Lang Hậu Truyền Kì

Chương 19

Còn là Trầm Ngọc, nàng còn khao khát Châu Nhất Di hối hận quay đầu.

Nhưng giờ là Mộ Hoan, nàng chỉ còn một thân thân bất do kỷ.

“Đừng nói chuyện này nữa.” Mộ Hoan chấn định tinh thần, kéo kéo khóe môi miễn cưỡng cười: “Cái này, chúng ta cùng chia nhau một nửa.”

Vừa nói Mộ Hoan vừa nhanh tay bóc một miếng đùi lợn được cắt đẹp mắt vẫn còn tỏa khói nghi ngút ra trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngọt ngào kêu a một tiếng thật dài.

A Ba Đáp Thấu Á Viên không có tinh thần, ăn một miếng thịt heo rừng lại chẳng ngon như ngày hôm qua, hoặc là do chính bản thân nàng không muốn ăn miếng thịt này.

“Ngươi đừng có như vậy.” Mộ Hoan sờ sờ lỗ tai của chó nhỏ, ôn giọng nói: “Yên tâm, ta gả đi rồi cũng sẽ trở về đây vài ngày để thăm ngươi, có được không?”

“Ngươi gả đi rồi còn tâm trí nghĩ đến ta sao?”

“Cái này…”

“Được rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên quét mắt nhìn Mộ Hoan, sẵn giọng nói: “Ta cũng phải về đây.”

“Ây, đừng đi vội!”

Mộ Hoan không quản mặt mũi ôm chầm lấy A Ba Đáp Thấu Á Viên, trong lòng cảm khái một trận, lông mao của chó nhỏ rất mềm mại nha~

“Này, ngươi sắp thành thân rồi đấy! Ôm alpha khác không sợ phu tế tương lai của ngươi ghen tuông sao?”

“Ta còn chưa gấp ngươi gấp cái gì? Keo kiệt, ôm một chút cũng tính toán với ta.”

“Còn dám nói?” A Ba Đáp Thấu Á Viên mặt đỏ bừng bừng quát khẽ: “Mau buông ra, tính ôm đến lúc nào nữa?”

“Đừng lớn tiếng, bên ngoài nghe thấy đấy!!”

Tiếng nói ban nãy của chó nhỏ rất lớn, Mộ Hoan sợ Tường Liên sẽ nghe thấy mà mách lại với Mộ Tước thì nàng xong đời rồi.

“Buông!”

“Buông thì buông, sao lại hung dữ như vậy chứ?”

Mộ Hoan luyến tiếc sờ thêm một cái mới chịu buông tay, hảo mềm a~

A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc trắng mắt: “Lần đầu ta gặp một omega không biết e lệ như ngươi.”

“Nhưng mà ngươi đừng có đi, ở lại thêm một chút nữa, ta có kinh hỉ dành cho ngươi.”

“Lại lợi dụng hôn một cái nữa?”

Mặt nhỏ lập tức đỏ bừng: “Không có! Ngươi sao có thể nói hai chữ ‘lợi dụng’ chứ?”

“Còn không phải ngươi dụ ta đến gần để hôn một cái?”

Mộ Hoan cứng miệng vặt lại: “Cùng lắm cho ngươi hôn lại, có gì phải căng thẳng?”

“Ta mới không hôn ngươi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lúng túng đảo mắt: “Ngươi lớn lên không đẹp mắt, cũng không cao bằng người khác, chẳng có gì tốt đẹp cả.”

“N-ngươi…” Mộ Hoan nổi giận vung tay nắm đuôi của A Ba Đáp Thấu Á Viên ra sức vặn mạnh một cái: “Ngươi vừa nói ai lớn lên không đẹp mắt? Ai không cao hả?”

“Ây! Đau!!!”

“Nói lại cho ta nghe!”

“Ta ách! Ngươi vặn đuôi ta như thế làm sao mà nói?”

Mộ Hoan thỏa hiệp buông cái đuôi đáng thương của A Ba Đáp Thấu Á Viên ra, hung hăng trừng mắt một cảnh cáo, bất quá trong lòng lại thấy rất khó chịu. Trách sao được, có cô nương nào thích bị người ta chê bai lớn lên không đẹp mắt bao giờ.

“Này, tức giận?” A Ba Đáp Thấu Á Viên chột dạ dùng đệm thịt chọt chọt eo nàng: “Ta chỉ nói đùa thôi, không phải cố ý đâu.”

Ngốc nữ hài đột nhiên chụp lấy son giấy trên bàn ra sức bặm tới bặm lui, môi nhỏ cũng dính đầy yên chi đỏ thẫm. Loại màu son này thật ra không mấy phù hợp với độ tuổi của Mộ Hoan, bất quá lại làm hàm răng trắng bóng của nàng càng thêm sáng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên phát ngốc, gì… sao lại nổi hứng trang dung vậy?

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ngốc nữ hài kia lại lao vào nàng, dùng cái môi nhỏ to đầy son hôn lấy hôn để, nói đúng hơn là trây trét hết son trên môi vào lông mao của nàng.

“Ngươi khi dễ ta!!!”

Mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên cắt không còn một giọt máu, kinh hãi hét thảm một tiếng: “AAAAA!!!”

“Điện hạ, trời vẫn còn đang lạnh ngài ngâm mình lâu như vậy dễ nhiễm phong hàn lắm.”

Mặc kệ A Phúc ở bên ngoài lải nhải, A Ba Đáp Thấu Á Viên dứt khoát phải đem mấy dấu son trên người loại bỏ. Không biết Mộ Hoan dùng loại yên chi gì mà chà rửa mãi vẫn không trôi hết được, thậm chí còn để lại một lớp bóng bóng ở trên lông mao thuần bạch.

Để ngươi khác thấy còn mặt mũi gì nhìn người a?

A Ba Đáp Thấu Á Viên âm thầm nghiến răng nghiến lợi, người nào lấy trúng ngốc nữ hài này nhất định là kẻ xui xẻo nhất thiên hạ!!

Miễn cưỡng tẩy hết màu son trên người, bất quá vẫn còn lưu lại mùi hương có chút giống thảo dược, A Ba Đáp Thấu Á Viên bỗng dưng tò mò không biết yên chi sẽ có mùi vị gì.

Thấy Ngạc vương chịu đi ra, A Phúc mừng rỡ chạy đến dùng khăn lau khắp người nàng: “Điện hạ không khỏe trong người hay sao mà vừa hồi cung đã muốn tắm rửa?”

“Đổ mồ hôi thôi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc người giũ nước ra khỏi hai tai, tiện miệng hỏi: “Hôm nay tứ tỷ có tiến cung không?”

“Hình như là có, ban nãy nô tài thấy tứ điện hạ vào Dưỡng Tâm Điện bồi chuyện với đại vương.”

“Ngươi thử tìm xem nàng còn ở trong cung không, nếu ở Dưỡng Tâm Điện thì ở lại chờ đến khi nàng ra rồi báo bản vương muốn gặp nàng.”

“Vâng, điện hạ.”

A Phúc cung kính đem khăn đặt đưa cho nữ nô, không quên nhắc nhở bọn họ để ý chủ tử đừng để nàng chạy lung tung kẻo đại vương lại trách phạt.

Bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên hoàn toàn không có tâm tình chạy nhảy, một mạch trở về nệm vải êm ái của mình cuộn người nằm xuống, hai mắt híp lại nửa như đang ngủ nửa lại giống đang suy nghĩ.

Nữ nô phát hiện đây là lúc thích hợp để lấy lòng Ngạc vương điện hạ lập tức chạy đến dâng cao điểm thủy quả.

“Điện hạ dùng thêm cao điểm đi, hôm nay ngự trù vừa đổi công thức mới.”

“Thủy quả hôm nay rất ngọt, điện hạ có muốn nếm thử không?”

“Hoa viên dưới nắng đặc biệt đẹp mắt, hai hôm trước hoàng cung mới nhập về một chậu Phong Tử Lan Hoa Quyển, điện hạ muốn đi ngắm không?”

Bên tai là oanh oanh yến yến ồn ào không ngớt vậy mà A Ba Đáp Thấu Á Viên lại chẳng thèm dùng nửa con mắt liếc nhìn, an tĩnh suy nghĩ chuyện trăn trở trong lòng. Kỳ thật, nàng hiểu rõ sớm hay muộn Mộ Hoan cũng phải gả đi. Với người như tứ tỷ nhất định dùng nữ nhân ngốc này làm bàn đạp để ngồi lên vị trí Lang vương, xem chừng có thể thương lượng với nàng một chút.

Gả cho Ngạc vương nàng Mộ Hoan sẽ không phải ủy khuất.

Đơn giản vì nàng chưa vỡ lòng, cơ hội để tái giá của Mộ Hoan còn rất cao. Chưa kể nàng hiện tại không có cơ thiếp hay trắc phi nên việc tranh sủng cũng bớt gây gắt hơn, chủ yếu là muốn Mộ Hoan đỡ phải chịu thiệt thòi. Nữ nhân này tâm tính lương thiện, tuy có chút bốc đồng nhưng rất dễ bảo, để ở trong phủ đệ của người khác sợ rằng ngày tháng sau này khó sống.

Còn đương miên man suy nghĩ bên ngoài đã truyền đến tiếng của A Phúc: “Ngạc vương điện hạ, người đã đến.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rì rì đứng dậy, vòng ra phía sau nệm vải để ra đến trước đại môn, vừa vặn nhìn thấy tứ tỷ cùng lục tỷ song song đi vào.

“Tiểu thập, phát sinh chuyện gì? Ta thấy A Phúc gấp gáp chạy đi tìm còn lo ngươi xảy ra chuyện nữa.”

“Ta không có gì, chỉ là…” A Ba Đáp Thấu Á Viên đảo mắt nhìn sang A Ba Đáp Minh Oanh Cơ: “Lục tỷ hôm nay cũng tiến cung?”

“À, không, ta chỉ vào thăm mẫu phi vừa vặn gặp tứ tỷ nên cùng nàng bàn chuyện hôn sự.”

“Hôn sự? Ngươi sắp thành thân?”

“Không phải thành thân, mà là nạp thiếp.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ giữ nguyên nụ cười hòa nhã tiếp lời: “Tầm vài tháng nữa trong Hân vương phủ có hỷ, lúc đó ngươi cũng phải đến chung vui.”

“Cái kia…” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghi hoặc hỏi: “Cơ thiếp lần này của ngươi là ai?”

“À, là muội muội của Tước nhi, nha đầu gọi Mộ Hoan, qua sinh thần năm nay là đủ mười ba tuổi.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thay hoàng muội trả lời: “Sao ngươi có hứng thú với chuyện này vậy? Có phải muốn nạp thiếp rồi hay không?”

“Người mà ngươi muốn Mộ Hoan gả là lục tỷ?”

Quả nhiên chạy trời không khỏi nắng, rơi vào tay ai không rơi lại rơi trúng ngay lục tỷ, giờ muốn tranh người với nàng cũng không dễ dàng gì.

“Ngươi quen biết nàng?”

“Vậy thì không có, bất quá chẳng phải lục tỷ thê thiếp đông đảo sao? Còn cần nạp một tiểu nha đầu vào hầu hạ?”

“Sao ta lại nghe chua như vậy a?” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nửa thật nửa đùa quay sang tứ tỷ nhắc khéo: “Biết đâu chừng thập muội nhà chúng ta đã nhìn trúng nha đầu của Mộ gia rồi.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chau mày: “Thấu Á Viên, không được bông đùa.”

“Cái kia, tứ tỷ, ta muốn Mộ Hoan, ngươi chỉ cần gật đầu ta sẽ lập tức tìm phụ hoàng cho nàng gả vào Ngạc vương phủ làm thiếp.”

Lần đầu gặp loại sự tình này A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng không biết phải giải quyết thế nào, nhưng kỳ thật nàng lại không muốn gả Mộ Hoan cho A Ba Đáp Thấu Á Viên. Bỏ qua thân phận chỉ là oa oa của một tiệp dư loài người, nha đầu này cùng nàng cũng không quá thân thiết, muốn nhờ cậy gì cũng khó khăn còn phải chờ thêm ít nhất năm sáu năm.

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ lại không có ý tranh giành, trong phủ nàng thê thiếp đông đảo có hay không có Mộ Hoan cũng chẳng xảy ra vấn đề gì lớn.

“Cái kia, tứ tỷ, Thấu Á Viên đã nói chi bằng…”

“Ta đã đáp ứng ngươi rồi nên đừng bàn ra nữa.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn quay sang nàng, tiếp lời: “Nha đầu này còn nhỏ chưa hiểu chuyện hà tất hùa theo nàng? Được rồi, ngươi đi trước đi, ta ở lại nói chuyện với nàng một lát.”

“Hảo, ta đi trước, cáo từ.”

“Cáo từ.”

Đợi đến khi đại môn Ngạc vương cung đóng chặt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mới dời ánh mắt đến người A Ba Đáp Thấu Á Viên, đáy mắt chứa đựng đều là lạnh lùng chán ghét.

Kỳ thật A Ba Đáp Thấu Á Viên biết rõ, muốn tranh người với lục tỷ so với lên trời còn khó hơn. Mẫu phi nàng là người của tộc Hách Mạt Á Luân, tuy không cường hãn bằng tộc La Tư Khống nhưng cũng có tiếng nói trong triều. Dù cho chẳng ai nói ra nhưng tất cả đều ngầm hiểu Hách Mạt Á Luân muốn ngai vàng thì La Tư Khống cũng không dễ dàng độc chiếm.

Tứ tỷ làm mọi việc đều có dụng tâm, tất nhiên là muốn dùng Mộ Hoan kéo chút quan hệ với lục tỷ để Hách Mạt Á Luân đứng sang một bên chiến tuyến không gây trở ngại đến La Tư Khống.

Nếu như vậy Mộ Hoan khác gì con chốt thí trên bàn cờ thiên hạ?

“A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngươi muốn làm phản sao?”

“Tứ tỷ ngươi hiểu lầm rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhận ra sát ý trong lời nói kia, chậm rì rì đáp lại nàng: “Ta chỉ là tò mò về omega loài người nên mới ngỏ ý nạp Mộ Hoan kia vào Ngạc vương cung, hoàn toàn không như tứ tỷ đang nghĩ ngợi.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhướn mày: “Ngươi muốn omega loài người, ta sẵn sàng cho ngươi không chỉ một mà là hàng trăm hàng ngàn người, nhưng Mộ Hoan là không thể.”

“Nếu là omega loài người muốn trăm muốn vạn đều có thì ngươi nghĩ Hách Mạt Á Luân sẽ đứng một bên nhìn La Tư Khống muốn làm gì thì làm sao? Tứ tỷ, ngươi là người thông minh, một mình Mộ Hoan thật sự thỏa mãn với tộc Hách Mạt Á Luân? Hay là ngươi chỉ đang dỗ mình rằng con đường tranh vị phía trước sẽ thuận lợi?”

“Câm miệng!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn không dám tin đứa nhỏ này dám lớn tiếng chất vấn nàng, gương mặt giận dữ vặn vẹo khó coi: “Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ hả? Bản thân chỉ là con gái của một tì thiếp mà cũng dám lên tiếng đòi người của Đồng vương phủ? Chút lí luận trẻ con này đã đòi lên tiếng nghị sự, có phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hay không?”

“Tứ tỷ ngươi thừa hiểu rõ đại cục, đưa Mộ Hoan đi khác nào hủy hoại cả cuộc đời nàng? Sau này trận chiến tranh vị tộc Hách Mạt Á Luân bại trận bọn họ sẽ để yên cho Mộ Hoan hay sao? Ngươi chỉ vì lòng tham vô đáy của mình mà hại chết một tiểu cô nương lẽ nào không thấy cắn rứt lương tâm?”

“Cắn rứt lương tâm? Hảo, hay cho bốn chữ này!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cười giễu, phất phất áo choàng nói: “Vậy thì ta càng khiến Mộ Hoan sống không bằng chết, ta thề với thần linh, dù là ai cũng không bao giờ cản nổi bước chân của ta.”

“Tứ tỷ!!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hừ lạnh, xoay người rời khỏi Ngạc vương cung còn cố tình đem cửa đóng thật mạnh.

Giờ thì hay rồi, không những không cứu được Mộ Hoan còn liên lụy đối phương cùng chịu khổ. A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiến chặt răng, móng vuốt sắc bén để lại dấu cào sâu hoắm trên sàn gỗ giáng hương.

Mẹ kiếp!