Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 104: Bóng Lưng Vĩ Ngạn ͏ ͏ ͏

Người đàn ông lại nói: ͏ ͏ ͏-͏ Vậy sao? Chúng tôi nhặt được nó, ai nhờ đạo hữu? ͏ ͏ ͏Giang Tả không trả lời người này mà là mang theo Đa Linh khuyển lùi lại mười mét, hắn vừa mới lui ra, một luồng lửa giáng xuống chỗ hắn vừa đứng.

͏ ͏ ͏Nếu chậm một bước đại khái sẽ bốc cháy.

͏ ͏ ͏Động tác của Giang Tả khiến những người kia cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn thì không bất ngờ với kiểu tập kích này, cảm xúc của hắn không chút dao động: ͏ ͏ ͏-͏ Tổng cộng sáu người, không cần trốn, tập kích vô dụng với tôi.

͏ ͏ ͏Chốc lát sau, ba người đi ra từ xung quanh tầng hầm, cộng lại gồm sáu người, ba người đầu Nhị giai, ba người cỡ 1.6.

͏ ͏ ͏Lúc Giang Tả đi vào đã cảm giác được sáu người này.

͏ ͏ ͏Trông chừng một con chó mà vận động nhiều người như vậy, cũng vất vả cho bọn họ.

͏ ͏ ͏Một người thoạt trông là cầm đầu trong nhóm nói: ͏ ͏ ͏-͏ Đạo hữu, để con chó lại, chúng tôi có thể thả cậu rời đi.

͏ ͏ ͏Giang Tả gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏-͏ Được.

͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Câu trả lời của Giang Tả khiến tập thể sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy ai sảng khoái như vậy.

͏ ͏ ͏-͏ Vậy mời đạo hữu đi.

͏ ͏ ͏Nói rồi những người kia tách ra hai bên, tránh một con đường.

͏ ͏ ͏Giang Tả cũng không từ chối, trực tiếp bỏ xuống Đa Linh khuyển, bước trên con đường này.

͏ ͏ ͏Đa Linh khuyển cảm thấy tuyệt vọng, nó run rẩy, chỉ dám nằm sấp trên mặt đất.

͏ ͏ ͏Chờ đợi nó sẽ là quất roi không ngừng nghỉ.

͏ ͏ ͏Đang lúc Đa Linh khuyển tuyệt vọng thì nó cảm giác mặt đất rung rinh, sau đó linh khí xuất hiện chấn động hỗn loạn, linh khí chấn động khiến tinh thần của nó hoảng hốt.

͏ ͏ ͏Tiếp theo, nó nghe thấy tiếng đánh nhau.

͏ ͏ ͏Đợi khi nó tỉnh táo lại ngước đầu nhìn thì ngẩn ngơ.

͏ ͏ ͏Vốn có bảy người, hiện giờ chỉ còn lại một người đứng thẳng.

͏ ͏ ͏Người kia đứng ở nơi đó, trên người tản ra khí lạnh, chỉ một bóng lưng đã khiến nó có một loại cảm giác không rét mà run.

͏ ͏ ͏Thậm chí có ảo giác muốn thần phục.

͏ ͏ ͏Lúc này, bóng dáng kia chuyển sang nhìn về hướng nó, nó sợ, nó khủng hoảng.

͏ ͏ ͏Nhưng mà, khiến nó ngoài ý muốn là bóng dáng kia, hoặc nên nói là người kia không làm gì nó, thuận miệng nói một câu: ͏ ͏ ͏-͏ Theo kịp.

͏ ͏ ͏Không biết tại sao, nó một thoáng dâng lên xung động muốn đi theo người này.

͏ ͏ ͏Nhưng câu nói tiếp theo khiến nó hoàn toàn bỏ đi loại cảm giác này, thậm chí lại một lần bắt đầu khủng hoảng.

͏ ͏ ͏Người này tuyệt đối là kẻ địch lớn trong đời nó.

͏ ͏ ͏-͏ Vì một chân chó mà phiền phức như vậy, thậm chí trả giá nặng như thế, lỗ vốn.

͏ ͏ ͏Đúng vậy, vì ăn mà lần này Giang Tả lỗ vốn lớn.

͏ ͏ ͏Dùng Chiến Linh bia thì thôi, bổ sung năng lượng là được, nhưng mới rồi hắn bị buộc dùng hai luồng Tiên Thiên khí.

͏ ͏ ͏Giang Tả mang theo Đa Linh khuyển đi ra tầng hầm, vừa đi tới cửa thì thấy Tây Môn Linh Lung và con Thủy Kỳ lân nho nhỏ.

͏ ͏ ͏Khoảnh khắc Tây Môn Linh Lung trông thấy Đa Linh khuyển, mắt đong đầy lệ, đặc biệt khi nhìn toàn thân nó nhiều vết thương, cô cực kỳ đau lòng, tất cả đều là lỗi của cô.

͏ ͏ ͏Đa Linh khuyển trông thấy Tây Môn Linh Lung thì cũng sủa ư ử, chắc đang xin lỗi.

͏ ͏ ͏Sau đó Tây Môn Linh Lung chạy thẳng tới chỗ Đa Linh khuyển, ôm nó, khóc ròng bảo: ͏ ͏ ͏-͏ Đa Linh khuyển, thực xin lỗi, thực xin lỗi, khiến ngươi chịu khổ, ta sẽ không bao giờ nói lung tung nữa! ͏ ͏ ͏Đa Linh khuyển vừa vui vẻ vừa áy náy sủa: ͏ ͏ ͏-͏ Gâu gâu! ͏ ͏ ͏Thủy Kỳ lân thì lơ lửng trước mặt Giang Tả: ͏ ͏ ͏-͏ Đây là báo đáp cho ngươi.

͏ ͏ ͏Một viên Lục phẩm Linh thạch hiện ra trước mặt Giang Tả, nhưng hắn không nhận mà là mở miệng nói: ͏ ͏ ͏-͏ Ta nói rồi, ta muốn một chân chó.

͏ ͏ ͏Thủy Kỳ lân: ͏ ͏ ͏“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Nó cảm thấy người này sao mà không hiểu cách đối nhân xử thế, hơn nữa Đa Linh khuyển tội nghiệp như vậy mà còn muốn lấy một chân của nó? ͏ ͏ ͏Lục phẩm Linh thạch, ngươi không động lòng sao? ͏ ͏ ͏Lúc này, Tây Môn Linh Lung che chở Kỳ Kỳ nói: ͏ ͏ ͏-͏ Tôi đã kêu anh của tôi đến, anh ấy cũng có một con Đa Linh khuyển, trong vòng ba ngày sẽ trả một chân cho anh.

͏ ͏ ͏Giang Tả nhìn Tây Môn Linh Lung, nói: ͏ ͏ ͏-͏ Nếu mấy người không nỡ xuống tay thì kêu tôi làm cũng được.

͏ ͏ ͏“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Đây là một ác ma.

͏ ͏ ͏Giang Tả rời đi, hắn có thể chờ ba ngày, hắn cũng không lo lắng bọn họ ăn quỵt, sớm muộn gì đều phải thanh toán phí dụng, cùng lắm thì kêu bọn họ thêm tiền lời.

͏ ͏ ͏Sáu người vừa rồi đúng là mạnh mẽ.

͏ ͏ ͏Khi hắn đi đến giữa đường thì không ngờ sáu người cùng nhau ra tay, xem ra bọn họ cũng thực có nguyên tắc, làm gì có chuyện để mặc mình đi.

͏ ͏ ͏Đáng tiếc, bọn họ không có bất cứ pháp bảo hộ mệnh nào, đã định sẵn chọc sai người.

͏ ͏ ͏Rời đi bãi đỗ xe, Giang Tả chợt nhớ một việc, Hồng Thự là con kỳ lân kia tặng, có lẽ nó biết con vịt này là thế nào.

͏ ͏ ͏Giang Tả nhìn qua Hồng Thự luôn đứng trên vai mình, cuối cùng lắc đầu rời đi.

͏ ͏ ͏Có biết hay không đều không quan trọng, cứ nuôi trước đã.

͏ ͏ ͏Sau khi lấy linh dược mà sư môn của Lục Nguyệt Tuyết đưa tới, Giang Tả định đi Trần gia một chuyến, bày lại cục phong thủy từ cơ sở vốn có thì không khó, nhưng cần đi hai, ba lần.

͏ ͏ ͏Liên hệ Mặc Ngôn, Giang Tả đi tới cửa lớn Trần gia.

͏ ͏ ͏Không lâu sau, Xích Huyết Đồng Tử đến.

͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử vẫn cắn kem cây, còn tiện thể đưa cho Giang Tả một cây: ͏ ͏ ͏-͏ Kem cây làm bằng dầu cống ngầm cũng khá ngon.

͏ ͏ ͏Giang Tả nhìn Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏-͏ Thích ăn kem cây vậy sao? ͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử biết Giang Tả không ăn, thu lại kem: ͏ ͏ ͏.