Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 45: Chương 45 Prince

Sáng, tôi kêu ba đến nhà Nhã An thắp nén huơng cho ba cô ấy. Nhưng rồi bị đuổi đi. Cảm giác thật lạ, và buồn nữa.

Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao ngày hôm qua mình lại bị đuổi về, và ngày hôm nay cũng vậy. Đuổi về, bởi chính mẹ Nhã An - người luôn coi tôi như con rể, Nhã An, và THái Vũ- thằng bạn chí cốt của tôi.

Cảm giác thật quá tệ. Họ đã biết gì đó, nhiều hơn tôi sao? Tôi có cảm giác, người mà họ cố tình xua đuổi là ba, chứ không phải tôi. Thật muốn nổ tung cả cái đầu lên ấy chứ!!!

" Ba! Rốt cuộc quan hệ của chúng ta và nhà Nhã An là sao vậy?" Tôi không kìm được lòng mà hỏi ba như vậy, dù biết rằng điều này được cho là phạm thượng.

Ba tôi trước nay là người rất nóng tính, và khó tình nữa. ÔNg không muốn tôi hỏi quá nhiều ,biết quá nhiều, và càng không có quyền ngăn cản ông làm bất cứ điều gì cả.

Tôi, nói chung chỉ là một người kế thừa, và là một con rối trong tay ông nữa. Đúng vậy, không hơn không kém.

" Không phải mày đang tìm cách biết quá nhiều đây chứ?" Ba nói, giọng điệu chẳng mấy quan tâm.

" Rốt cuộc là đã có chuyện gì?" Tôi gằn giọng - việc làm mà trước giờ tôi chưa từng bao giờ làm trước mặt ba.

" Mày, đúng là loại dại gái!" Ba nói, giọng điệu pha chút túc giận " Mày không phải thích con nhỏ đó rồi chứ? Hết rồi con ạ! Công ty nhà nó, bây giờ đã thuộc về tay chúng ta, liệu nhà nó có thể không căm hận chúng ta sao?" Ba cười, giọng cười khô khốc.

Tôi nghe tai mình lùng bùng, thật chẳng có chút gì là kiên nhẫn nữa. Tôi gần như lồng lộn lên, gắt " Tại sao ba làm vậy? Chẳng phải quan hệ rất tốt sao? Ba Nhã An ngày xưa còn giúp ba nữa! Vả lại, Nhã An, chẳng phải sẽ trở thành con dâu của ba sao?"

Ba khẽ nâng gọng kính, nhìn tôi đầy tức giận " Mày hơi lắm chuyện quả ồi đấy! Thuơgn trường là chiến trường, làm gì có chuyện tình nghĩa ở đây? Nếu tình tình nghĩa nghĩa, thì ắt chẳng làm việc gì lên hồn nữa cả. Còn Nhã An sao, hết rồi! nó, sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành con dâu của nhà ta nữa! Loại con gái vì tiền mới được để ý đến không thiếu. Chúng ta sẽ kết thân với một công ty khác, và mày sẽ kết hôn với con gái của họ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Ba nhìn tôi, ánh mắt hằn lửa.

Tôi, giọng điệu cũng không tốt đẹp hơn là bao, nhìn ba " Nếu ba sống mà chỉ có tiền tiền tiền tiền vậy thì không phải là sẽ không bao giờ có hạnh phúc sao? Ba chẳng bao giờ hiểu được điều đó đâu! Đó chính là lí do vì sao mẹ bỏ đi!" Tôi gần như hét vào mặt ông.

Ba nhìn tôi, bần thần. Ông chẳng bao giờ tin được rằng con trai của ông lại có thể lôi ra câu chuyện đau đớn nhất của đời nó để cãi lại ông.

" Tài xế, dừng xe!" Tôi gắt với ông tài xế. Cũng khổ thân ổng, nhưng tâm trạng tôi đang rất khôgn vui.

Lao ra khỏi xe, tôi chạy như điên đến nhà Nhã An... lúc này có lẽ cô ấy cần tôi hơn bao giờ hết.

" Vũ!" Tôi nhìn thằng bạn thân, cười " TAo thắp cho bác nén nhang, không được chứ?"

" Tao biết mày quay lại mà!" Vũ nhìn tôi, cười buồn " Miễn không phải ba mày là được!"

Tôi gật nhẹ đầu, và bước vào.

Ba Nhã an, trong mắt tôi là một người dàn ông rất tốt, tốt hơn hẳn so với ba tôi. Ông là một người đàn ông kiên nghị nhưng sâu sắc. Ông sống thầm lặng, nhưng thật ra rất biết lo lắng cho người khác.

Nhớ hồi trước, Vũ nó yêu một con bé hàng xóm, nhưng thực ra là đang bị con bé đó lợi dụng. Ông biết, nhưng vì không muốn Vũ bị đau nên đã sắp xếp để cô bé kia đi, và ngấm ngầm vờ như mình xấu xa, mặc cho đứa con ngu ngốc của mình cứ thù hằn mình, miễn là nó không bị đau.

MỘt người cha vĩ đại đến vậy, không phải rất tốt sao?

ÔNg lại rất tốt bụng và ân nghĩa nữa. Nghe nói chỉ vì lúc ông không có tiền khởi nghiệp, được ba tôi giúp đỡ, mà sau đó, khi công ty ba bị phá sản, ông đã đứng ra, trả moị nợ nần, chỉ vì món nợ bé ngày xưa.

Con người đó, mới tuyệt vời biết bao!

Thắp cho ông nén nhang, tôi bước ra, nhìn Vũ đầy... năn nỉ.

NÓ khẽ thở dài, rồi nói nhỏ vào tai tôi " nó đang ở sân sau, với cái thăng gì gì đó mà mày rất ghét đó!"

Tôi, chỉ cần nghe đến vậy mà đã lồng lộn lên, chỉ chực có ra đó ăn sống nuốt tuơi cái tên đục nứoc béo cò kia thôi! Loại người gì mà cứ thấy người ta gặp đau khổ là lao vào giành cơ hội, rõ là ghét mà!!!

*************************

Không! Không tin! Không thể tin nổi!

Vừa ra đến sân sau, tôi bắt gặp Nhã An đang cười với hắn. Rồi nào là xoa đầu, rồi nắm tay.

Giống như trong tim có cả ngàn con kiến đang cấu xé vậy. Tại sao cảm giác này lại tệ đến thế?

Không! Không thể khóc! Tôi là ai chứ? Tại sao tôi lại khóc? Một đứa con trai có thể khóc sao?

Rõ ràng là không khóc, nhưng sao mũi đã cay xè cả lên.

Có phải người ta nói rằng " yêu không phải là chiếm hữu, mà yêu là đem đến hạnh phúc cho người mình yêu" không nhỉ? Có lẽ vậy!

Tôi, dù rằng đã đứng ra cãi lại ba, nhưng rồi cũng sẽ khuất phục trước ông thôi! Hoặc là như mẹ, tự tử chăng? Không có hạnh phúc, có lẽ người ta sẽ sẵn sàng tìm đến hạnh phúc, và đó là một lí do nữa, vì sao tôi không thể giữ khư khư Nhã An bên cạnh mình được ,nhất là trong hoàn cảnh này nữa.

Dù đã tự nhắc lòng mình rằng mình không thể giữ Nhã AN bên mình, thì cô ấy sẽ có hạnh phúc, nhưng thật sự là lòng cay buốt, giống như là có dao đâm vào vậy.

Kiến. Rồi là dao. Nghĩ ra mà lòng mình chẳng hề tốt đi chút nào. Ngộ ra chân lí mà thành ra lòng mình càngn gày càng đau hơn. Ngốc. Ngốc thật! Ngốc quá!

END CHAP