Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDIT: Tô Bún OTP Siu Riêu ( FB Đậu Hũ Mềm)

Toàn Tuyền vốn tưởng rằng sẽ thấy được biểu cảm kinh ngạc và vui vẻ trên mặt Kiều Quang Vũ, không ngờ chờ đến lúc Kiều Quang Vũ hoàn hồn, liền nói một câu: "Ông chủ hắn bị ngu rồi hả?"

Toàn Tuyền: "......"

Đột nhiên có hơi đồng tình với Hoắc Chu.

Toàn Tuyền đã nói đến mức này, Kiều Quang Vũ không ngốc đến mức không đoán được mục đích Hoắc Chu lùi công việc lại về quê với cậu—— Hoắc Chu muốn đưa cậu trở về thăm mộ.

Cho nên cậu không khỏi khẩn trương, bất an: "Anh Tuyền, anh nói hắn, hắn hắn hắn sẽ không thích tôi thật chứ?"

Tuy nói sớm chiều ở chung rất dễ sinh ra tình cảm, lúc vừa mới bắt đầu, Kiều Quang Vũ cũng không phải chưa từng rục rịch với Hoắc Chu, nhưng sau đó cậu đã chặt đứt hoàn toàn ý niệm không nên có, những năm gần đây dần dần phân biệt rạch ròi giữa "công việc" và sinh hoạt.

Hơn nữa Toàn Tuyền đã nhắc nhở cậu nhiều việc cần chú ý, biểu hiện bên ngoài của Kiều Quang Vũ phải không giống Ổ Vũ hoàn toàn, ví dụ hoàn hảo cho cái gọi là "hàng nhái", chỉ cần người có mắt đều thấy Ổ Vũ tốt hơn một trăm lần so với cậu, mắt Hoắc Chu mù rồi mới bỏ qua Ổ Vũ mà để ý đến cậu.

Thật ra Toàn Tuyền rất bình tĩnh: "Thời gian này cậu đừng ở đây biến khéo thành vụng thì không sao cả."

Kiều Quang Vũ còn muốn hỏi như thế nào là biến khéo thành vụng, nhưng thời gian cậu ở phòng bếp kéo dài, sợ sẽ khiến Hoắc Chu hoài nghi, đành phải đè xuống nghi vấn, đi sắp xếp rương hành lý.

Cậu không thường đi công tác với Hoắc Chu, áo khoác trên rương hành lý tích tụ một tầng bụi, khi được lột ra, bụi bặm phủ đầy đầu đầy cổ cậu, Kiều Quang Vũ "Phù, phù" rất nhiều lần, còn vào toilet dùng khăn lông lau bên ngoài, mới trở về tiếp tục chuẩn bị quần áo.

Một lúc sau, Kiều Quang Vũ liền thấy Hoắc Chu vốn dĩ ngồi trên sô pha xem TV lại đang đứng trước tủ quần áo cậu, cầm ra mấy bộ quần áo, ném trên giường.

Vừa lòng để bên tay trái, không vừa ý thì để bên tay phải, Hoắc Chu còn kéo tầng ngăn kéo phía dưới ra, định lấy cả quần lót.

"Em em...!em tự làm là được rồi." Quần áo thì thôi đi, quần lót thật sự......!Không thể chấp nhận được mà! Kiều Quang Vũ lanh lẹ mà đến đè tủ quần áo trước, tay tùy tiện lấy mấy cái quần lót để vào rương hành lý, chỉ sợ qua tay Hoắc Chu.

Hoắc Chu cũng không tranh với cậu, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, có vẻ rất ít khi nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Kiều Quang Vũ.

Sau đó, Hoắc Chu từ sau lưng ôm lấy cậu: "Toàn Tuyền đã nói với em rồi đúng không, cuối tuần anh đi với em, trở về thăm mộ mẹ em."

Cả người Kiều Quang Vũ cứng đờ, tay suýt chút nữa đã không lấy quần áo được: "Vâng...!Không ngờ giám đốc Hoắc vẫn nhớ rõ, thật là hiếm thấy." Cậu cố ý dùng ngữ khí trêu chọc nói.

Đầu Hoắc Chu vùi bên cổ cậu, hít vào một hơi thật sâu: "Có một số việc...Anh phải ngẫm nghĩ cho thật kỹ, vừa lúc dẫn em ra ngoài, có thể giải sầu.

Cũng để dì thấy được anh đã chăm sóc tốt cho em, giúp dì ở trên trời yên tâm, không cần lo lắng nữa."

"......" Kiều Quang Vũ rất muốn nói, nếu mẹ biết mấy năm nay tôi làm thế thân cho người ta, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi đó.

Mẹ Kiều rất ghét kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, từ lúc Kiều Quang Vũ còn rất nhỏ bà thích ôm cậu một bên xem tivi, một bên phỉ nhổ kẻ thứ ba giả vờ ngây thơ thánh thiện trong kịch bản ngôn tình, bà cũng không thích đàn ông ngoại tình còn tìm lý do, bà đã từng nói: "Dám làm dám chịu, bà còn tôn trọng hắn là đàn ông chân chính.

Lén lút nuôi bồ nhí, khiến nhà cửa không yên thì thôi, còn lãng phí tuổi xuân của con gái nhà người ta, kiểu đàn ông này còn vô dụng hơn!"

Kiều Quang Vũ rất đồng ý với lời nói của mẹ cậu, cho nên dù đang là thế thân của Ổ Vũ, cậu vẫn dựa trên tâm thế " Có hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy một mối hôn sự", thật lòng hy vọng Hoắc Chu tái hợp với Ổ Vũ, không thì cậu đã không thể đồng ý làm chuyện này.

Nhưng mà hiện tại......!hình như có chỗ nào đó không hợp lý.

Kiều Quang Vũ vỗ vỗ cánh tay ôm eo mình không buông, dùng hết khả năng sao cho giọng điệu thật bình thản: "Giám đốc Hoắc, anh như này, sao em sắp xếp hành lý được?"

Hoắc Chu hôn sườn mặt hắn một cái: "Anh ở bên ngoài chờ em."

"Cho em mười phút sẽ xong ngay." Kiều Quang Vũ cười dịu dàng với hắn.

Đến khi bóng dáng Hoắc Chu biến mất, cậu mới xoa gương mặt cười đến cứng ngắc, vùi đầu dọn đồ.

Quê Kiều Quang Vũ cũng không gọi là xa, nằm giao thoa giữa tỉnh này và tỉnh bên cạnh.

Trên thực tế nơi đó không phải quê của cậu, chỉ là lúc trước khi mẹ mang thai đã đặt chân tới, sau đó di chuyển dần xuống phía dưới, mà Kiều Quang Vũ được sinh ra ở phía bên kia, hộ khẩu cũng đặt ở nơi thành thị đó.

Rồi sau đó nữa, sức khỏe của mẹ Kiều ngày càng kém, không chịu đựng được giai đoạn trị liệu đầu tiên liền buông tay về phía Tây, tất cả hậu sự do Toàn Tuyền sắp xếp, khi Kiều Quang Vũ chậm chạp bước ra khỏi tình trạng mịt mờ, u tối, bà đã được an nghỉ vào một nghĩa trang nghe nói phong thủy không tệ.

Chữ trên bia mộ, vẫn là Toàn Tuyền cầm tay Kiều Quang Vũ viết ra giấy, kêu thợ thủ công dựa theo chữ viết của Kiều Quang Vũ mà khắc lên.

Người đi ra ngoài vào cuối tuần khá nhiều, vốn ba bốn tiếng đồng hồ đã đến cổng thành phố, giờ chắc phải tốn bảy tiếng đồng hồ mới đến.

Đến lúc tới nơi, trời cũng đã tối, chỉ có thể đi quét dọn mộ vào hôm sau.

Toàn Tuyền làm việc chu đáo toàn diện, sáng sớm hắn đã đặt phòng sẵn, ba người tìm chỗ ăn cơm trước, sau đó đến khách sạn.

Trước kia ra ngoài với Hoắc Chu, hơn nửa là Kiều Quang Vũ ở chung một phòng với Hoắc Chu, chẳng qua trong phòng có hai giường riêng, cậu và Hoắc Chu mỗi người một cái.

Mà lúc này đây, sau khi lấy chìa khóa mở cửa, Kiều Quang Vũ lại thấy một cái giường đôi rất lớn.

Kiều Quang Vũ: "......"

Cậu muốn "phòng hai người" không phải "phòng hai người" như này mà!

Kiều Quang Vũ theo bản năng nhìn Toàn Tuyền, người sau chưa không phản ứng, Hoắc Chu đã mở miệng trước: "Là anh bảo hắn đổi thành cái này.

Gần đây tâm trạnh em không tốt, anh muốn ôm em ngủ, có thể an ủi em ít nhiều, hơn nữa hai người ngủ buổi tối sẽ không lạnh."

......!Tâm trạng tôi không xấu mà, thật đó! Tôi có thể thề với trời!

Kiều Quang Vũ quả thực muốn khóc, trên mặt lại bế tắc nói: "Thật sự chỉ ôm ngủ thôi, không làm chuyện khác?"

"Em không tin anh sao?" Hoắc Chu nhẹ giọng hỏi.

"...Làm gì có" Kiều Quang Vũ cười lắc đầu, nhìn hắn một cái nhìn dịu dàng không muốn xa rời, giống khối bánh điểm tâm sạch sẽ be bé.

Hoắc Chu bỗng nhiên cảm thấy có một luồng lửa, từ lòng bàn chân bùng lên, đốt tới tim hắn.

"Khụ." Toàn Tuyền không hợp thời điểm mà thanh giọng nói: "Kiều tiên sinh không cần lo lắng về vấn đề cảm lạnh, tôi sẽ bảo phục vụ lấy thêm một bộ chăn lại đây."

Hắn đang nhắc nhở Kiều Quang Vũ.

Thêm một bộ chăn, nghĩa là có thể đắp hai cái chăn, chưa đến nông nỗi tệ nhất.

Kiều Quang Vũ tạm thời yên lòng, lười biếng thả lỏng, liền nhịn không được ngáp một cái.

"Ngại quá..." Phát hiện ra còn hai người đàn ông đang nhìn mình, Kiều Quang Vũ khó tránh khỏi có hơi xấu hổ, "Hơi mệt rồi, em....vào tắm rửa trước....."

"Tôi đây cũng không quấy rầy nữa, hai người ngủ ngon." Toàn Tuyền kéo hành lý của hắn qua phòng bên cạnh.

Kiều Quang Vũ lấy áo ngủ và quần lót của mình, tiến vào phòng tắm chiến đấu nhanh chóng, tóc cũng chưa lau khô, liền chui vào trong chăn, vờ như ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, thật sự đã rất mệt rồi.

Cậu còn cố ý chừa ra một nửa bên giường đã có chăn, lại lấy chăn bọc mình thành tổ kén, sau đó nhắm chặt mắt, làm bộ mình đã ngủ.

Khi Hoắc Chu từ phòng tắm ra, đã thấy một con nhộng lớn trên mép giường, chỉ lộ ra đầu tóc đen nhánh, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Hắn tiến lên vén chăn ra một chút: "Quang vũ, làm khô tóc trước rồi ngủ tiếp, nếu không sẽ đau đầu."

Kiều Quang Vũ rất muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng Hoắc Chu vẫn không bỏ qua, lại gọi hai tiếng, vì thế đành phải không tình nguyện mà ngồi dậy, định xuống giường tìm máy sấy tóc.

Hoắc Chu đè lại cậu: "Để anh giúp em sấy tóc."

Hắn cầm máy sấy tóc từ phòng tắm ra, cắm vào ổ điện, ngồi bên mép giường sấy tóc cho Kiều Quang Vũ.

Hoắc Chu lần đầu làm việc này, sợ canh tốc độ và độ ấm không tốt, thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu "Vậy có được chưa?" hoặc là "Có đau không?", Kiều Quang Vũ chỉ có thể lắc đầu rồi lại lắc đầu, như này thì cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới nặn ra được cũng bị thổi bay.

Sau khi vất vả sấy khô tóc, Kiều Quang Vũ đang muốn chui mình vào trong ổ chăn một lần nữa, Hoắc Chu lại theo động tác của cậu cùng vào, còn đặt chiếc chăn khác lên chăn mà hai người đang đắp.

Làm xong tất cả, Hoắc Chu kéo Kiều Quang Vũ vào trong ngực, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Kiều Quang Vũ: "......" Như này tốt ở chỗ nào chứ!

Kiều Quang Vũ xấu hổ cực kỳ, trên người Hoắc Chu còn vương mùi sữa tắm dễ ngửi, phảng phất hơi thở nam tính.

Mặt cậu dựa gần cơ ngực Hoắc Chu, dịch đầu vào một tí còn thể cắn hai điểm nhỏ trước ngực kia.

Hai người bên nhau quá thân mật, hơi động liền đụng tới những chỗ không nên đụng.

Hơn nữa, cậu còn nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng thô nặng trên đỉnh đầu của Hoắc Chu.

...!Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Kiều Quang Vũ rất muốn cưỡng ép mình đừng nghĩ nữa, nhanh chóng đi ngủ, chỉ cần mình ngủ rồi Hoắc Chu cũng không thể ép buộc chuyện gì được.

Nhưng cậu vừa nhắm mắt lại, môi Hoắc Chu liền đè xuống, thân thể đẹp đẽ mà nóng bỏng dán lên Kiều Quang Vũ, không chừa một khe hở.

Lúc này, Kiều Quang Vũ có thể cảm nhận được vật nguy hiểm đang chọc vào đùi mình rõ ràng.

"Ưm......" Kiều Quang Vũ không hề nghĩ ngợi liền đẩy ra Hoắc Chu, giống như một con thỏ bị đốt đến mông đột nhiên xoay người xuống giường, thậm chí quên mất mang giày vào, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, đập vang cánh cửa bên cạnh.

"Mở cửa! Mở cửa!"

Trong nháy mắt Toàn Tuyền mở cửa ra, Kiều Quang Vũ gần như nhào tới.

Vừa đọc vừa edit vừa beta, mong mọi người góp ý nếu có sai sót!

EDIT: Cái gì của Vũ đều do anh Tuyền làm hết =))) không yêu từ lúc đó coi bộ định lực cũng hơi bị đỉnh:))).