Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 63: Đau

- Lôi Dực, ông có hiểu thế nào là đau đớn không? Có biết thế nào là tổn thương không?

Ngàn vạn lần trong đầu cô vang lên câu hỏi cái gì là thật và cái gì là giả. Tất cả suy nghĩ đổ dồn vào tâm trí như những hạt mưa rả rích đã làm phai một tình cảm trong lòng.

Tách trà nhân sâm trên tay hắn được đặt lại vị trí cũ, quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể cô khiến cho hắn phải cau mày. Chẳng hiểu sao vào thời khắc này, trong lòng Lôi Dực lại nảy sinh ra lại dự cảm chẳng lành, cho dù hắn đã từng đinh ninh đời này định sẵn chẳng còn điều gì có thể khiến hắn sợ hãi.

Cô rơi nước mắt, một cách thức truyền tải sự phẫn nộ bất lực nhất.

- Ông nói đúng, tôi luôn ngu muội. Điều ngu ngốc nhất đã từng làm trên đời này chính là lựa chọn tin tưởng ông.

Người con gái nở nụ cười bi ai khi giọt lệ trên khóe mắt tuôn rơi chính là dáng vẻ khắc sâu vĩnh viễn trong tâm trí hắn.

Yêu chính là mỗi một khi cô đỏ mắt hắn cũng cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm.

Lôi Dực biết, hắn chưa bao giờ lại có biểu hiện hoảng loạn như lúc này.

- Duệ nhi, em làm sao vậy? Có việc gì có thể bình tĩnh nói cho tôi nghe không?

Hất đi bàn tay sắp sửa chạm vào cô, trong lòng Tư Duệ ngoài lửa giận bất bình dường như chỉ còn lại sự căm ghét.

Cô chẳng buồn đáp lời hắn thẳng thừng bước lên lầu trên. Chỉ cần có thể cách xa kẻ kia mặc kệ là chạy đến khi nào cô cũng muốn liều mình thoát khỏi.

Một vệ sĩ chậm chạp đi đến bên cạnh hắn nói vài câu, chỉ nhìn thấy sắc mặt người đàn ông uy quyền như đanh lại. Bước chân của hắn tiến lên phía cô dường như còn vội hơn cô lúc ban nãy.

- Nghe tôi nói, em nhất định phải nghe tôi giải thích.

Hắn kéo ngược cô về phía mình, không hề quan tâm đến dáng vẻ mất đi bình tĩnh của cả hai ở trong mắt người làm thế nào. Khó khăn lắm mới có thể yên ổn ở bên nhau, hắn thật sự không thể để những sai lầm của quá khứ ngán chân giữa bọn họ nữa.

- Giải thích sao? Ông cũng muốn dùng lời nói mình biện bạch đến khi nào? Nếu như một ngày nào đó tôi rời khỏi ông, có phải ông sẽ lại tiếp tục sắp đặt một ván cờ dùng mạng của người khác chơi đùa không? Lôi Dực, nếu một ngày nào đó sinh mệnh của ông buộc phải đặt trong tay người khác thì ông mới có thể hiểu thế nào là sợ hãi và bất lực. Ông mới có thể hành động và có được nhân tính của con người.

Ánh mắt cô quật cường, trái tim cô đau nhói, cơ thể giam trong vòng tay hắn nhưng tâm trí lại ngập tràn phẫn nộ và thương tâm.

- Em việc gì phải vì những kẻ không liên quan mà dùng những lời đó với tôi? Tôi không ép chết kẻ đó, chỉ là tạo cho hắn cơ hội làm chủ sinh mệnh của mình. Nếu như tôi không nhúng tay vào thỏa thuận, nếu như tôi không thao túng tất cả mọi chuyện thì tên đó cũng không thể sống được bao lâu. Duệ nhi, em nghĩ tôi tốn nhiều tâm sức như vậy, dùng nhiều thủ đoạn như thế. Đến cuối cùng là vì cái gì? Tôi chỉ muốn em ở bên tôi, chẳng lẽ khó đến như vậy sao?

- Ông im miệng...

Hơi thở của cô vì lồng ngực phập phồng mà trở nên hỗn loạn. Đầu óc nóng bức, cơ thể cùng trái tim thì lạnh lẽo.

- Dùng mạng của người khác để thỏa mãn mục đích của mình, loại người không có nhân tính như ông không có tư cách mưu cầu hạnh phúc.

Gã đàn ông trong thoáng chốc sững người.

Đôi tay ôm cô dường như đã buông lõng tự lúc nào.

Không có tư cách mưu cầu hạnh phúc, câu nói một lần lại thêm một lần lặp lại trong đầu hắn ta.

Đột nhiên Lôi Dực lại như muốn phá lên cười thật lớn, ánh mắt của hắn lạnh đến cực điểm, đôi đồng tử màu đen co lại như những toan tính đang chảy trong lòng. Ngực trái rõ ràng không có thứ gì chèn ép nhưng lại truyền đến cảm giác bức bách nặng nề, ép hắn đến cực hạn.

Hắn hít một hơi, như cố thu gương mặt xúc động của cô vào đáy mắt.

- Đỗ Tư Duệ, em bây giờ rất khinh bỉ tôi? Rất căm hận tôi?

Cô cố cắn chặt môi, ngăn tiếng nức nở muốn tuôn trào khỏi cổ họng, thấy lòng mình chua xót nhưng không cho phép bản thân bật khóc, giữ lại chút ít mạnh mẽ cuối cùng.

Một mạng người, cứ như vậy vì cô mà tàn lụi.

- Ông cũng đã biết rõ thì cần gì phải hỏi thêm?

Tư Duệ không hiểu vì sao biết được chuyện này cô lại trở nên mất kiểm soát như vậy. Cả cơ thể như bị rút cạn sinh khí khi sự giúp đỡ từ đôi tay hắn rời đi.

Lê những bước chân mệt nhọc rời khỏi Lôi gia, tựa như rời khỏi lãnh địa của một tên bạo chúa.

Khi đôi chân vô hồn của cô cất bước, Tư Duệ có thể nghe rõ giọng nói của kẻ ở phía sau truyền đến.

Có chút đau thương, lại có chút bất lực.

- Nếu như đời này em không thể yêu tôi thì thật ra hận cũng không hẳn là chuyện xấu. Bây giờ thì tôi lại hi vọng em hận tôi nhiều thêm một chút, nếu như hận thì em vĩnh viễn cũng không thể quên tôi.

Giọng nói của người kia dường như có thêm chút thê lương lại có chút mất mát.

- Nhưng hận thì thế nào? Đời này chỉ có tôi mới có thể cho em những thứ mà em muốn, nếu như không phải là tôi cho thì tôi sẽ khiến em không có bất kỳ thứ gì cả. Duệ nhi, em bảo tôi không có nhân tính.

Hắn dừng một chút, ánh mắt gần như sâu tựa biển đông.

- Được thôi, không thể hữu danh vô thực. Tôi... Kể từ thời khắc này sẽ hành động như kẻ không có nhân tính cho em từ từ mà xem xét, từ từ mà chiêm nghiệm.