốt, anh ấy ngồi trên giường cười nhìn em. Em cảm thấy mình ngu ngốc vô cùng, nhìn sự lo lắng vì em và tình yêu với Viên Viên trên mặt anh ấy, em cảm thấy thật ghê tởm.

Cánh tay anh ấy còn đang đổ máu, máu ướt sũng cả tay áo. Em bảo chú nhỏ cởi quần áo ra, anh ấy ngoan ngoãn làm theo.

Em lại hỏi anh ấy có đau không?

Chú nhỏ nói không đâu, chỉ là đổ máu mà thôi. Em vuốt vết thương trên cánh tay của anh ấy lại cắn thêm một cái, hỏi anh ấy có phải anh ấy rất hận em khi phá hủy tâm tình tốt của anh ấy hôm nay hay không, em bảo anh ấy đánh em.

Chú nhỏ tát mình một cái, anh ấy nói anh ấy rất xin lỗi em, anh ấy không nên không thích em mà còn hôn em, không nên nói với em những lời đó.

Chú nhỏ lấy dây buộc tóc từ cánh tay anh ấy buộc lại mái tóc lộn xộn của em, em biết dây buộc tóc trên cổ tay anh ấy nhất định là của Viên Viên, em cảm thấy anh ấy ghê tởm, dối trá, em muốn anh ấy biến mất, một khắc đó em nghĩ đến việc để chú nhỏ chết? Em nói, chú khi nào thì chết?

Chú nhỏ không để ý em, anh ấy lại nói Viên Viên rất tốt, lặp lại giống như niệm kinh. Em cảm thấy anh ấy đang ép em, anh ấy chắc là muốn để em chết.

Em nói, cháu biết, cháu biết Viên Viên rất tốt, em nói cho anh ấy là em và nam sinh kia đã không phải lần đầu tiên, anh ta rất yêu em, anh ta sẽ phụ trách với em như anh ấy với Viên Viên.

Chú nhỏ nói, loại người như vậy chỉ chơi đùa chứ không có khả năng phụ trách với em, anh ấy muốn em chuẩn bị ghi danh cho thật tốt.

Em lại hỏi anh ấy có phải là hôn em chỉ để chơi đùa như người kia hay không.

Em nói em sẽ đi rất xa rất xa khỏi nhà, sẽ không ghê tởm đến anh ấy, để anh ấy yên tâm, anh ấy nghe xong thì khóc ở một bên, anh ấy nói, anh ấy sẽ chăm sóc cho em, chỉ cần em cần thì có thể tìm anh ấy, anh ấy nhấn mạnh anh ấy chỉ là yêu em dưới danh nghĩa người nhà.

Em đạp cửa rời đi, không muốn ở chung phòng với anh ấy.

Buổi tối hôm đó em nghe ba nói tiệc đính hôn muộn ba tiếng mới bắt đầu, những từ chú nhỏ chuẩn bị nói trên tiệc đính hôn đều rối loạn, may mắn người nhà Viên Viên không thèm để ý gì.

Sau đó em thật sự đi đến nơi rất xa học Đại học, trong lúc đó em không yêu đương với ai, cuộc sống mỗi ngày của em ngoại trừ thư viện thì chính là phòng học, nhưng em lại bỏ học vào năm ba Đại học.

Khi vừa mới về đến nhà, thái độ của mẹ rất không tốt, nhưng bác sĩ tâm lý của em gọi điện thoại cho bọn họ nên sau đó bọn họ cũng đồng ý quyết định của em.