Làm Ơn Tránh Xa Ta Ra Đi! Để Ta Yên

Chương 36

3 năm sau .

Tại sân bay X .

_ Phù ! Cuối cùng cũng về tới nơi rồi .

Người phát ra lời nói đó là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp . Mái tóc dài màu hạt dẻ xoã xuống thắt lưng hơi xoăn ở phần đuôi , gương mặt V-line , chiếc mũi cao nhỏ xinh cùng với đôi môi đỏ mọng , tuy rằng hơn phân nửa gương mặt đã bị chiếc mắt kính đen to bản che mất nhưng dựa vào những đặc điểm trên không khó để nhận ra rằng đây là 1 mỹ nhân .

Cô gái diện trên mình 1 bộ váy màu đen dài đến tận đầu gối tôn lên nước da trắng nõn , trông thập phần nữ tính nhưng không kém phần quyến rũ . Một tay cô gái cầm điện thoại bấm bấm cái gì đó , còn tay kia thì kéo vali đi mà không để ý tới mình đang là tâm điểm gây sự chú ý .

Và cô gái kia không ai khác chính là Hoàng Nguyệt Ánh - người đã trở về sau 3 năm ' biệt tăm biệt tích ' .

Lúc này tâm trạng cô đang vô cùng hưng phấn . Bởi vì chỉ chốc lát nữa thôi cô sẽ được gặp lại ba mẹ Hoàng sau 3 năm xa cách . Không vui sao được chứ ?

Lần này về nhà , cô muốn dành cho họ sự bất ngờ .

Hoàng Nguyệt Ánh vừa đi vừa suy nghĩ nên không để ý phía trước có 1 người cũng đang đi về phía này .

Kết quả ' bộp ' 1 tiếng , cô đụng phải lồng ngực rắn chắc của người kia , loạng choạng ngã ngửa ra đằng sau . ( Tg : Cái tật mãi không bỏ được =_= )

" Thôi tiêu rồi ! " - Cô chỉ kịp nghĩ như thế rồi nhắm tịt mắt lại chờ đợi cơn đau ập đến .

Đúng lúc này bỗng có 1 cánh tay nhanh chóng vòng qua eo cô giữ chặt cố định để cô không bị ngã .

Cảm giác có ai đó đang ôm eo mình , cô lập tức mở mắt ra . Đập vào mắt cô chính là đôi đồng tử màu đỏ tươi đầy ma mị , xinh đẹp đến dị thường . Cô ngẩn người trong chốc lát rồi nhanh chóng vùng ra khỏi vòng tay kẻ nọ .

Người nọ thấy vậy thì khẽ cười rồi dùng thanh âm trầm ấm rất dễ nghe dịu dàng hỏi cô :

_ Thật xin lỗi ! Cô không sao chứ ?

Nghe người kia hỏi , cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn thì bất giác lại thất thần thêm lần nữa .

Người nam nhân trước mặt cô ... Thật sự rất đẹp !

Mái tóc bạch kim dài qua vai được cột lại gọn gàng , vài sợi tóc còn tuỳ ý rũ xuống trán , gương mặt tuấn mỹ không tì vết . Nam nhân này vận trên người bộ tây trang màu đen được cắt may vô cùng tỉ mỉ vừa vặn ôm trọn thân hình cao lớn của hắn , toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra tư vị nam nhân thành thục đủ để khiến cho các chị em phụ nữ phải gục ngã vì hắn  .

Hoàng Nguyệt Ánh âm thầm đánh giá người nam nhân trước mắt này , trong lòng không ngừng gật gù cảm thán . " Ừm không tệ ! Bộ dạng tên này rất được , có thể ngang hàng với cái đám nam chủ kia rồi . "

Bất quá hứng thú thì hứng thú chứ chuyện quan trọng nhất vẫn cần phải làm nha !

Nghĩ rồi cô mỉm cười nhìn người kia rồi nói :

_ Không sao ! Là lỗi của tôi vì đã không nhìn đường mà bất cẩn đụng trúng anh . Thật sự xin lỗi .

_ Ồ ! Không sao đâu , cô không cần phải xin lỗi tôi làm gì .

_ Vậy tôi đi trước nhé ! Tôi đang có việc gấp . Chào anh  !

Nói xong cũng không chờ người kia đáp lại , liền cúi xuống cầm lấy vali kéo đi mất .

Nghiêm Dật Hi nhìn theo bóng lưng cô đi càng lúc càng xa , nhớ lại cuộc chạm mặt lúc nãy , ý cười trên môi càng sâu thêm .

Thư ký Trương hấp ta hấp tấp chạy đến , nhìn thấy nụ cười trên mặt chủ tịch , đột nhiên thấy ớn lạnh cả người .

Chủ tịch đại nhân đang cười ??? Liệu đây là điềm tốt hay là điềm xấu đây ???

Cố nén cảm xúc , thư ký Trương bước đến kính cẩn nói :

_ Chủ tịch ! Chúng ta phải về công ty nhanh lên , có cuộc họp khẩn cấp ạ .

Nghiêm Dật Hi nghe vậy , nụ cười trên môi lập tức thu liễm lại , anh xoay người đối với thư ký của mình lạnh lùng nói :

_ Ừ đi thôi .

Nói xong cất bước đi thẳng ra ngoài .

Thư ký Trương nhìn thấy biểu tình trên mặt chủ tịch biến hoá nhanh như vậy thì lập tức đổ mồ hôi lạnh .

Chủ tịch đại nhân , ngài cũng không cần phải trở mặt nhanh như thế chứ ?

Lắc đầu , cậu nhấc chân chạy theo sau .

***

Ở bên này , Hoàng Nguyệt Ánh đã về tới nhà .

Nhìn căn biệt thự to lớn sang trọng không thay đổi sau 3 năm , cô mỉm cười .

Kéo vali đi thẳng đến trước cửa lớn , cô hồi hộp đẩy cửa ra .

Chưa bước vào trong cô đã nghe thấy tiếng cười đùa nói chuyện trong phòng khách .

Là giọng của ba mẹ Hoàng !

Hoang Nguyệt Ánh nghĩ tới đây thì nụ cười trên môi càng tươi hơn . Cô kéo vali chạy thẳng vào trong , vừa chạy vừa la lớn :

_ Ba mẹ ! Con gái của ba mẹ về rồi này !

Ba mẹ Hoàng nghe thấy giọng nói quen thuộc của con gái cưng nhà mình , lòng tràn đầy vui mừng quay đầu lại .

Hoàng Nguyệt Ánh chạy vào liền nhìn thấy ba mẹ Hoàng đang nhìn mình , hốc mắt lập tức nóng lên . Cô vội vàng bỏ hành lí xuống rồi chạy lại bổ nhào vào lòng mẹ Hoàng , nghẹn ngào kêu :

_ Mẹ !

Mẹ Hoàng có chút bất ngờ nhưng rất nhanh vòng tay ôm lại cô , dịu dàng nói :

_ Ừ mẹ đây ! Con về nhà là tốt rồi .

_ Mẹ ơi ! Con nhớ mẹ lắm !

_ Ừ , mẹ cũng rất nhớ con .

Ba Hoàng ở bên cạnh thấy thế thì hắng giọng 1 cái rồi nói :

_ E hèm ! Con gái , con chỉ nhớ mẹ mà không nhớ ba sao ?

Hai mẹ con nhìn nhau rồi lập tức phì cười . Hoàng Nguyệt Ánh đứng lên rời khỏi vòng tay của mẹ , cô chạy lại ôm lấy cánh tay ông cười hì hì lấy lòng nói :

_ Đâu có đâu ba ! Đương nhiên là con cũng rất nhớ ba rồi !

Ba Hoàng cười sủng nịch nhéo nhéo mũi cô nói :

_ Con bé này thật là ...

Rồi cả nhà ba người cùng nhau bật cười . Không khí vô cùng vui vẻ , ấm áp .

Nhưng có lẽ nó sẽ kéo dài lâu hơn nếu như không có sự xuất hiện của một người  .

Mẹ Hoàng đang cười vui vẻ như chợt nhớ tới điều gì , bà quay sang nhìn cô nói :

_ À đúng rồi ! Ánh nhi , con nhìn xem ai tới nhà mình này .

Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy thì nghi hoặc nhìn mẹ Hoàng . Khách ư ? Là ai ? Sao lúc cô bước vào lại không nhìn thấy ?

Mẹ Hoàng không nói gì chỉ cười tủm tỉm nhìn cô rồi hướng mắt về phía đối diện  .

Cô cũng theo hướng ánh mắt của mẹ mà nhìn qua . Trong giây phút nhìn thấy người ngồi phía đối diện , cô lập tức đứng hình .

Ông trời ơi ! Sao ... sao hắn ta lại ở đây ???

Người kia nhìn thấy biểu cảm như nuốt phải con ruồi kia trên mặt cô , khoé miệng khẽ nhếch lên .

Mẹ Hoàng tươi cười vui vẻ đối với người kia nói :

_ Vũ Thần ! Ánh nhi cũng đã quay về rồi , cháu có lời nào muốn nói với con bé không ?

Tiêu Vũ Thần mỉm cười nói :

_ Vâng ! Tất nhiên là có ạ .

Rồi quay sang nhìn cái người nãy giờ vẫn còn trong trạng thái hoá đá , có chút ý vị sâu xa trầm thấp mở miệng :

_ Chào mừng em trở về ! Vợ - chưa - cưới .

~~~Hết chương 36~~~