Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 21: Tỷ võ

EDITOR: HthyyhtH

Người này là... Phó Lãng?

Nghĩ đến đây, Tiêu Duyệt Vân nhịn không được mà cười một tiếng, lần đầu nhìn nhận người đàn ông này một cách nghiêm túc.

Thân hình cao lớn, làn da bánh mật, cơ bắp rắn chắc, bước chân ổn định, hơi thở vững vàng.

Quan trọng hơn là mình vậy mà lại không nhìn ra thực lực của hắn ta sâu cạn như thế nào.

Tiêu Duyệt Vân cảm thấy đối phương không đơn giản, sắc mặt nghiêm túc, ôm quyền nói: "Mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Phó Lãng nhanh chóng cởi áo khoác của mình, tùy tay ném cho Phó Nhã Khiêm.

Những người vây xem phía thấy lại có náo nhiệt liền đứng lại chỗ cũ vây xem, đồng thời cũng đánh giá vị đối thủ mới có dung khí này.

Phó Lãng là khách quen của câu lạc bộ.

Nhưng mỗi lần đến hắn ta cơ bản chỉ tự mình im lặng tập luyện một mình, hoặc là vào phòng thuê riêng, rất ít cùng người khác luyện tập. Vì vậy nên hầu như mọi người đều không quá hiểu rõ thân thủ của hắn.

Sau khi đã thấy biểu hiện gây kinh động của thiếu niên đó mà người đàn ông này lại dám tiến lên khiêu chiến, chắc là cũng có vài phần tài năng đi.

Đám đông xì xầm bàn tán.

Cũng có người nhận ra được thân phận của Phó Lãng, trên mặt mang biểu tình đợi xem trò vui.

Tiêu Duyệt Vân trước tiên bày ra tư thế phòng ngự, hai người mặt đối mặt một lúc, thấy đối phương tựa như không có ý muốn tấn công trước, Tiêu Duyệt Vân bỗng thay đổi chiến thuật, lấy công làm thủ, bắt đầu bằng một cú đấm mạnh mẽ!

Phó Lãng nghiêng người né sang một bên, trong nháy mắt, nắm đấm tay phải đã đến trước mặt Tiêu Duyệt Vân!

Tiêu Duyệt Vân ngửa đầu ra sau, thuận thế đá vào dưới cánh tay phải của hắn, Phó Lãng chỉ dùng tay trái cản lại, Tiêu Duyệt Vân liền thừa cơ ổn định lại thế đứng, khi quay người lại là một quyền đánh tới!

Hai bên anh đến tôi đi, trong nháy mắt mà đã đấu được vài hiệp, tốc độ ra chiêu so với những trận trước đều nhanh hơn rất nhiều!

Những khán giả bên dưới đài đấu sợ ngây người, trong nội tâm điên cuồng gào thét: Không phải là bọn họ đang xem phim võ hiệp chứ?

Nhìn thấy đối phương thân thủ bất phàm, Tiêu Duyệt Vân vội điều chỉnh lại tâm lý, ra đòn thận trọng hơn, cẩn thận tìm kiếm sơ hở của đối phương, từng chiêu từng chiêu đều dùng hết mười phần công lực, đem nội công ẩn giấu của Tiêu gia lên 36 quyền pháp biến hóa một cách uy vũ sinh phong.

Song, vẫn bị đối phương hóa giải được. Hơn nữa từ trong từng quyền của hắn, Tiêu Duyệt Vân cũng cảm nhận được nội công.

Vậy mà lại biết cách sử dụng nội công.

Trong lòng Tiêu Duyệt Vân kinh ngạc, người tên Phó Lãng này cư nhiên có thể chống đỡ được các quyền pháp của gia đình mình ngay từ lần đầu, thân thủ của hắn tuyệt đối không thấp.

Y đương nhiên sẽ không cho rằng quyền pháp của nhà mình là yếu, bởi vì các chiêu thức giống nhau do những người khác nhau sử dụng sẽ có uy lực khác nhau, chỉ có thể trách bản thân y học nghệ không tinh.

Hơn nữa, chiêu thức của Phó Lãng này rất có kết cấu, phối hợp nhuần nhuyễn, hẳn cũng là từ trong một quyền pháp nào đó mà tạo ra, hoàn toàn không giống với các đối thủ trước đó, hơn nữa cách ra chiêu tương đối đơn giản hóa.

Những khán giả hoặc thốt lên kinh ngạc liên tục, hoặc không ngừng trầm trồ khen ngợi, hoặc trừng mắt nín thở thật lâu.

Nhìn những chiêu thức ngoạn mục qua lại của hai người, mấy lần rõ ràng nhìn thấy sát chiêu đủ để kết thúc trận đấu, nhưng không ngờ lại bị đối thương tránh thoát một cách sát sao; vừa cảm thấy chiêu đó đẹp, bên kia liền phản công lại một chiêu càng sắc bén hơn.

So với những buổi đấu luyện trước mà bọn họ đã xem thì khi trước quả thực chính là tệ đến không thể nào tệ hơn!

Hai người đấu mấy trăm chiêu, Tiêu Duyệt Vân dần dần cảm thấy đuối sức, ngược lại Phó Lãng lại càng đánh càng hăng, không có chút nào cảm thấy mệt mỏi.

Thật ra, cho dù buổi sáng chạy bộ, trưa tập bóng rổ, tối lại chiến đấu vài trận, nhưng trước lúc đấu với Phó Lãng, thể lực của Tiêu Duyệt Vân cũng tuyệt đối dư thừa.

Nhưng khi đấu với cao thủ, mỗi chiêu mỗi thức đều tiêu hao rất nhiều thể năng.

Tiêu Duyệt Vân cảm thấy rằng, cho dù hôm nay y chỉ đấu một trận cùng Phó Lãng thì cuối cùng thể lực cũng sẽ không bì kịp hắn. Y có chút buồn bực, lúc huynh trưởng 18 tuổi, đối mặt với thiên quân vạn mã chém giết mấy canh giờ cũng sẽ không mệt, vậy mà y...

Chẳng lẽ có liên quan đến việc y là lam nhi?

Tiêu Duyệt Vân vừa phân tâm liềm bị Phó Lãng đang chăm chú phát hiện, hắn lập tức bắt lấy sơ hở, nhanh như chớp liên tục ra mấy chiêu, nháy mắt đem Tiêu Duyệt Vân chê ngự dưới đất.

Phó Lãng dùng đầu gối đè lên hai chân Tiêu Duyệt Vân, ngồi khóa trên lưng y, gập một tay của đối phương ra sau lưng, một tay kia đè trên mặt đất, chế ngự y.

Thấy thế, khán giả vừa phục hồi tinh thần lại vỗ tay khen hay! Tiếng vỗ tay huýt sáo vang lên không dứt. Bọn họ hoàn toàn không quan tâm ai thắng ai thua, xem được trận đấu lúc nãy là đã mãn nhãn rồi.

Tiêu Duyệt Vân có chút chật vật thở hổn hển, bình tĩnh hạ nhịp tim, cảm giác bản thân mình dán sát vào người phía sau, rất không tự nhiên liền ngay lập tức giãy dụa.

Phó Lãng cho rằng y còn muốn đánh tiếp, vì thế càng dùng sức, cúi người áp xuống, nửa người trên kề sát lưng Tiêu Duyệt Vân, ở bên lỗ tai đang ửng đỏ của y nói: "Đừng nhúc nhích nữa, nhận thua đi."

Cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, Tiêu Duyệt Vân đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Nếu như đây là ở Đại Chu, Phó Lãng tuyệt đối sẽ bị xem là biến thái, bị phụ thân và huynh trưởng đánh cho mà chết luôn.

"Tôi không đánh nữa, anh đứng lên đi!" Tiêu Duyệt Vân quay đầu trừng mắt nhìn người phía sau. Y lúc này, hai má ửng hồng, làm cho làn da càng trắng như bạch ngọc, ánh mắt tựa như tức giận, lại càng đa tình và ôn hòa hơn so với thường ngày.

Đáng tiếc, người duy nhất nhìn thấy này lại vốn dĩ không có tư tưởng thưởng thức, càng không có ý thương hương tiếc ngọc đối với y.

Phó Lãng nghe vậy, nghĩ đến gì đó, chậm rãi buông lỏng khống chế đối với Tiêu Duyệt Vân, bất quá vẫn như cũ không thả lỏng cảnh giác, đề phòng đối phương đánh lén.

Lúc trước khi còn trong quân đội, hắn đã gặp qua rất nhiều tình huống như vậy, đám quan binh da mặt dày kia còn nói mỹ miều là "binh bất yếm trá*".

*binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa.

Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, tuy rằng trong lòng không vui nhưng trên mặt lại không hiện bất cứ biểu tình gì, ôm quyền thi lễ với Phó Lãng nói: "Cảm ơn vì đã chỉ giáo" liền không nhiều lời nữa, xoay người nhảy xuống khỏi sàn đấu.

Triển Xán vội tiến lên an ủi y. Hắn không nghĩ đến thân thủ Phó Lãng vậy mà lai tốt như vậy, có thể đánh bại cả Tiêu Duyệt Vân.

Người Phó gia thật là thâm tàng bất lộ, không hổ là thế gia có bối cảnh quân đội, Triển Xán thầm nghĩ.

Tiêu Duyệt Vân rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, mắt nhìn đồng hồ đã gần 8 giờ rưỡi tối, liền muốn quay về.

Triển Xán tất nhiên sẽ đáp ứng, cùng với Tiền Thành đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo nói vài câu chào hỏi vô nghĩa liền mang theo Tiêu Duyệt Vân rời đi.

Lúc đi ngang qua bên người Phó Nhã Khiêm, bởi vì dù sao cũng là người quen, Tiêu Duyệt Vân vẫn là cùng cậu gật đầu chào hỏi.

Phó Nhã Khiêm có chút mất tự nhiên gật đầu đáp lại, hắn còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ "hóa ra anh họ của tui lại trâu bò như vậy".

... Chẳng lẽ mỗi năm đến kì nghỉ mình với ảnh đến không phải cùng một doanh trại huấn luyện sao?

Ừm, có khả năng thật sự không phải là một.

Nghĩ đến quân đội thần bí mà trước đây anh học từng tham gia, Phó Nhã Khiêm liền quyết định không nghiên cứu sâu thêm nữa.

Còn bên kia, sau khi Phó Lãng cũng đi xuống khỏi sàn đấu, bởi vì hắn trưng ra gương mặt cùng khí thế lạnh như băng, nên khiến cho những người hâm mộ hắn không dám tiến lên bắt chuyện.

Chỉ có Phó Nhã Khiêm nhìn ra được rằng Phó Lãng vẫn luôn chú ý đến phướng của Tiêu Duyệt Vân, ngập ngừng muốn nói gì đó, tận đến lúc người ta đi rồi cũng chưa tìm được cơ hội mở lời.

Phó Nhã Khiêm buồn cười lắc đầu, tiến lên đem áo khoác của hắn ném qua, Phó Lãng mắt luôn nhìn thẳng nhưng vẫn vững vàng tiếp được.

Người xung quanh dần tản đi.

"Anh Lãng, anh muốn nói gì với Tiêu Duyệt Vân vậy?" Phó Nhã Khiêm hứng thú đến gần hỏi.

Phó Lãng tùy ý vắt áo khoác trên cánh tay, bề ngoài thì tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng đang sông cuộn biển gầm.

Mặc dù tuổi không đúng, nhưng một thân công phu kia không lừa được người khác.

Nhưng mà, thời điểm không đúng, địa điểm cũng không đúng, nếu không thì Phó Lãng lúc nãy đã tiến lên hỏi Tiêu Duyệt Vân cho rõ ràng rồi.

Vẫn là đợi xác định thêm chút nữa rồi lại nói vậy.

Song, dù bất luận như thế nào thì việc đầu tiên vẫn là kết bạn được với y.

Nhưng người chậm hiểu như Phó Lãng rốt cuộc cũng phát hiện ra Tiêu Duyệt Vân khá khó chịu đối với mình, vì vậy, một người chưa từng dỗ dành người khác như hắn có chút rối rắm.

Thiếu niên ở độ tuổi này, bên cạnh hắn cũng có Phó Nhã Khiêm có thể lấy làm tham khảo, nhưng hắn có trực giác hai nhóc này tuy bên ngoài có chút tương tự nhau nhưng nội tâm lại rất khác nhau.

"Anh Lãng?"

"Nhã Khiêm, giúp anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Lúc ở trường, để ý đến Tiêu Duyệt Vân."

"......Được."

**

Sau khi Tiêu Duyệt Vân và Triển xán rời đi, hai an hem Phó gia sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

Lúc quay về nhà chính Phó gia cũng đã gần 9 giờ rưỡi tối, sau khi Phó Lãng quay về phòng hắn, liền ngồi trước bàn đọc sách, hai tay đan lại đặt dưới mũi chăm chú suy nghĩ.

Không đúng, trí nhớ của mình không sai, quả thật là không đúng.

Phó Lãng hồi thần lại, nhanh chóng mở máy tính, ngón lạch cạch như múa trên bàn phím.

Mặc dù hắn cũng không muốn nghi thần nghi quỷ, lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng chuyện này lại có liên quan đến nhiệm vụ quan trọng, cho nên một người đã từng trong quân đội như Phó Lãng không thể không thận trọng.

Chưa đến nửa tiếng, hắn liền nhận được thứ mình muốn.

CMND, thông tin hộ khẩu, nhóm máu, số điện thoại, địa chỉ Email, số liệu thu chi của thẻ ngân hàng, thông tin thành viên của gia đình, trình độ học vấn, bảng thành tích học tập...v.v toàn bộ đều đầy đủ hết.

Chủ nhân của tất cả những thứ này đều là cùng một người --- Tiêu Duyệt Vân.

Phó Lãng nhanh chóng lướt xem những tư liệu này, càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình.

Tuy nhiên, hắn phát giác ra một số ghi chép đã bị người khác động tay động chân, mà trên thực tế, sau khi thấy Tiêu Duyệt Vân cùng em trai y Tiêu Nhạc Dương gần như xuất hiện ra từ không khí, Phó Lãng lại chần chừ.

Không lẽ bên trong có người giở trò quỷ? Cố ý thu hút sự chú ý của mình?

Nhưng nếu như đây thật sự là một sự sắp đặt, thì không nên tìm hai anh lộ rõ sơ hở như thế này, hơn nữa một thân công phu của Tiêu Duyệt Vân không phải là một hai năm liền luyện ra được.

Phó Lãng cau mày.

Lại đào sâu thêm, hắn rất nhanh liền phát hiện ra một số tiền lớn mà Ninh gia đã cho Tiêu Duyệt Vân, cùng với ghi chép của cục cảnh sát.

Ninh gia, Ninh Tắc Chiến.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên tư liệu Ninh gia, lại nhớ đến cuộc gặp gỡ ở hồ nước nóng.

Quan hệ của Tiêu Duyệt Vân và Ninh Tắc Chiến quả thực rất thân thiết.

Chẳng lẽ phía sau còn có thêm bút tích của Ninh gia? Nhưng Phó gia và Ninh gia cũng không hề có mâu thuẫn xung đột gì cả.

Phó Lãng tắt máy tính, phân tích tư liệu, cân nhắc lợi hại được mất.

Lý tính làm cho hắn suy nghĩ về đủ loại khả năng logic và không logic, nhưng dựa vào trực giác, hắn biết rõ, trong lòng hắn rõ ràng thiên về tin tưởng Tiêu Duyệt Vân.

Nghĩ cả buổi, Phó Lãng vẫn quyết định trước tiên vẫn để ý hai anh em Tiêu gia rồi lại nói tiếp.

Dù sao thì vẫn còn thời gian là hai năm hơn.

Phó Lãng cầm điện thoại lên, đem một dãy số chỉ vừa liếc mắt lúc nãy đã thuộc lòng thêm vào danh bạ.

Nghĩ nghĩ, lại mở WeChat lên.

**

Sáng sớm chủ nhật, sau khi Tiêu Duyệt Vân thức dậy đánh răng rửa mặt xong, tiện tay cầm lấy di động (việc đầu tiên phải làm khi thức dậy của genZ =)))) liền phát hiện có thêm hai yêu cầu kết bạn.

"Quân tử Khiêm Khiêm", ghi chú: Phó Nhã Khiêm.

Còn lại là một cái tên gọn gàng dứt khoát, "Phó Lãng".

*Editor: Thề luôn bé Vân mà không phải từ cổ đại xuyên tới thì anh Lãng khô khan như khúc gỗ sẽ bị loại từ vòng giấu mặt =))))

Tiêu Duyệt Vân suy nghĩ một lát, chấp nhận yêu cầu của Phó Nhã Khiêm.

Ấn tượng của y đối với cậu vẫn khá tốt, ngoài việc không cản kịp Phó Lãng lúc ở hồ nước nóng ra thì bản thân cậu ta cũng không làm việc gì khiến y khó chịu, hơn nữa dù sao thì cậu ta cũng có vầng sáng của một học bá, đối với bạn học có thành tích tốt tự nhiên cũng sẽ có hảo cảm hơn.

Còn về Phó Lãng kia.......

Tiêu Duyệt Vân bỏ điện thoại vào túi, cùng đệ đệ xuống lầu chạy bộ buổi sáng.

Cùng thời gian đó, ở nhà chính Phó gia.

Sau khi Phó Lãng và Phó Nhã Khiêm kết thúc buổi tập luyện sáng sớm, tình cờ đụng mặt nhau, Phó Nhã Khiêm nói tiếng chào buổi sáng, sau đó thuận miệng nói cậu đã hỏi bạn học WeChat của Tiêu Duyệt Vân, hơn nữa cũng kết bạn rồi.

Hôm qua anh Lãng muốn cậu giúp để ý Tiêu Duyệt Vân, Phó Nhã Khiêm đặt việc này ở trong lòng, sau khi trở về liền hành động.

Nghe vậy, khuôn mặt lạnh băng của Phó Lãng hơi hơi cứng đờ.

Chờ cho Phó Nhã Khiêm lên lầu, Phó Lãng lấy điện thoại của hắn ra, hết lần này đến lần khác xác định lại trạng thái đang chờ kết bạn của mình.

Nhìn thấy thật sự là chưa được chấp nhận kết bạn, Phó Lãng có chút bất đắc dĩ.

**

Trên bàn ăn sáng của Phó gia ngày hôm đó, ông nội Phó lại lần nữa hỏi thăm về tình huống công ty của Phó Lãng, hỏi hắn liệu có cần ông giúp đỡ gì không.

Phó Lãng nói rằng trước mắt thì công ty đang phát triển thuận lợi, bản thân hắn có thể xử lý được.

Ông nội Phó hài lòng gật đầu.

Bà nội thì không quan tâm nhiều đến sự nghiệp của đám nhỏ trong nhà, ngược lại hỏi Phó Lãng đã tìm được nhà mới chưa, có nhìn trúng được cô nào chưa, có muốn bà nội lại tìm giúp cho vài cô nữa hay không.

Phó gia tương đối truyền thống, trên cơ bản cứ mỗi cuối tuần thì con cháu đều sẽ về nhà chính thăm hỏi trưởng bối, thúc đẩy tình cảm, vừa hay hôm nay nhóm người lớn đều có việc không về Dương Thành được, nên bốn cháu trai của Phó gia liền ở lại bầu bạn với hai ông bà.

Lúc này, Phó Nhã Khiêm cùng với mấy người anh em (họ) đang yên lặng uống cháo ăn bánh, không dám lên tiếng, sợ sự chú ý của bà nội sẽ va phải lên người của bọn họ rồi bắt đầu lải nhải.

Bốn anh em Phó gia ở bên ngoài làm anh hùng một cõi (cá), hào quang muôn trượng (mập), trở về nhà chính, đặc biệt là đối mặt với bà nội sau khi nghỉ hưu xong thì rất nhàn rỗi, liền ngoan ngoãn giống như bốn con chim (cá) cút (con).

Phó Lãng đã tập mãi thành quen với sự nhiệt tình của bà nội, gương mặt lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, trả lời từng câu hỏi một của bà, không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn.

Công ty của Phó Lãng dạo gần đây đã chuyển đến một tòa văn phòng mới mua, vì để tiện đi làm, hắn cũng đang tìm kiếm một nơi ở mới.

Nói là tìm kiếm, thật ra chính là giao cho một người môi giới nhà đất đáng tin cậy để chờ chọn phòng thôi.

Đừng nhìn Phó Lãng là con cháu thế gia mà lầm, yêu cầu về chất lượng cuộc sống của y thật ra cũng không hề cao.

Uyển chuyển từ chối ý tốt muốn cho hắn nhà của các trưởng bối, chỉ bằng năng lực kinh tế cá nhân hiện tại của Phó Lãng thì mua một căn hộ chung cư cao cấp hoàn toàn không vấn đề. Trên thực tế, ngay cả số vốn ban đầu để hắn thành lập công ty, Phó gia đều không cần trợ giúp quá nhiều.

Các trưởng lão cũng không phải là không muốn giúp, thật ra là do Phó Lãng muốn dựa vào chính mình, tất nhiên, hắn cũng hoàn toàn có năng lực này.

Trong vài năm gần đây, Công ty TNHH Công nghệ Lãng Phong rất nổi tiếng trên thị trường từ con số không đến lúc lớn mạnh đều do Phó Lãng và người hợp tác với hắn Trác Phong tự tay xử lý mọi việc.

Điều này khiến cho các vị trưởng bối của Phó gia rất tự hào, nở mặt nở mày. Tuy rằng Phó gia đã là một tượng đài lớn, không cần phải dệt hoa trên gấm nữa, nhưng nhìn hậu bối nhà mình có tiền đồ như vậy, luôn là một chuyện khiến cho người khác vui vẻ, huống hồ gì đây còn là cháu trai không dễ dàng mới ra được khỏi quân doanh.

Nhớ lúc trước suýt chút nữa Phó Lãng đã xảy ra chuyện, quả thật là khiến trưởng bối bọn họ hãi hùng khiếp vía, lại còn thêm cái di chứng đáng sợ kia nữa.

Bà nội càng nghĩ càng không yên lòng.

Nhưng mà, mặc kệ các trưởng bối quan tâm mình như thế nào, bản thân Phó Lãng kì thực vẫn rất thả lỏng.

Nhà mới......

Phó Lãng tao nhã nhưng tốc độ ăn xong bữa sáng, dùng giấy ăn lau miệng.

Trong lòng đã có chủ ý.

**

Sau khi tập luyện buổi sáng xong, Tiêu Duyệt Vân ăn sáng, lại học thuộc một số từ vựng và bài học, liền dựa theo kiến nghị của Trâu Văn Đào, bật TV lên xem trận đấu của đội NBA do đài Trung ương số 5 phát sóng.

Trâu Văn Đào cảm thấy Tiêu Duyệt Vân vẫn còn tiềm năng rất lớn để khai thác, hơn nữa hiện tại y nên tiếp thu các kiến thức về bóng rổ ở trình độ cao để mở rộng tầm mắt. Bất luận là hiểu biết về kỹ thuật hay chiến thuật đi chăng nữa, chỉ cần Tiêu Duyệt Vân có thể hiểu được vài chiêu thôi thì liền hoàn toàn đủ dùng trong trận thi đấu thể thao ở trường rồi.

Thế là Tiêu Duyệt Vân đành phải dùng buổi sáng rảnh rỗi cuối cùng trước khi bắt đầu đại hội thể thao để xem trận bóng rổ được gọi là có trình độ cao nhất toàn thế giới.

Tiêu Duyệt Vân cũng hứng thú bừng bừng qua xem cùng.

Trận đấu kéo dài đến giữa trưa, Tiêu Duyệt Vân lúc sau chỉ có thể vừa chuẩn bị cơm trưa vừa xem. Mặc dù cảm giác rất tuyệt, cũng xác thực có thu hoạch, nhưng y cũng không có cảm giác đặc biệt yêu thích loại vận động này, hoàn toàn không hiểu nổi mấy bạn nam cùng lớp tại sao vừa nhắc đến liền như si như cuồng mà nói chuyện say sưa như vậy.

Ngược lại là Tiêu Nhạc Dương vẫn luôn ngồi trước TV, mắt chớp cũng không chớp, thường phát ra vài tiếng reo hò hoặc thở dài tiếc nuối, hoàn toàn chính là một bộ dáng mê bóng rổ danh xứng với thực.

Quả nhiên, kể từ đó Tiêu Nhạc Dương liền say mê bóng rổ, đến nỗi vừa nghe nói chiều có buổi luyện tập cho trận thi đấu liền sống chết đòi đi cùng với ca ca.

Bất đắc dĩ Tiêu Duyệt Vân đành phải mang nhóc theo.

Đội bóng rổ lớp hai ban Xã hội lần đầu tiên đấu 5:5 chính thức, đối thủ là một đội học sinh trung học bên ngoài trường, là do Trâu Văn Đào tìm đến.

Làm sao bọn họ lại tập hợp được với nhau trong trận đấu này thì tạm thời không nhắc đến.

Từ từ chìm vào cảnh đẹp, chính là để miêu tả bọn họ.

**

Ngày 9 tháng 11, thứ ba, ngày thứ 2 tổ chức đại hội thể thao mùa thu của trường trung học Hoa Phong, ông trời rất vinh dự mà ban cho một ngày nắng đẹp.

Trận đấu của lớp 10 đã bắt đầu sớm hơn một ngày, mà trận đấu của lớp 11 thì hôm nay mới bắt đầu. Lớp 12 việc học căng thẳng, xưa nay vốn không tham dự đại hội thể thao.

Phần lớn các hạng mục thi đấu quan trọng ngày này đều thuộc bộ môn điền kinh nên hầu hết các học sinh đều tổ chức nhóm đến sân đua cỗ vũ cho các vận động viên tham dự của lớp mình.

Phần thi điền kinh, trừ góp cho đủ số ở hạng mục 100m, Tiêu Duyệt Vân còn báo danh ở hạng mục 1500m và 5000m không người hỏi thăm, sau khi thực hành nội bộ trong môn Thể dục, lại bị đẩy vào hạng mục 4x1000m, 4x2000m cùng chạy tiếp sức 4x4000m.

Buổi sáng ngày đầu tổ chức đại hội thể thao không có phần thi của Tiêu Duyệt Vân, nên y mang theo hai quyển sách đến khán đài đọc. Sau đó thuộc tính trạch nam bùng phát, đến phần thi đấu của bạn cùng lớp thì dừng lại một lúc, xem trận đấu hoặc cổ vũ, nhưng lúc không phải trận đấu của bạn cùng lớp, liền nghiêm túc đọc sách trong âm thanh ồn ào hô cố lên và tiếng giời thiệu chương trình hỗn loạn, hiếm khi đến sân đấu quan sát.

Là một trong hai bộ mặt chính của lớp hai ban Xã hội, những bạn học khác lớp thường hay nhìn sang y, đối với những ánh mắt soi mói đó, vẫn bình chân như vại.

Thấy thế, Đào Tố Đan đã thân quen với Tiêu Duyệt Vân liền quyết định tận dụng mọi thứ, sắp xếp cho y viết nhiều thêm một ít bài viết cổ vũ ---- dù sao bọn họ cũng cách ban tổ chức cũng gần.

Và thế là bạn nữ MC lần nào cũng bị nụ cười của Tiêu Duyệt Vân làm lieu xiêu, sau đó mỗi lần đều đọc lên các bài viết mà y gửi sang. May là còn có một bạn MC đúng lúc nhắc nhở.

Nhưng không, Tiêu Duyệt Vân vừa trở lại chỗ ngồi, liền nghe thấy bài viết của mình được đọc lên, Đào Tố Đan cùng bạn nữ trong ban tổ chức giơ ngón tay cái với nhau.

Tiêu Duyệt Vân bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.

Qua hai tháng hơn, các nữ sinh trong lớp không có ai mà không thích Tiêu Duyệt Vân. Đó không phải là loại thích của tình yêu nam nữ, mà đa số các bạn nữ chỉ cảm thấy rất thoải mái khi kết thân với Tiêu Duyệt Vân, tính tình tốt, thân thành, ga lăng, rất chu đáo với các bạn nữ. Không giống với các nam sinh khác hoặc ít hoặc nhiều đều có chút ấu trĩ và tính cách thẳng nam ngốc nghếch.

Có một lần trong tiết Thể dục, Tiêu Duyệt Vân bỗng dưng không một tiếng động đưa áo khoác của mình cho một bạn nữ trong lớp.

Bạn nữ đó lúc đầu không hiểu gì hết, nhưng sau đó hình như lại cảm nhận được, lập tức liền phủ chiếc áo khoác đến đầu gối của mình. Nhanh như chớp chạy đến nhà vệ sinh. Quả nhiên phát hiện "bà dì" của mình tới, hơn nữa còn làm dơ cả quần.

Còn có một lần khác, một bạn nữ trong lớp phát hiện bạn trai cắm sừng mình, chia tay với hắn ta. Nam sinh kia trong buổi trưa có ít người trong lóp liền xông đến cầu xin tha thứ, không ngờ bị cự tuyệt, liền thẹn quá thành giận nói vài câu vô liêm sỉ, còn mang theo chút uy hiếp.

Lúc ấy, trong lớp chỉ có hai bạn nữ, thiếu chút nữa đã bị dọa cho khóc. Vừa lúc Tiêu Duyệt Vân tiến vào lớp, mặt trầm xuống đuổi tên kia đi, lại còn an ủi bạn nữ vài câu. Sau đó, tên kia tựa hồ như kiêng kị với uy hiếp của Tiêu Duyệt Vân, không dám tìm bạn nữ kia dây dưa nữa.

Còn có lần, bạn nữ ngồi phía trước đang nói đến vấn đề đau bụng khi tới kỳ sinh lý thì tình cờ Tiêu Duyệt Vân bước vào, mặt cô bé liền đỏ bừng, nhưng Tiêu Duyệt Vân thần sắc vẫn như bình thường, rất tự nhiên mà sờ tai nghe, ngồi vào vị trí của mình đọc sách, làm mọi người chung quanh nhẹ nhàng thở ra. Chỉ trong mấy ngày sau, Tiêu Duyệt Vân đều rất chủ động thu và phát bài tập của tổ viên, tiếp nhận các công việc của bạn nữ tổ trưởng phía trước.

Và còn vô số các việc vặt vãnh khác như đổi nước, giúp rót nước nóng, xách đồ........v.v.

Dần dần, rất nhiều bạn nữ trong lớp đều cảm thấy rằng, kết bạn với Tiêu Duyệt Vân chính là lựa chọn tốt nhất, nam sinh như này ai có được cũng sẽ khiến những người khác khó chịu, vẫn là đừng nên tạo mâu thuẫn nội bộ thì hơn.

Thế là, Tiêu Duyệt Vân dần dần cảm thấy các bạn nữ trong lớp ngày càng thoải mái trước mặt y, cũng không xem y như người ngoài.

Sự tương phản này khiến y dở khóc dở cười, nhưng cũng không quá quan tâm nữa.

"Tiêu Duyệt Vân, tụi mình đi căn tin mua đồ nè, cậu có muốn mua gì không?" Một bạn nữ trong lớp cười toe toét hỏi.

Tiêu Duyệt Vân nghe vậy, ngẩng đầu lịch sự đáp: "Không cần đâu, cảm ơn cậu." Sau đó quay sang hỏi bạn cùng bàn về một số đề ngữ pháp tiếng Anh.

"Cậu quả thật không có nghĩa khí gì hết! Cũng không xuống sân cổ vũ cho tôi gì hết!" Vừa bị đánh bại bởi một nam sinh thể chất, Trâu Văn Đào, người giành được giải Á quân của cự ly 400m tức giận cầm lấy bình nước khoáng nốc và ngụm.

"Có quá trời người cổ vũ cho cậu rồi, còn chưa hài lòng hả?" Tiêu Duyệt Vân hiếm có mà trêu chọc.

Lúc Tiêu Vân Đào vừa thi đấu, hai bên đường đua chen đầy các nữ sinh của từng khối, thậm chí còn có thể thấy một vài học sinh mặc đồng phục cấp 2.

Sự rầm rộ đó nếu muốn so sánh chắc cũng có thể so được với Phó Nhã Khiêm.

Nhiều sự chú ý như vậy, andrenalin của Trâu Văn Đào tăng vọt, liều mạng thi đấu, cuối cùng cũng áp đảo được một vài đối thủ mạnh, xông lên vị trí thứ hai. Đáng tiếc người được hạng nhất là một con át chủ bài của đội điền kinh, thực lực khó có thể lay động được.

Trâu Văn Đào trừng mắt nhìn y, bỗng nhiên duỗi tay lên vò đầu Tiêu Duyệt Vân.

"Nói như cậu nếu buổi chiều không thi được như tôi, không lấy được top 2 thì xem tôi thu thập cậu như thế nào."

Lấy tốc độ phản xạ của Tiêu Duyệt Vân, Trâu Văn Đào không có khả năng sờ được đầu y, bất quá hiện tại y ở trước mặt người quen có thói quen sẽ không phản xạ theo bản năng nữa.

Hơn nữa, Tiêu Duyệt Vân phát hiện gần đây Trâu Văn Đào đặc biệt thích mái tóc của mình.

"Nè, cậu nên đi cắt tóc rồi đó, nếu để nó dài tiếp, giám thị sẽ nhắc nhở cậu đó." Trâu Văn Đào nói, tiếc nuối buông tay, nghĩ trong lòng: Chậc, tóc mềm ghê.

Vừa nói đến vấn đề này, Tiêu Duyệt Vân liền buồn bực nhớ đến trải nghiệm không thoải mái lần trước ở tiệm cắt tóc.

Không thì...... tự cắt lần nữa?

"Trần Bách cố lên!" Xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh cổ vũ, Tiêu Duyệt Vân vội hoàn hồn gia nhập.

**

Buổi chiều, trận chung kết hạng mục chạy 1500m nam lớp 11 được mọi người mong đợi rốt cuộc cũng bắt đầu.

Vì nhân số dự thi không nhiều, nên chia thành hai tổ, mỗi thí sinh chỉ cần chạy một lần để tính thứ hạng tổng.

Tổ thứ nhất vừa kết thúc thi đấu, trước mắt hạng nhất hạng nhì đều là học sinh thể chất.

Trận thi của nhóm thứ hai ngay lập tức bắt đầu.

Tại sao lại nói mọi người đều mong đợi, thì nhìn người đang đứng ở vạch xuất phát đi.

Kết quả rút thăm, Tiêu Duyệt Vân ở đường thứ ba, mà ở đường thứ hai thì lại là Phó Nhã Khiêm!

Nhóm cổ vũ ở hai bên đường chạy đã sớm dàn trận chờ đợi, các bảng tiếp ứng của hai người họ cũng được đưa lên, rất nhiều người trong số đó không phải đến từ lớp của hai người bọn họ.

Tiếng súng vang lên!

Hai vòng đầu tiên, mọi người đều bảo trì thể lực, Tiêu Duyệt Vân và Phó Nhã Khiêm tận lực theo sát người ở vị trí thứ nhất, không hề vượt lên.

—————

Editor: Cứ ngỡ chương này cũng tầm tầm mấy chương trước, làm vèo phát mỗi ngày 1500 chữ là xong, ai mà ngờ vèo một phát tận 5500 chữ 🥲 bắt đầu từ chương này mmt của anh Lãng với bé Vân đã nhìu hơn một tí rồi nè, edit mà cứ cười suốt hihi 😗