Làm Quả Phụ Thật Khó

Chương 4: Quyết định rồi

Editor: Linh.

Lý Tùng nói xong rồi đi,, chỉ để lại Quế Thanh Thanh đứng ở trước cổng tre ngẩn ra, cuối cùng chỉ đành thở dài, cầm dây buộc cổng tre lại rồi vào nhà ngủ.

Một đêm ngủ không ngon, trời mới vừa tờ mờ sáng Quế Thanh Thanh đã thức dậy, vừa thổi lửa nấu cơm vừa thu dọn đồ đạc, nàng đem gạo bỏ vào trong nồi, vừa đem quần áo đóng gói, thì nghe thấy bên ngoài cổng tre Tống thị gọi nàng: "Thanh Thanh, mở cổng cho Nhị thẩm."

Quế Thanh Thanh đi ra ngoài đón cười nói: "Nhị thẩm, bây giờ cũng không phải ngày mùa, sao ngài lại dậy sớm vậy?"

Tống thị cười nói: "Tối hôm qua cả đêm Nhị thẩm không ngủ được, chính là muốn hỏi ngươi một chuyện, không hỏi xong, Nhị thẩm không có tâm tư đi làm việc khác."

Quế Thanh Thanh không nhịn được cười, Tống thị vẫn là người nóng tính: "Nhị thẩm muốn hỏi chuyện gì?" Nàng đem Tống thị đón vào nhà, Tống thị nhìn thấy nàng đang dọn dẹp cái bọc, ngược lại lấy làm kinh hãi "Không phải ngươi nói không trở về nhà mẹ đẻ sao? Làm sao lại thu dọn đồ đạc?"

"Không phải là ta về nhà mẹ, ngày hôm qua đại bá ca đến nói với ta, hôm nay muốn đổi nóc nhà cho phòng cỏ tranh này, cho nên ta đang dọn dẹp. Muốn đem đồ di chuyển đến trong sân." Quế Thanh Thanh không dừng tay, vừa nhanh nhẹn sửa lại quần áo, vừa hỏi: "Nhị thẩm muốn hỏi chuyện gì?"

Tống thị mặt mày hớn hở "Thanh Thanh a, hôm qua ngươi nhìn thấy đại bá ca? Ngươi thấy hắn như thế nào?"

"A?" Quế Thanh Thanh cũng không phải cô nương không hiểu chuyện đời, vừa nghe lời này trong lòng đã hiểu mấy phần, bất giác có chút xấu hổ, thế nào mà Nhị thẩm cùng tỷ tỷ lại nghĩ giống nhau như vậy?

Tống thị cũng không chờ Quế Thanh Thanh trả lời, nói tiếp: "Tối hôm qua Nhị thẩm nằm ở trên giường không ngủ được liền suy nghĩ, Thanh Thanh a, ngươi nói ngươi còn trẻ đã thủ tiết, cũng không thể thủ cả đời, điều kiện này như ngươi, ngay cả đồ cưới cũng không có, nếu như tìm người chưa thành hôn, cũng không phải là không thể nào, nhưng mà điều kiện trong nhà khẳng định không tốt, sống qua ngày như vậy Thanh Thanh sẽ khổ, ta cũng không thể gả, nữa là người tìm quả phụ, như vậy khó tránh khỏi phải vào cửa làm mẹ kế, coi như gia cảnh tốt, mẹ kế cũng không phải dễ làm....."

Quế Thanh Thanh nghe Tống thị nói xong, vô tình đã ngừng việc trong tay, nói: "Nhị thẩm lo chính là....."

Tống thị cười nói: "Đó là đương nhiên, Nhị thẩm thay ngươi nghĩ đến muốn gả, thì gả cho bác ngươi là tốt nhất! Đại lang là người mà Nhị thẩm nhìn từ nhỏ đến lớn, là người trượng nghĩa, mẹ hắn chết sớm, hắn từ nhỏ đã hiểu chuyện, nếu không phải xảy ra chuyện kia..... Thời điểm hắn rời nhà cũng mười năm tuổi, mọi người nói từ nhỏ chăm sóc tới lớn, ba tuổi nhìn lão, tuy nói những năm này không có tin tức, Nhị thẩm cảm thấy hắn vẫn sẽ là đứa bé ngoan. Ngày hôm qua hắn đi thăm hai lão nhân chúng ta rồi, mặc dù có chút nghèo túng, nhưng mà mấy năm trước hắn vẫn gửi không ít bạc về nhà, nói không chừng trên đường cố ý ăn mặc nghèo túng, để dễ dàng đi lại."

"Thật ra thì coi như mấy năm này hắn không kiếm được tiền, trong nhà này hắn vẫn còn một phần gia nghiệp nha, ruộng nước, ruộng cạn đều có, chỉ cần chịu bỏ công sức làm mấy năm, cái gì nên có đều sẽ có. Nhị thẩm là toàn tâm toàn ý vì ngươi suy nghĩ, Thanh Thanh ý của ngươi thế nào? Nếu cảm thấy được, Nhị thẩm liền làm mối cho ngươi, nếu như không đồng ý, coi như Nhị thẩm chưa nói gì."

"Ta..... Bảo Nhi mới qua đời, ta nghĩ tới chuyện này, trong lòng sẽ sa sút....." Quế Thanh Thanh cảm thấy thái dương giật giật, tâm tình của nàng có chút chưa trở lại bình thường.

Tống thị an ủi: "Ngươi nha, phải nghĩ thoáng ra..... Vả lại coi như chuyện này thành, cũng không phải sẽ lập tức thành thân."

Quế Thanh Thanh trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải, nàng rất sợ phụ thân lại mang nàng đem bán, nếu không ý nàng, cũng không vội thành thân lần nữa.

Tống thị chỉ coi như nàng e lệ, liền cười nói: "Thanh Thanh, nếu như ngươi không nói gì, Nhị thẩm coi như ngươi đồng ý, lập tức thay ngươi đi hỏi thăm Đại lang một chút."

Tống thị muốn xoay người đi ra ngoài, Quế Thanh Thanh hô một tiếng "Nhị thẩm!"

Hai người đồng thời nhìn thấy Lý Tùng đứng ở cửa, hắn đã đồng ý đến sớm giúp Quế Thanh Thanh khuân đồ, vừa đúng lúc nghe được Nhị thẩm nói chuyện, Lý Tùng cũng muốn biết Quế Thanh Thanh nghĩ như thế nào, vì vậy cũng không tránh ra chỗ khác.

Tống thị cười nói: "Ai u Đại lang, ta cùng Thanh Thanh đang nói về ngươi đó, đúng lúc ngươi đã đến rồi."

Quế Thanh Thanh đỏ mặt, khẽ nâng đầu thoáng nhìn lên, cái nhìn này lại đập vào trong tròng mắt đen giống như đầm sâu, ánh mắt kia mang theo nóng bỏng, khiến cả người nàng không được tự nhiên, không khỏi nghĩ thầm người này tại sao lại nhìn người khác như vậy......

Quế Thanh Thanh cúi đầu xuống giả vờ bận rộn, cảm giác trên mặt mình nóng lên, không ngờ trẻ lại mười tuổi, da mặt cư nhiên biến thành mỏng rồi, nàng cuống quít trở lại trong phòng, còn cảm giác được dường như ánh mắt của Lý Tùng vẫn đuổi theo nàng, Quế Thanh Thanh ổn định lại tinh thần, lỗ tai chú ý nghe động tĩnh trong nhà chính, nàng nghe thấy Lý Tùng nói: "Nhị thẩm, các ngươi nói ta cũng nghe thấy, không cần làm phiền ngài đi một chuyến nữa, chuyện này ta không có ý kiến....."

Ngày hôm qua lần đầu tiên Lý Tùng nhìn thấy Quế Thanh Thanh, hắn không quên được, cặp mắt trong suốt kia vẫn in vào trong đầu hắn, tối hôm qua trở mình trằn trọc không ngủ được, trong lòng hắn tựa hồ đã quyết định, đời này chính là nàng! Cho dù nàng không muốn, cũng nhất định phải tranh thủ một lần. Cũng không trách hắn vì sao lại như thế, gia đình giàu có cơ bản đều là mù cưới điếc gả, chỉ có nhà nghèo khó không có nhiều quy củ như vậy, bình thường chỉ len lén nhìn nhau, cũng đã lưu lại ấn tượng, lại vô cùng quan trọng, nếu như vén khăn voan lên, cho dù là rất xấu, cũng phải sống với nhau cả đời.

Tống thị sành sỏi, từ trong ánh mắt của Lý Tùng đã sớm nhìn thấu tâm tư của hắn, bây giờ nghe chính miệng hắn thừa nhận, không khỏi cười nói: "Đứa bé ngoan, Nhị thẩm cũng biết ngươi là người thẳng thắn, vậy chuyện này cứ như vậy mà đính xuống! Ngươi còn ngây ngốc làm gì, mau vào giúp đỡ Thanh Thanh khuân đồ."

"Được." Lý Tùng đáp ứng, hắn vừa vào nhà, ánh mắt giống như vô ý quét về phía Quế Thanh Thanh, Quế Thanh Thanh chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, chân tay có chút luống cuống.

Tống thị cười nói: "Hai người các ngươi bận, ta cũng không ở đây làm rối thêm, Nhị thẩm còn phải trở về nấu cơm."

Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Nhị thẩm ta tiễn người." Nàng cuống quít cùng Tống thị đi ra khỏi phòng, Tống thị vừa đi vừa cười nói: "Thanh Thanh, chờ Nhị thẩm ăn sáng xong, phải đi đến chỗ công công ngươi nói chuyện, đều đã trưởng thành, thành thân sớm một chút mới hợp lý, ngươi nói xem có đúng không?"

Cho tới bây giờ, cũng không có ai giúp Quế Thanh Thanh làm chủ, nàng đành phải để xuống e lệ, nói với Tống thị: "Nhị thẩm, chuyện này trước tiên có thể định xuống, chuyện thành thân còn phải chậm một chút.... Sắp tới phải làm vụ mùa, rất bận bịu."

Tống thị cười nói: "Chuyện này là do công công ngươi làm chủ."

"......"

Quế Thanh Thanh tiễn Tống thị đi, chậm rì rì quay về, trong phòng vại gạo, vại nước, bình dưa muối, cái tủ lớn, tất cả đều bị Lý Tùng chuyển đến trong sân, giờ phút này hắn đang cho thêm củi vào trong bếp, lúc này Quế Thanh Thanh mới nhớ tới còn đang nấu cháo, sẽ không bị cháy đi? nàng vừa muốn lật vung lên nhìn, Lý Tùng nói: "Mới vừa rồi ta đã nhìn rồi, thêm cái thanh này vào lửa hầm thêm một lát, là được ăn."

"Nga....." Quế Thanh Thanh dừng tay, chỉ nghe Lý Tùng nói tiếp: "Ta tính toán đổi xong nóc nhà rồi, sẽ cùng cha đến đây ở."

"A?" Quế Thanh Thanh có chút bối rối, hắn đây là có ý gì? Không phải là muốn cùng nàng........ Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Vậy ta trước chuyển về nhà mẹ....."

"Đừng..... Tình huống của nhà mẹ nàng, cha cũng đã nói với ta, ý của ta, nàng vẫn ở phòng này, ta cùng cha ở cùng nhau, chúng ta trước đem danh phận định xuống, dù sao nàng đã là người của Lý gia, người khác sẽ không nói cái gì, chờ ta xây phòng mới, chúng ta sẽ một lần nữa làm một hồi thành thân náo nhiệt....."

"Ách....." Quế Thanh Thanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Không đợi Quế Thanh Thanh kịp phản ứng, Lý Tùng cười nói: "Nếu nàng không có ý kiến vậy thì cứ quyết định như vậy đi, ta trở về ăn cơm lát nữa tới làm việc."

Mắt thấy Lý Tùng ra khỏi phòng, Quế Thanh Thanh mới tỉnh táo lại, nàng bất giác có chút ảo não, đây là thế nào? Trước kia mình rất có chủ kiến, thế nào vào lúc này lại bị hắn cầm mũi dắt đi?