Lang Hậu Truyền Kì

Chương 46

Gió thổi lay động tấm lụa mỏng, phảng phất hương trầm thơm mát. Ngọc thủ tinh tế vươn đến cầm lấy hộp lửa trên bàn tự mình thắp một đốm lửa nhỏ, bạch tụ phất phơ lay động để lộ đôi vòng tay dương chi bạch ngọc phát quang kiều mỹ.

Lưu loát di chuyển đến lư đồng, tiện tay thả một vài khối trầm nhỏ vào bên trong rồi ném cả đốm lửa vào đậy nắp lại.

“Nàng đốt trầm làm gì thế?”

Mộ Hoan đem hộp lửa đặt lên bàn, quay sang chó nhỏ đang lười nhác nằm dài trên giường của nàng: “Trong phòng cô nương tất nhiên phải có hương thơm chứ.”

“Ta không nghĩ chỉ có lý do này.”

Uyển chuyển bước đến bên cạnh tình lang, Mộ Hoan ngọt ngào chui vào trong lòng nàng ủ ấm: “Muốn xua đi không khí bệnh tật trong phòng, ngươi để ý không? Xung quanh đều là mùi thảo dược, khó chịu chết được.”

“Ha hả, nếu đã ghét mùi thảo dược thì không được để bản thân nhiễm bệnh, nghe rõ không?”

Mộ Hoan bĩu bĩu môi: “Ngươi nói như thể ta rất muốn nhiễm bệnh.”

“Lần này nàng dọa ta sợ chết khiếp còn dám nói như vậy?”

“Ngươi cũng biết lo lắng sao? Hiếm hoi lắm mới gặp được ngươi một lần, còn nghĩ ngươi sợ bị ta lây bệnh.”

“Ta nếu sợ hãi đã không chạy đến tìm nàng.”

Mộ Hoan trở mình nằm dài xuống giường, đưa tay vò vò lang nhĩ mềm mại: “Vài lần tỉnh dậy không thấy ngươi, rất buồn bã.”

“Ta biết.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chuyển qua làm chẩm đầu cho Mộ Hoan tựa vào, ngon ngọt dỗ dành: “Qua một thời gian nữa mọi chuyện ổn định ta sẽ nói cho nàng biết lý do ta không thể thường xuyên bồi cạnh.”

Tiểu kiều hương hiếu kỳ ngước mắt lên nhìn nàng: “Một thời gian nữa là khi nào?”

“Ít nhất là nửa tháng, lâu nhất là một tháng, yên tâm ta không để nàng chờ lâu đâu.”

“Cũng không phải ta lo nghĩ chuyện này, chỉ là muốn biết sau khi ngươi nói ra lý do thì có thể thường xuyên bồi bên cạnh hơn không?”

Vừa nói Mộ Hoan vừa dí hai ngón trỏ vào nhau, bày trò tiểu cô nương lần đầu biết chuyện phong nguyệt mà thẹn thùng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị nàng chọc cho khanh khách cười lớn: “Hảo, sau này nhất định sẽ thường xuyên bồi cạnh bên nàng.”

Mộ Hoan đảo mắt, đột ngột thay đổi chủ đề: “Á Viên, khi ngươi biến thành nửa người nửa thú sẽ có bộ dạng gì?”

“Nàng cũng thấy quá thú nhân rồi đi? Ta cũng sẽ giống bọn họ.”

“Mặt chó thân người?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên sớm đã quen với việc bị Mộ Hoan gọi là chó nên cũng chẳng có phản ứng gì lớn, tùy ý gật đầu hai cái.

“Thế…” Mộ Hoan chồm người đến, hai vành tai nhỏ đỏ bừng: “Khi ta sinh con thì con chúng ta sẽ có bộ dáng gì?”

“Giống ta.”

“…” Mộ Hoan liếc nàng một cái sắc lẻm: “Ý ta là oa oa sau này cũng vẫn giữ nguyên dáng vẻ nửa người nửa thú?”

“Cái này ta không rõ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cọ cọ vào mũi nàng: “Vì ta là con lai giữa người và nhân thú nên cũng không biết thế hệ sau của ta sẽ có dáng vẻ gì.”

“Ngươi là con lai thật sao?” Mộ Hoan hứng khởi bừng bừng chồm người đến, bưng hai gò má hóng hớt chuyện vui: “Thế phụ thân hay mẫu thân của ngươi là người?”

“Mẫu thân của ta là người, bất quá nàng sau khi sinh ta xong thì qua đời, đến nay cũng hơn ba năm.” A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa như đang kể về một câu chuyện bi thương nghe được ngoài phố, hoàn toàn không liên quan gì đến nàng: “Omega loài người dù có sinh được alpha đi nữa cũng chẳng ai xem trọng, trong đầu luôn giữ suy nghĩ dù sao cũng chỉ là con người sinh vài đứa con thì có làm sao. Mẫu thân ta cũng đã suy nghĩ như vậy, dù có chết cũng phải sinh cho bằng được một đứa nhỏ.”

Mộ Hoan yên lặng lắng nghe đoạn cố sự bi thiết từ tình nhân, cầm lòng không đặng mà rưng rưng nhãn lệ: “Ngươi vẫn còn tốt hơn ta rất nhiều, ta ngay cả phụ mẫu là ai cũng không biết. Bất quá hiện tại ta lại cảm thấy không có gì không tốt, tỷ tỷ là Đồng vương phi cho ta cơ hội được sống trong Đồng vương phủ còn có hạ nhân hầu hạ, thật sự nỗi đau mất phụ mẫu cùng đã dần nguôi ngoai.”

“Ngốc tử, khóc cái gì.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vung đệm thịt vỗ vào trán nàng khiển trách: “Có thế nào ta cũng không muốn nhìn thấy nàng khóc, nghe rõ chưa?”

Mộ Hoan lúng túng lau nước mắt đọng lại trên khóe mi, nhăn răng cười nói: “Dù sao cũng quen rồi.”

“Đừng nói mấy chuyện không vui này nữa.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vội vã chuyển sang chủ đề khác: “Chuyện của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm nàng đã nghe rồi chứ?”

“Cách Nhĩ Tạ Bố Âm? Có nghe loáng thoáng, hình như ả bị đưa đến Lâm Hà Biệt Viện để lại chính phi chi vị cho tỷ tỷ tiếp nhận. Như vậy cũng tốt, ả đi rồi không ai bắt nạt tỷ tỷ nữa, đồng thời hả mối hận trong lòng ta.”

“Thật ra Cách Nhĩ Tạ Bố Âm không đơn giản chỉ muốn ném nàng ở trong rừng đâu.”

“Hửm?” Mộ Hoan nghi hoặc dỏng tai nghe ngóng: “Ả còn muốn tiếp tục đối phó ta?”

“Sau khi nàng được đưa về phủ, Cách Nhĩ Tạ Bố Âm thấy kế hoạch thất bại nên đã chuyển sang phương hướng khác, cố tình mượn tay Thác Khống Hề Dụ hạ Vu Bộc vào trong thuốc của nàng.”

“Có cả chuyện này sao? Không phải Thác Khống Hề Dụ trước nay rất an phận à? Đột nhiên lại chuyển hướng sang ta, lẽ nào còn có uẩn khúc bên trong?”

Trước đây Mộ Hoan từng được nghe Mộ Tước nói sơ qua về các vị phi tử trong Đồng vương phủ, tự cảm thấy Thác Khống Hề Dụ vì gia phụ thất thế mà thu liễm ở yên trong viện tử. Nay đột ngột theo phe phái của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm khiến chính mình thân bại danh liệt quả nhiên làm ai nấy cũng phải mạc danh kỳ diệu.

“Nàng nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lôi kéo Mộ Hoan cùng mình nằm xuống giường, ôn giọng giải thích: “Kỳ thật Thác Khống Hề Dụ không phải loại người an phận thủ thường như vậy, trước đây cũng từng làm mưa làm gió ở Đồng vương phủ bất quá sau khi thất thế liền ở phía sau tìm cách thâu tóm lại quyền lực. Bước một là giả vờ thuận theo Cách Nhĩ Tạ Bố Âm chiếm lòng tin, sau đó mượn tay ả gϊếŧ chết nàng rồi tiếp đến mới là Đồng vương phi. Sau khi mọi thứ đều đã theo kế hoạch tự nhiên vị trí chính phi cũng sẽ thuộc thể nàng, trước dùng chiêu mượn đao gϊếŧ người rồi tới dương đông kích tây.”

“Quả nhiên không thể xem thường đám phi tử này…” Mộ Hoan chau mày nhăn nhó: “Thế ngươi làm sao biết được chuyện này?”

“Đồng vương dứt tình đem hai người bọn họ trả về nhà mẹ, hưu thư ngày mai sẽ đưa đến, chuyện này khắp hang cùng ngỏ hẻm ai ai cũng đều biết.”

“Tỷ phu làm như vậy cũng tốt, hai người họ biến mất tự nhiên tỷ tỷ cũng dễ thở hơn nhiều. Hay cho chiêu mượn đao gϊếŧ người, tưởng bản thân có thể thoát khỏi mưu tính nào ngờ lại tự tính kế lên bản thân khiến cả hai cùng chịu kết cục thống khổ.”

“Đừng buông lỏng cảnh giác, trong vương phủ vẫn còn một kẻ thù nữa.”

“Ý ngươi là Bối Lạc Hách Ma Lạp?”

“Nữ nhân này trước đây thường theo a dua nịnh hót Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, nàng cũng phải cảnh giác thủ đoạn của ả.”

“Ta lại cảm thấy ngươi nhìn đâu cũng có kẻ thù.” Mộ Hoan nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Bối Lạc Hách Ma Lạp gia thế không có, tiền đồ cũng không, chỉ biết dựa hơi Cách Nhĩ Tạ Bố Âm. Bây giờ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bị loại trừ ả giống như rắn mất đầu chẳng làm được gì cả, còn phải đề phòng hay sao?”

“Nói gì thì nói nàng cũng phải để mắt để ả, chẳng phải Thác Khống Hề Dụ cũng ở trước mặt thu liễm sau lưng lại đâm một nhát à?” A Ba Đáp Thấu Á Viên rất không hài lòng trước thái độ này của nàng: “Tính cách nàng thì trẻ con bốc đồng lại chẳng biết nhìn người, nếu không cẩn thận sớm muộn cũng bị kẻ xấu ám hại, chưa chắc lần sau đã may mắn như vậy giờ.”

“Được rồi, chuyện này ta sẽ chú ý.”

Tuy nói thế, nhưng chưa được bao lâu Mộ Hoan đã quẳng những gì vừa nghe thấy ra sau đầu~

-----------------------

“Phía bên Mộ Hoan thế nào rồi?”

“Bẩm nương nương, quả nhiên sau khi dùng xong Tuyết Hà đã khỏi bệnh gần một nửa. Theo tính toán cuối tháng này sẽ hoàn toàn bình phục, lúc đó có thể bắt đầu dưỡng thân thể gả vào Hân vương phủ.”

Bối Lạc Hách Ma Lạp đưa tay cầm lấy một kiện kim thoa ướm thử lên mái tóc, hết nhìn trái rồi nhìn phải cảm thấy không mấy thuận mắt.

Như Ý nhanh nhẹn cầm một kiện thoa khác đặt lên mái tóc chủ tử: “Nương nương, cái này hợp với ngài hơn.”

“Đúng là thích hợp.” Bối Lạc Hách Ma Lạp cẩn thận ướm lên tóc lần nữa, hài lòng gật đầu: “Chỉ có ngươi là hiểu ý bản phi.”

“Được nương nương khen ngợi là phúc phận của nô tỳ.”

“Sự việc hôm nay đi đến bước này quả nhiên ngoài kế hoạch của bản phi.” Bối Lạc Hách Ma Lạp chỉnh trang lại búi tóc, khóe môi phủ yên chi căng bóng khẽ nhếch lên: “Lúc đầu chỉ muốn nhìn Cách Nhĩ Tạ Bố Âm và Mộ Tước đấu đá một sống một chết, nào ngờ Thác Khống Hề Dụ cũng chen chân vào cuộc vui. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Bản phi ngay cả móng tay cũng chẳng cần động đã loại trừ được hai kẻ thù lớn, quả nhiên khiến tâm tình thư sướng.”

“Nương nương đi từng bước đều tính toán kỹ lưỡng, làm sao có thể sơ suất?”

“Bản thân ta là tú nữ nhập cung, muốn sống chỉ có con đường đi theo nịnh bợ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, nhiều năm qua âm thầm nhẫn nhục để sống sót đến ngày hôm nay. Hôm nay Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bị trục xuất khỏi vương phủ, ta tự nhiên cũng không cần phải khom lưng uốn gối nữa.”

Như Ý dìu đỡ Bối Lạc Hách Ma Lạp trở về thư án, nhỏ giọng hỏi: “Trong phủ vẫn còn có một Mộ Tước, nương nương không tính…”

“Chỉ có kẻ ngốc mới mới làm như thế.” Bối Lạc Hách Ma Lạp cầm lấy bút lông bản thân yêu thích, trong đầu nghĩ phải viết cái gì: “Phía sau ta không có chỗ dựa, xảy ra sơ suất gì chỉ có một con đường chết.”

“Lẽ nào phải chịu thua ả omega loài người đó?”

“Thua sao?”

Bới Lạc Hách Ma Lạp tì đầu bút vào nghiên mực, nửa thật nửa đùa nói: “Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã thua Mộ Tước rồi sao? Hiện tại ả còn chưa có hoài thai đã đem tất cả bọn ta loại trừ, ngươi nghĩ chúng ta còn có cơ hội trở mình?”

Như Ý cúi thấp đầu xuống.

“Bản phi biết ngươi cũng cảm thấy khó chịu, nhưng chúng ta kẹt ở thế giữa không thể tiến lùi. May mắn là Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cũng đi rồi, Mộ Tước tâm tư đơn thuần sẽ không làm gì chúng ta, ở lại vương phủ này vẫn tốt hơn hồi cung làm tú.”

“Nương nương anh minh.”

“Trước mắt phải nịnh bợ nha đầu Mộ Hoan kia, nếu một ngày nó gả vào Hân vương phủ chúng ta cũng không cần sợ bị nó quay ngược lại cắn một phát.” Nghĩ ngợi một chốc, Bối Lạc Hách Ma Lạp quay sang Như Ý phân phó: “Mang bộ văn phòng tứ bảo của bản phi đưa đến phòng của Mộ Hoan, nhớ đừng để rơi vỡ, có biết hay không?”

“Vâng, nương nương.”