Lạc vào tình yêu

Chương 4: C4

“Ha ha ha,... Kết hôn sao? Hôm đó anh còn bảo sẽ hủy hôn. Sẽ lo cho em một cuộc sống tốt hơn. Hiện tại anh lại bảo anh kết hôn sao?” Thẩm Như không ngừng hét lớn. Tất cả mọi chuyện Du Tử Kiệt hứa với cô ta đều là giả dối cả sao?

Du Tử Kiệt: “Tiểu Như, bình tĩnh nghe anh giải thích. Mọi chuyện đều do ba anh sắp đặt. Anh không thể làm khác được.”

Thẩm Như: “Anh còn gì để nói, nếu như anh thật sự kết hôn, thì chúng ta nên chấm dứt đi.”

Du Tử Kiệt: “Không thể được, tuyệt đối không thể được. Em hiểu anh chờ em như thế nào mà. Cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”

Thẩm Như: “Anh muốn em làm trò cười sao? Là kẻ thứ ba xen vào gia đình người khác sao? Anh thực sự quan tâm em sao?” cô ta đã mất tất cả rồi, lẫn sự nghiệp cả tương lai. Giờ cô ta chỉ còn mỗi anh, bằng mọi giá có sử dụng bao nhiêu thủ đoạn cô ta đều sẽ dùng.

‘Vũ Tinh Tinh, cô chờ xem, tôi nhất định sẽ không để hôn lễ này xảy ra...’

------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau hôm gặp mặt đó, phía bên Du gia lúc nào cũng bắt Du Tử Kiệt sang đưa cô đi chơi, cố gắng hòa giải những hiểu lầm. Du lão gia và Du phu nhân cong đích thân sang bàn chuyện hôn sự của hai gia đình.

Cô không nói gì, cũng chẳng bận tâm nữa. Dù có danh chính ngôn thuận ở cạnh anh ấy thì cô vẫn chỉ như một người vô hình.

An Ni: “Tinh Tinh, cậu thật sự sẽ kết hôn.”

Vũ Tinh Tinh: “An Ni, cậu nói thử xem, tớ không kết hôn được sao?” Vũ Tinh Tinh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi ngược lại.

An Ni là bạn thân từ nhỏ của cô, những gì cô khó chịu trong lòng dù không nói ra thì An Ni đều biết.

Khi hai gia đình đăng báo tuyên bố sẽ kết thông gia vào tháng tới, An Ni đã xin ở lại nhà cô vài hôm, giúm cô giải bày tâm sự.

An Ni: “Tinh Tinh, cậu yêu anh ta nhiều như vậy?”

Vũ Tinh Tinh: “An Ni, tớ không muốn yêu nữa, tim tớ sắp không thể chịu được rồi.”

An Ni: “Cậu muốn hủy hôn?...”

Vũ Tinh Tinh khẽ lắc đầu: “Tớ biết lý do anh ấy chịu đồng ý kết hôn, tớ muốn cho anh ấy cơ hội...” nước mắt cô khẽ rơi xuống

An Ni ôm lấy cô, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô: “Sao trên đời lại có một người ngốc nghếch như cậu cơ chứ.”

Vũ Tinh Tinh: “Nếu anh ấy lại tổn thương tớ, nhất định anh ấy chẳng thể gặp lại tớ nữa...” cô sẽ đi thật xa, tìm chị cô và không trở về thành phố này nữa.

Cả tối đó, cô với An Ni tâm sự với nhau đến khuya mới đi ngủ.

Sáng ngày tỉnh dậy, tâm trạng của cô cũng đã ổn hơn. An Ni thấy vậy liền có ý rủ cô đi mua sắm..

------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngoại thành của thành phố C, trong một căn biệt thự, có hai người một nam một nữ. Người con trai đang khá bận rộn lấy đủ dụng cụ của công việc, trong phòng toàn là mùi khử trùng.

“Lam Nguyệt, cô dùng một chút thuốc an thần đi, tôi phải lấy viên đạn ra, cô chảy máu nhiều lắm rồi.” Người con trai lên tiếng nói, tay không ngừng bận rộn khử trùng tất cả dụng cụ phẫu thuật.

Đinh Lam Nguyệt: “Không cần, cứ lấy viên đạn ra đi, tôi không yếu đuối đến vậy.” Đinh Lam Nguyệt nhìn người trước mặt thờ ơ nói một câu rồi ngồi quay người lại cởi áo ra.

Tiêu Phong cũng chẳng nói gì thêm, anh lấy một con dao rạch một đường nhỏ ngay chỗ vết thương, rồi sau đó anh lấy kẹp phẫu tích đưa vào cố định rồi khắp viên đạn ra.

Cả một quá trình, Đinh Lam Nguyệt cũng không kêu lấy một tiếng, máu của cô không ngừng chảy ướt đỏ cả khăn trắng mà Tiêu Phong trãi trên lưng cô.

Sau khi lấy được viên đạn ra, Tiêu Phong nhanh chóng khâu lại miệng vết thương rồi xử lý cho không bị nhiễm trùng.

Tiêu Phong: “Xong rồi, hạn chế vận động mạnh, hạn chế tiếp xúc với nước. Cô tốt nhất nên kêu Emma đến chăm sóc vài hôm.” Miệng thì nói, tay thì không ngưng thu xếp đồ đạc.

Đinh Lam Nguyệt: “Tiêu Phong, mạng lưới thông tin của anh rất tốt đúng không? Tra cho tôi ai là người đánh lén tôi hôm nay đi.” Cô nhìn thẳng anh nói, môi mở một nụ cười.

Tiêu Phong: “Được thôi, nếu biết là ai thì cô tính làm gì? Cô rời khỏi tổ chức rồi, chẳng ai còn làm hại cô nữa chứ?” thu dọn đò xong anh ngồi xuống cái ghế gần đó nhìn cô nói: “Đừng có gây chuyện lung tung, cô còn em gái mình nữa.”

Đinh Lam Nguyệt: “Anh đã từng nghe qua câu ‘Chu di tam tộc’ chưa? Anh có muốn thấy thử không?” cô nhìn anh giọng khiêu khích nói.

Tiêu Phong: “Lam Nguyệt?....” Anh đứng dậy, nhìn chằm chằm lấy cô rồi đi từng bước tới chỗ cô, khuôn mặt lặp tức biến đổi cười còn tươi hơn hoa: “Đừng vậy mà, cô làm tôi sợ đấy.”

Đinh Lam Nguyệt nhìn nụ cười không ra gì của anh cảm thấy..... : “ Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi đây, anh về nhớ đóng cửa lại giùm.” Cô quay mặt đi một nước lên lầu, sau đó nhớ ra điều gì quay lại nhìn: “Anh nhớ dọn sạch nhà cho tôi, bẩn quá.”

Tiêu Phong không nói gì, anh đi ra khỏi biệt thự, đeo kính râm vào, ngồi vào xe. Anh lấy điện thoại gọi một cuộc.

Tiêu Phong: “Emma, cô có thời gian?”

Đầu giây bên kia truyền đến một giọng nữ: “Làm sao vậy?”

Tiêu Phong: “Cô đến biệt thự của Sally, chăm sóc cô ấy vài hôm.”

“Cô ấy làm sao?” Emma hỏi lại.

Tiêu Phong: “Bị trúng đạn ở vai, bất tiện khi sinh hoạt.”

Emma: “Được rồi.”

Tiêu Phong: “ Ừm.” Ngắt điện thoại, anh lái xe chạy đi.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại trung tâm thương mại.

An Ni dẫn Vũ Tinh Tinh đi mua sắm, để giảm đi tinh thần không được tốt.

Khi đi ngang qua khu đồ cho trẻ em, cô bất chợt đứng lại, trong đầu cô hiện lên khung cảnh mà lúc nào chính bản thân cũng mơ ước.

Một ngôi nhà, gia đình hạnh phúc.

Rất nhanh thôi, cô sắp có được điều mình muốn rồi, còn hơn tuần nữa, cô chính thức sẽ thành vợ của anh. Càng nghĩ đến cô không nhịn được mà cười vui vẻ.

Có lẽ ông trời không thể cho cô hưởng trọn niềm vui trong mộng ước, hiện thực trước mắt làm cơ thể cô như cứng đờ lại.

Đôi mắt ngấm lệ cố gắng kiềm nén không để rơi xuống.

Trước mặt cô, hai con người đang dìu nhau đi, không ngừng cười cười nói nói.

Vị hôn phu cùng người tình của anh ta đang đi mua sắm, còn là trong khu vực đồ cho trẻ em....