Lạc vào tình yêu

Chương 3: C3

Ngước nhìn người trước mặt, Vũ Tinh Tinh không tự chủ được mà yếu đuối, đôi tay cô run run nắm lấy bàn tay của Du Tử Kiệt.

Vũ Tinh Tinh: “A Kiệt, Tiểu Tinh không có làm, thật sự em không có làm... Em không muốn hủy hôn đâu, sẽ không có chuyện hủy hôn đâu.”

Cô đau lòng đến không thở được, gắt gao nắm chặt lấy tay anh không buông,...

Thẩm Như: “A Kiệt, không phải Tinh Tinh đâu anh đừng làm hại em ấy.” Cô ta giả vờ thanh cao nhẹ giọng nói : “Hủy hôn là chuyện trọng đại anh không thể đùa được.”

Đột nhiên có người nắm lấy tay của Vũ Tinh Tinh kéo ra, khẽ ôm cô vào lòng nói: “Hủy hôn thì hủy hôn, Vũ gia chúng tôi không cần một người chồng bay bướm bên ngoài.”

Vũ Tinh Tinh: “Không được, không được... Anh Thần, em không muốn, em yêu anh ấy nhiều như vậy khó khắn mới có chút danh phận, em không muốn buông tay...” Khi nghe Vũ Tinh Thần nói xong, cô gấp gáp đến nổi khóc ướt cả áo anh.

Vũ Tinh Thần: “Tiểu Tinh, nghe anh, con gái Vũ gia không được yếu đuối, không được khóc, em phải chứng minh được, em không ngang hàng với bất cứ ai cả.” Lâu đi nước mắt của em gái, anh ta nhìn sang hai người đối diện: “Thẩm Như, là tôi nhìn nhầm em, tuy là tôi có tình cảm với em, nhưng tôi không ngu mà không nhìn thấy con người thật của em. Tôi còn em gái để bảo vệ. Du Tử Kiệt, Vũ gia chũng tôi cần lời giải thích từ anh...”

Nói xong Vũ Tinh Thần đỡ Vũ Tinh Tinh đi, khi bước đi cô vẫn quay đầu lại nhìn anh, chỉ một chút hi vọng anh có thể nhìn cô một lần, đuổi theo cô.

Nhưng mọi hi vọng đều không xảy ra. Bước vào xe, cả người đều vô lực ngã xuống ghế.

Du Tử Kiệt anh là đang giả ngu hay thật sự không biết, cô đối với anh là thật tâm, cô đối với anh trước giờ chưa hai lòng. Còn anh chỉ mãi mãi coi cô là em gái thôi....

Nực cười, kể từ khi Thẩm Như quay lại, anh vẫn một mực chung tình, trong tim anh mãi mãi chỉ có cô ấy. Cô ta giả tạo đến khinh bỉ, anh vẫn yêu....

------------------------------------------------------------------------------------------------

“A Nguyệt, đừng mà.....”

Cơ thể người đàn ông nằm trên giường không ngừng run rẩy, mồ hôi tuôn ra như mưa ướt hết cả trán.

“Lục tổng, tỉnh lại...”

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh giường gọi lớn tay không ngừng lay người đàn ông đang nằm ác mộng.

Sau một hồi, người nằm trên giường cũng tỉnh lại, từ từ mở mắt.

“Tôi không sao, ông cứ đi làm việc của mình đi.” Người đàn ông ngồi thẳng trên giường nhìn vào người kế bên mình khẽ nói.

“Lục tổng, sao người không tìm Vũ tiểu thư, có khi cô ấy có thể giúp ngài không bị ác mộng nữa.”

Lục Hàn: “Cô ấy, cần cuộc sống của mình, cứ âm thầm bảo vệ thôi, không cần kinh động. Khương quản gia, tôi biết ông lo lắng, nhưng tôi tôn trọng tình cảm của cô ấy. Chỉ cần tên họ Du kia không tốt, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Khương quản gia: “Lão già như tôi không thể đi cùng ngài mãi, tôi chỉ mong có người thật tâm bên cậu thôi.”

------------------------------------------------------------------------------------------------

Đã mấy ngày rồi, anh một chút cũng không liên lạc cho cô, tinh thần của cô hoàn toàn suy sụp.

Vũ phu nhân không cam lòng nhìn con gái lúc nào cũng nhốt mình trong phòng.

Vũ phu nhân: “Ba nó à, cứ để như vậy sao. Con gái Vũ gia chúng ta rất dễ bắt nạt sao.” Bà nhìn chồng mình oan trách.

Vũ lão gia: “Đâu có lý đó, vì một đứa con gái khác, tên họ Du này thật đáng trách.” Ông cũng đâu dễ nuốt cơn giận này được.

Vũ Tinh Thần vừa về đến cửa đã nghe lời oan trách từ cha mẹ, thở dài bước vào.

Vũ Tinh Thần: “Ba mẹ ngồi đây oan trách làm gì, chi bằng kêu Du gia người ta qua cho lời giải thích.” Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Không phải bên họ có hạng mục cần nhà đầu tư là chúng ta sao, nếu tên họ Du kia không có được lời giải thích nào rõ ràng cho Tiểu Tinh, chúng ta nên hủy hôn đi, tạm ngưng đầu tư luôn.”

Vũ lão gia nghe con trai nói có lý, tuy rằng hai gia đình có giao hảo rất tốt, nhưng ông cũng không thể để con gái cung chịu bất kì tổn thương nào.

Ông đứng dậy cầm điện thoại tiến vào thư phòng. Vũ phu nhân nhìn bóng lưng của chồng rồi lại nhìn con trai lo lắng hỏi:

“A Thần, làm vậy có ổn không. Dù sao Du lão gia bên kia cùng cha con lại là bạn chí cốt, hơn nữa Tiểu Tinh rất yêu thương tên họ Du đó, nó đồng ý hủy hôn sao.”

Vũ Tinh Thần: “ Mẹ, con hiểu mẹ đang lo cái gì. Nhưng Tiểu Tinh không thể chịu bất kì tổn thương nào. Mẹ cứ để ba tự giải quyết đi.”

Vũ phu nhân nghe con trai nói xong, tâm tình ổn một xíu khẽ gật đầu, tất cả đều vì hạnh phúc của Tiểu Tinh.

Ngày hôm sau, hai bên gia đình gặp mặt.

Một bàn đầy đồ ăn nhưng tâm trạng của tất cả mọi người đều không tốt.

Vũ Tinh Tinh nhìn người trước mặt, tâm tình của cô hoàn toàn không ổn. Nhớ đến ngày hôm đó, anh đã đối sử với cô như thế nào, cô khẽ rùng mình.

Du lão gia: “ Lão Vũ à, tôi mời ông một ly, cũng lâu rồi hai gia đình không ngồi ăn uống với nhau như vậy.”

Vũ lão gia: “Lão Du, chúng ta cạn, tôi cũng không muốn hai bên có xích mích đấy mà.”

Hai người già cười gượng nhìn nhau uống cạn ly rượu.

Vũ phu nhân nhẹ nhàng tao nhã cắt miếng bò tít tết trên đĩa nói:

“Đúng rồi, Tử Kiệt, bác nghe cháu có người bạn từ nước ngoài về, sao cháu không đưa đến đây cùng ăn.”

Du phu nhân: “Chị cứ nói đùa, Tử Kiệt, nhiều bạn thế, sao nó biết được đứa nào chứ.” Bà tức giận nhìn con trai mình rồi gượng cười nói.

Bà thật không biết, con nhỏ Thẩm Như đó có gì tốt lành mà nó ngu muội đeo theo, hôn sự trước mặt tốt biết bao nhiêu.

Vũ phu nhân: “Hình như tên là gì nhỉ, Tiểu Tinh con nhớ không?.... tên là Thẩm Như phải không?” Bà nhìn chàng thanh niên ngồi trước mặt nhắc đến cái tên đó, nhìn cậu giật mình không kiềm được khinh bỉ.

Vũ Tinh Tinh lay nhẹ tay mẹ mình nói: “Mẹ, đừng nói nữa.”

Cô nhìn ra được từ nảy giờ bỏ mặc trên bàn ăn có một bầu không khí ngột ngạt đến mức nào anh cũng không để tâm thản nhiên ăn phần của mình. Chỉ khi mẹ cô nhắc đến tên cô ấy, anh mới buông tay ngước lên nhìn.

Du Tử Kiệt: “Bác gái, là cháu không tốt, cháu không bảo vệ được Tiểu Tinh khiến em ấy chịu ủy khuất rồi.” Anh đứng dậy cúi người thành thật nhận lỗi.

Nhưng điều ấy cô một chút cũng không vui, anh là đang muốn từ bỏ cô.

Hai bên gia đình còn chưa kịp hài lòng thì giây sau anh ngẩn đầu lên nói: “Nhưng cháu không có tình cảm với Tiểu Tinh, cô ấy tổn thương người cháu yêu cháu không thể bỏ qua được, cháu xin lỗi, cháu muốn....”

Vũ Tinh Tinh: “Đủ rồi, không cần nữa, điều gì cũng không cần nữa,....” Cô đau lòng chịu không được nữa rồi.

Lời nói của anh chưa xong nhưng bất cứ ai ở đây đều hiểu được anh muốn nói gì tiếp theo. Gương mặt của bốn phụ huynh đều rất khó chịu.

Vũ phu nhân ôm con gái vào lòng an ủi, rồi nhìn anh hỏi: “ Có phải cậu muốn hủy hôn không?”

Chưa để anh lên tiếng nói, Du lão gia cười lớn nói: “Làm sao có thể chứ. Tôi đã chọn ngày rồi, ngày 20 tháng sau là ngày tốt, cùng tổ chức hôn lễ đi.” Ông nói xong nhìn con trai mình nhằm nhắc nhở anh hiện tại một câu cũng không thể nói.

Vũ Tinh Tinh: “Mẹ, chúng ta về thôi...”

Cô không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì nữa cả.