Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 4: Chương 4 Home Coming

" Mày đi phải cẩn thận, không được gây sự với ai, không được bị phát hiện, nghe chưa?" Đó là những câu cuối cùng của bài diễn văn lê thê lan man của nó - thằng anh trai tôi.

Tôi khẽ gật đầu " Ok thôi! ANh nghĩ em là ai chứ?" và khuyến mãi nó cái nụ cười nửa miệng - cái nụ cười đã làm tôi hao tổn biết bao nguyên khí, tốn biết bao calo, ăn biết bao cái cốc đầu mới có được - để trấn an nó.

" Thôi được! tao tạm yên tâm về mày! Cố lên nhé!" THằng anh tôi giơ ngón tay hình chữ V lên, khẽ cười. Chưa bao giờ tôi thấy nó cười chân thành đến vậy. Và tất nhiên, người ta đã có lòng thì tôi sẽ có dạ. Tôi cũng ngoác miệng ra cười với nó.

" Chuyến bay tới ..... chuẩn bị khởi hành. Yêu cầu hành khách... " cái loa lại kêu lên rõ to với mấy cái tiếng ting ting mà tôi chẳng đáng yêu là bao. Nó làm cho cái lỗ tai của tôi lùng bùng hết cả đi. Rất may là tôi cũng kịp nhận ra rằng đấy là lời mời tôi lên máy bay

" Em đi nhé!" Tôi nhìn ông anh, vẫy vẫy tay rồi quay lưng bước thẳng.

Chưa bao giờ tôi mau nước mắt đến thế, đặc biệt là trước mặt ông anh thế này. Dù rằng nó là kẻ gian manh, giảo hoạt nhưng mà những sự việc xảy ra vừa qua làm cho tôi nhận thấy là nó cực kì yêu quí tôi. Và tôi cũng yêu quí nó như vậy đó. Thành ra, bây giờ, khi mà tôi chuẩn bị đi xa, thật lòng muốn khóc quá trời....

Máy bay.

Bay.

Bay.

Cao....

Càng lúc càng cao....

Bay đi, mang ta đến một nơi thật xa, nơi ta không cần phải suy nghĩ nhiều như bây giờ nữa...

" Xin anh cho tôi xem lại vé máy bay của cô!" tiếng cô tiếp viên dịu ngọt vang lên bên tai tôi.

Vé máy bay à? Vé máy bay ư?

Tôi thò tay vào túi áo, chẳng bận nhìn cô ta lấy một cái.

Ôi! Đâu.... đâu rồi? " Chết.... ch.... chết.... ch....chết.... rồi!" Tôi lắp bắp, mồ hôi rịn ra " xin lỗi, nhưng cô đợi một lát!"

Túi áo! Túi quần! Túi trước! Túi sau! Túi áo choàng! Túi xách! Vali! Đúng rồi, vali! ngăn to! Ngăn nhỏ! Ngăn bên ngoài! Ngăn bên trong! Ngăn bảo mật! Không! Không có!

Sau 10', cả cái vali của tôi đã bị lục tung. Tất cả mọi đồ đạc trở nên vô cùng lộn xộn ,và kết cục thì cái vé máy bay vẫn ở một miền nào đó xa xa lắm -,-

" Tôi.... tôi.... tôi.... không biết nó đâu rồi!" Tôi lắp bắp, mồ hôi càng lúc càng kinh khủng hơn! Hi vọng họ sẽ không độc ác như mấy tên xe buýt mà đá tôi ra khỏi cái máy bay này. À không! Nếu vậy thì tôi tan xác như chơi. Chết! Chết! Chết rồi!

" Đây là món quà anh trai anh gửi cho anh!" Cô nhân viên khẽ cười, chìa ra trước mặt tôi một cái ví. Anh trai tôi hả?

Cái ví nhỏ bé dày khực. bên trong đó, nào là vé máy bay, rồi CMND, rồi thẻ căn cước, rồi thẻ học sinh, rồi giấy nhập học,.... Ôi xong! Tại sao tôi lại có thể làm quên và làm rơi nhiều thứ thế này nhỉ? May mà có nó, khôgn thì tôi chết mất! hic! Cái tội đã ngu ngốc lại còn cẩu thả đây mà!

Đúng lúc mà tôi đang ngượng chín mặt, nhìn cô nhân viên thì một tờ giấy nhỏ rơi ra:

Mày thấy chưa? Tao đã bảo mày phải cẩn thận mà! Mai này không có tao, mày ráng mà giữ mạng đấy!

Kí tên

Anh song sinh đẹp trai của mày.

P/s: Mày đi, tao sẽ nhớ mày nhiều

Ôi! Thật xúc động quá! Đọc lời nhắn nhủ của ông anh mà tôi muốn chết vì khóc mất! Dù rằng nó là thằng đểu cáng, thằng độc tài, thằng dã man, thằng ham tiền, thằng bóc lột sức em nhưng dù sao nó cũng sinh trước tôi 15', cũng là ngừoi anh đáng kính của tôi. Lát tôi sẽ gửi một cái tin nhắn cho ổng an lòng!

Sân bay, một chiều mùa đông mưa tầm tã.

Tôi mệt mỏi kéo cái vali đi ra khỏi máy bay. Dù rằng cái vali đã nhẹ hơn nhiều sau công cuộc tu bổ của anh tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy nặng quá trời.

Chắc tại hậu quả của việc ngồi máy bay lâu đây mà!

" Vũ! " Một bàn tay đập cái bốp vào vai tôi trong khi tôi còn đang lơ ngơ tìm xem mình nên đi đâu về đâu.

Kẻ đập vào vai tôi, không ai khác, chính là Khánh - con của ba nuôi. Mặc dù đang rất tức giận vì cái tên vô ý vô tứ đó đập vào vai - nơi có thần linh cư trú, nơi giữ tài, giữ lộc của mỗi con người- nhưng tôi vẫn cảm ơn hắn vì hắn đã xuất hiện. Tôi thề nếu hắn không xuất hiện thì thêm vài phút nữa, ti vi sẽ lại sôi sục bản tin tìm trẻ lạc và nhân vật chính là tôi đây mà!

" Lâu không gặp! Càng ngày mày càng lùn đi nhiều đấy!" Thê đấy! Cái khoảng cách 5 phân của tôi và ông anh lại bị người ta mang ra gọi là " nhiều " cơ đấy!

Tuy đang rất tức giận, nhưng tôi vẫn nhếhc mép cười nụ cười nửa miệng " Nhưng tao đẹp trai ra phải không?" CÂu này ông anh tôi bảo tôi phải nói mỗi khi gặp bất kì thằng bạn chí cốt nào của ổng. Rõ khổ! Con trai gì mà chẳng biết khiêm tốn gì hết.

" Ừ! Trông mày càng ngày càng giống con gái!" Khánh nhìn tôi từ đầu đến chân như thể đang săm soi xem tôi từ hành tinh nào xuống -,- hoặc là hắn đang nghĩ rằng tôi vừa mới bị đá từ Lào sang đây chẳng hạn.

" Thế à? Tao đẹp trai thế này mà mày dám nói thế hả?" Tôi dứ dứ nắm đấm, thử đặt mình vào địa vị thằng anh mà nói.

Khánh phá lên cười " Đùa mày vậy thôi! Kẻ đào hoa như mày thì khi nào mới hết nam tính!" Thế đấy! Một từ đùa mà suýt nữa làm tôi đứng tim.

Vuốt vuốt ngực mình một cách lén lút, tôi ra lệnh cho thằng bạn của anh " Đưa tao về gặp ba mẹ đi mày!"

Tất nhiên, với cái thái độ " Giống không chê vào đâu được" của tôi, Khánh khẽ cười " Mày cứ như tao định bắt cóc mày không bằng ấy! Đi!"

Đôi khi tôi tự hỏi không biết có phải mình ngu ngốc không, nhưng thật sự vẫn còn những người ngu ngốc hơn cả tôi nữa. Ví dụ như bọn con trai chẳng hạn.

Trừ những kẻ đào hoa, mỏ nhọn = nhỏ mọn như ông anh tôi ra thì hầu như bọn chúng suy nghĩ rất đơn giản. Thậm chí bọn chúng còn không nhận ra rằng tôi là Hoàng Nhã An - em gái của Hoàng Thái Vũ - bạn thân của bọn chúng nữa cơ đấy!

Hoặc là tôi quá giỏi trong việc gian dối ^-^ Tuy vậy, dù là thế nào đi nữa, tôi cũng thấy mình không đến nỗi ngu cho lắm! Chỉ là lúc ở bên những người quá giỏi, tôi hơi bị lép vế mà thôi!

" Oppa, em đến nơi rồi nè! Vẫn chưa bị trầy xước chỗ nào cả!" tôi tiện tay nhắn tin cho ông anh thân yêu của mình, tất nhiên là phải để ý cái thằng bên cạnh rồi!

Chưa đầy 1 phút sau, một tin nhắn được gửi từ thằng anh lắm chuyện của tôi " Thế phải trầy xước mới là tốt à? Lát nhập học mày không cần lo, vì hồi trước tao học ở đây nên ko cần giới thiệu đâu!"

Tôi khẽ cười, nhắn tin lại " Cảm ơn!"

*****

Năm phút sau thì ô tô dừng lại trước biệt thự của ba mẹ nuôi. Tôi lù đù kéo cái vali đi vào.

Mặc dù rất bận bịu, nhưng ba mẹ nuôi tôi vẫn dành thời gian để đón tôi ( hoặc là thằng anh tôi). Nghĩ lại mới thấy thật bất công! Tôi đây xinh xắn, ngoan hiền ,đã không chào đón thì chớ lại còn không thèm mời vô đó chơi nữa. -,- Còn thằng anh tôi, kẻ độc tài, ma lanh lại được tiếp đón như nguyên thủ quốc gia vậy ấy! Bất công!

Cố giữ ình tâm trạng vui nhất có thể, tôi nhếch mép cười nụ cười quen thuộc của thằng anh tôi " Con chào ba mẹ! Lâu không gặp mẹ trẻ ra nhiều đó!"

Mẹ nuôi tôi, một bà già trông lúc nào cũng như con tắc kè hoa nghe tôi khen ngợi thì lập tức cười rõ tươi, tíu tít " Con đi xa có mệt không? Mẹ chuẩn bị hết cho con rồi đấy!" Cái này là già mà còn thích làm dáng. ^-^

Tôi nhếch mép cười ( lại cười nữa) " Cảm ơn ba mẹ!"

Bên cạnh, thằng Khánh - bạn của thằng anh tôi - chẳng nói gì cả. Nó chỉ làu bàu điều gì đó, và thái độ thì chẳng có gì là vui vẻ cả. " Đi theo tao!"

Thế là tôi lon ton đi theo nó lên phòng. CHẹp! Tôi sợ nếu ở lâu với cái bà già tắc kè đấy cũng sớm có ngày bién thành con nhái bén mất thôi Nói thế thôi, chứ thực ra mẹ nuôi tôi rất vui tính, hiền lành. Bà cũng rất biết cách quan tâm người khác. Chỉ là do con nhà giàu có, được nuông chiều từ nhỏ ( ba nói vậy) nên bà mới như thế này thôi. Nói chung là tôi hoàn toàn không ghét bà. Có lẽ chỉ có bà ghét tôi thôi! ^-^

Tôi nhớ hồi xưa -khi tôi còn là Nhã An- đến đây chơi, tôi đã lục lọi hết các loại mĩ phẩm của bà ấy, từ Channel tới ti tỉ thứ khác ra để chơi trò cô dâu chú rể với thằng Khánh ( hồi đó thằng này dễ thương hơn nhiều ) và tát nhiên là làm hỏng hết rồi. Thành ra có lẽ vì thế mà bả ghét tôi

Vừa bước vào phòng, thằng Khánh đóng chặt cửa vào ,và nhìn tôi bằng ánh mắt hình quả tên lửa. 0-0 what's up? Không phải nó định.. ..

AAAAAAAAAAAA!

Mà không! Tôi là Thiên Vũ mà! Nó sẽ không làm gì tôi đâu!

Tôi nhếch mép cười, dù rằng trong lòng đnag rất bất an " Mày làm cái trò gì vậy?"

" Rầm!" Nó đập thật mạnh tay vào mảng tường sau lưng tôi. Có cảm tưởng như cả cái bức tường kiên cố kia chuẩn bị đổ ập ra phía sau mất.

Tôi tím tái. " Sa... SAo.... Sa... Sao.... vậy?"

" Sao mày khong đi cùng Nhã An hả? Mày bảo cùng nó đến đây mà! BỘ mày định nuốt lời hứa, và nuốt luôn bao nhiêu là tiền của tao đấy à?" nó trợn mắt.

Amen! Hóa ra là vì lí do này! May quá! Chỉ tại tôi nghĩ linh tinh.... ( óc nổi mụn). Mà khoan đã! TÔi thì liên quan gì đến việc đến đây? VÀ còn tiền nữa chứ? Nếu nhắc đến tiền thì đúng là thằng anh ******** của tôi rồi!

Tôi cười gượng " Mày... bình tĩnh!"

" Rầm!" Cái tường sau lưng tôi lại được phen kinh hãi " Mày bảo tao bình tĩnh kiểu gì?"

" Nhã An..' tôi nuốt nước bọt " Nhã An nó bảo ba mày có mời nó đâu!"

" Rầm!" Một cái đấm nữa. -,- Sao tôi sợ nó chuyển nắm đấm sang phải một chút nũa ( tức là mặt tôi đó) quá! Huhu! thế thì còn gì là đời con gái " Nói phét! ****** không cho đi, nhưng mày hứa với tao thế nào?"

Thế hả? -,- Hóa ra là mẹ tôi! Biết thế tôi là Nhã An đi thẳng, đỡ phải cải trang lung tung. CÓ khi lại không phải thót tim như thế này đó.

Mà nếu là thằng anh tôi, trong trường hợp này, nó sẽ làm gì nhỉ?

Còn cách giải quyết nào khác sao? Tiền! Lại là tiền! Tại sao những vụ liên quan đến tiền đều là do tôi gánh vậy hả trời? BẤt công quá!

" Tao sẽ trả tiền ày!" Tôi nuốt khan. Tâm trạng của tôi lúc này thật giống như ông Trần Quốc Tuấn " Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xả thịt lột da được thằng anh ********...."

" Mày hơi lạ đấy!" Thằng Khánh ghé sát vào mặt tôi " TAo có cảm tưởng mày không phải là mày nữa! Mày lại chịu nhả tiền ra sao?" Giọng nó đầy trêu chọc.

Ực! Toát mồ hôi! tôi gượng cười " THời gian làm thay đổi con người , anh em ạ! Vả lại, tao không là tao thì tao là ai?"

" Rầm! " Mảng tường sau lưng tôi cùng quả tim của tôi lại được phen nhảy tăngo " Mày hãy cẩn thận đấy! lần sau, nhớ mang Nhã An đến đây! Tiền, tao không cần, nhưng nếu mày không làm đúng như những gì mày đã hứa, tao sẽ giét mày"

Phù! May quá! Nó đi ra khỏi phòng rồi! Thằng anh thất đức của tôi, nó lại làm cái trò gì vậy? " Hãy mang Nhã An đến đây?" Lần sau? Đừng hòng nhá! Lúc đó ta không có đi nữa, nên ta cũng chẳng sợ gì đâu!

thằng anh tôi nó làm thì nó ráng mà chịu, không thể lợi dụng em gái để kiếm tiền như vậy được! Như vậy là không có tôt! Nhất định lần sau, tôi sẽ làm cho nó sống giở chết giở

Trời ơi! Sao tôi cười giống nó quá vầy? Hè hè! Vì tôi đnag có một suy nghĩ rất.....

Lần sau.... Lần sau.... Lần sau.... Ha ha! Thằng anh tôi, nhất định nó sẽ phải chịu những gì mà nó gây ra.

À! Khoan! lo chuyện bây giờ đã! Lần sau thì tính sau!