Là Em

Chương 4

Bà ấy gọi điện cho ba mẹ em, nói Nghiêu Nghiêu không làm việc thiếu đạo đức này, đứa nhỏ không phải của Nghiêu Nghiêu. Về sau hai người đừng gây khó dễ cho Nghiêu Nghiêu.

Sau khi ba mẹ biết bảo em cút ra khỏi nhà, họ nói em bị bệnh tâm thần, quan hệ linh tinh hạ tiện, thích nói dối. Vừa mới kết hôn không bao lâu đã bị nhà chồng ly hôn, ném người cho bọn họ.

Em vừa bắt đầu nghĩ đến nếu em không có những hành vi tự cho là đúng kia, có phải cuộc sống bây giờ sẽ rất tốt hay không.

Sau đó chú nhỏ lại gọi điện cho em một lần, hỏi em đi đâu, bảo em về nhà.

Em nói, nhà em không về được, em sẽ không chết ở bên ngoài. Có tay có chân không chết được, sau đó là cúp điện thoại.

Cuối tháng 7 năm nay, lúc em vẫn còn làm việc ở cửa hàng thú cưng kia. Em thấy được bóng hình quen thuộc đi về phía mình, là chú nhỏ.

Câu đầu tiên chú nhỏ mở miệng nói chính là, thức ăn cho mèo bán như thế nào?

Anh ấy mua rất nhiều đồ, hôm đó em kiếm được rất nhiều % tiền thưởng, chú nhỏ nói với em anh ấy cũng đã ly hôn, cùng theo kịp trào lưu với em.

Em cười anh ấy ấu trĩ, không hỏi gì nhiều, đêm đó em mời anh ấy ăn lẩu, lúc chúng em nói chuyện phiếm anh ấy còn nhắc đến rất nhiều chuyện trước kia, anh ấy nói, nếu một lần nữa có thể để anh ấy dũng cảm hơn chút, em nói, dũng cảm cũng không có kết quả tốt, chú xem cháu trước kia đủ dũng cảm đấy, nhưng cháu hiện tại ai cũng ghét bỏ.

Chú nhỏ nói, chú không ghét bỏ cháu, cháu tốt nhất.

Em nói, chú không phải là yêu cháu chứ? Thế thì chậm rồi, cháu hiện tại đã là hoa tàn bại liễu.

Anh ấy khóc nói, chú thật sự có chút yêu cháu, cháu sẽ không giận chú chứ.

Hai người chúng em nhìn đối phương cười rộ lên ha ha, không khí xấu hổ bao vây hai người.

Sau khi cơm nước xong, chú nhỏ lái xe đưa em về phòng thuê, anh ấy chủ động nói muốn lên nhà tắm rửa, anh ấy nói bị cảm có chút khó chịu nên tắm rửa một cái mới có thể thoải mái hơn.

Em đùa anh ấy, chú sẽ không bị viêm phổi đấy chứ.

Anh ấy nói, ngốc nghếch.

Phòng rất nhỏ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, câu đầu tiên khi chú nhỏ vào phòng nói chính là, nhà cháu thế mà lại nhỏ như vậy.

Em rất cạn lời, muốn nói chú nhỏ làm sao thế, nhà nhỏ cũng là nhà của cháu.

Máy nước nóng bị hỏng, anh ấy đành phải căng da đầu tắm nước lạnh.

Buổi tối anh ấy lại lấy cớ nói bụng mình không thoải mái muốn ngủ lại trên sô pha nhà em một lát.

Em hỏi chú nhỏ, chú có phải đang giả ngốc hay không?

Chú nhỏ cười, anh ấy nói, cháu mới là người giả ngốc?

Em hỏi anh ấy, lúc em thích anh ấy, anh ấy có phải đều đang thích Viên Viên hay không.

Anh ấy ôm em, bế em đặt bên cạnh bàn ăn.

Anh ấy nói, đúng, lúc em thích anh, anh cảm thấy cháu thực phiền, vô cớ gây rối, thậm chí muốn để em biến mất, nhưng anh nghĩ sai rồi, anh thật sự yêu em.

Em nói, là em không có tâm trí thành thục nên mỗi ngày đều đuổi theo anh nói thích, em nào biết thích là gì. Em xin lỗi anh, chú nhỏ, thật sự xin lỗi.

Anh ấy lôi kéo tay em nói, chúng ta thật sự không thể bắt đầu sao?

Vết thương cũ trên cổ tay bị anh ấy làm đau, em không kiềm được khóc ra.

Anh ấy bị doạ, sững sờ ở một bên không dám nói gì.

Vuốt đầu em an ủi, lúc này đây anh thực sự sẽ không đi nữa.

Nhưng em lại không dám tin lời anh ấy nói, em trước đó thích anh ấy đơn giản là cảm thấy chú nhỏ giống như siêu nhân, ở bên cạnh anh ấy mỗi ngày đều rất ngọt, hiện tại mới phát hiện anh ấy chỉ là một người yếu đuối không dám yêu lại sợ mất đi tình yêu, em làm sao sẽ tiếp tục thích anh ấy chứ?

Đêm đó em giả vờ đồng ý với anh ấy, nhưng em còn tốt hơn anh ấy rất nhiều, ít nhất em còn cho anh ấy một hứa hẹn tốt đẹp giả.

Ngày hôm sau em đã rời đi, em không muốn gặp lại anh ấy, cũng không muốn nhớ đến chính mình của trước kia.

Lời của translator: Làm sao một người nhận ra đã không còn thích một người mình đã từng thích rất lâu nhỉ? Đơn giản là vì người ta đã nhận ra, người đó không phải là hình mẫu lý tưởng trong đầu mình nữa, hoá ra người ta cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác mà thôi