Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 3: Lão đại thứ nhất 80 binh ca (3)

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Windbaongoc.

Editor: Bắc Chỉ.

Trời tháng sáu, ban đêm ngủ ở trên chiếu, vẫn nóng.

Trong viện Đỗ gia im ắng, mọi người đều đã ngủ.

Trương Tiểu Hoa đĩnh bụng, so với người khác còn sợ nóng hơn, lăn qua lộn lại không ngủ được, cố tình bên cạnh Đỗ Bảo Cường còn ngáy khò khò, bực bội nàng một chân đạp qua.

"Hở... Làm sao vậy?" Đỗ Bảo Cường ngủ đến mê man, cho rằng nàng muốn uống nước, mắt cũng chưa mở liền xuống giường.

Trương Tiểu Hoa xả hắn một phen, "Làm gì đấy, em ngủ không được, bồi em nói chuyện."

"Nói cái gì?" Đỗ Bảo Cường nằm về, giọng nói xuống dốc, tiếng ngáy lại vang lên.

Tức giận đến mức Trương Tiểu Hoa muốn véo hắn, chỉ là nhìn hắn cực khổ như vậy, rốt cuộc không nỡ xuống tay, Tự mình quạt hương bồ* quạt đến bang đát bang đát.

* [Hình ảnh] - gg sama.

Không biết qua bao lâu, cửa sổ khép hờ thổi vào một chút gió lạnh, nàng thừa dịp một tia mát lạnh này ấp ủ buồn ngủ. Lúc mơ màng sắp ngủ, Đỗ Bảo Cường bồng nhiên giật mình một cái, ngồi dậy, lay tỉnh nàng, "Vợ, có phải vừa rồi em kêu anh?"

(cười ị:)))

Vất vả lắm cơn buồn ngủ mới đến một chút liền chạy biến, Trương Tiểu Hoa bực mình, ngồi dậy đấm hắn một trận.

Đỗ Bảo Cường không dám đánh trả, chờ nàng đánh mệt, xuống giường đổ ly trà, ân cần dâng lên.

Trương Tiểu Hoa hầm hừ uống xong trà, thấy hắn còn vẻ mặt không sờ được đầu óc, càng buồn bực hơn, "Nhìn bộ dáng ngu ngốc của anh đi, may mắn mang thai, nếu sinh con gái, em thấy ba mẹ bất công con gái, anh sớm bảo bọn họ cho con gái bảo bối đi học đi!"

"Ba mẹ chúng ta chắc không... " Đỗ Bảo Cường gãi da đầu.

"Không gì? Không bất công?" Trương Tiểu Hoa liếc mắt nhìn hắn, hừ cười nói:" Nếu không bất công, hai đứa con gái kia thì sao, một người mỗi ngày ở nhà khổ ha ha làm việc, một người nói muốn đi học thì đi học, nói muốn thi đại học thì thi đại học?"

Đỗ Bảo Cường mắt nhìn ngoài phòng, nhỏ giọng nói: "Không phải Bảo Cầm nói thành tích của mình không tốt, chủ động không học hay sao?"

Trương Tiểu Hoa cười lạnh không nói. Đỗ Bảo Cầm thành tích không tốt? Lời này chỉ sợ chỉ có mình Đỗ gia tin. Cô có một cô em họ, năm đó cùng Đỗ Bảo Cầm cùng một lớp, hồi trước ở trước mặt cô khen, nói ban nhất các nàng có đệ nhất nữ hài, văn nhã xinh đẹp, thành tích lại tốt. Sau đó, Đỗ Bảo Cầm học xong sơ trung, không học cao trung, làm những đồng học kia kinh ngạc không thôi.

Trương Tiểu Hoa cũng là gả tới Đỗ gia mới biết được, khi đó Đỗ Bảo Cầm sở dĩ không học, bởi vì Đỗ Bảo Trân tới tuổi học sơ trung, trong nhà liền không biết lấy đâu ra hai phân học phí cho hai chị em, Đỗ Bảo Cầm mới chủ động nói mình không thông minh bằng em, thành tích không tốt, không học nữa.

Nếu không nói như thế đứa con gái đó không khóc nữa sao? Năm trước Đỗ Bảo Trân muốn học cao trung, một năm đến mấy chục đồng tiền đóng học phí, vốn dĩ kiếm không ra, lại bị cô ta khóc nháo, phải xén bớt bao nhiêu mới đủ.

"Cho dù không nói chuyện đi học, chỉ nói bây giờ mỗi ngày hai quả trứng gà. Trong nhà có mấy con thỏ, cắt cỏ, cho ăn, cắt lông, tắm rửa cho thỏ, không phải đều là Bảo Cầm làm sao? Kết quả lông thỏ đổi về trứng gà, ngược lại không phân cho cô ấy. Anh cùng cha làm việc thì không nói, trong bụng em có con, bằng không em cũng không có mặt mũi mà ăn. Nhưng Bảo Trân thì sao? Nói nó đọc sách muốn bổ bổ não, anh xem nó nghỉ mấy ngày nay, ngày nào nó lôi sách ra học? Đỗ gia các người mỗi người đều mù tâm mù mắt, nhưng tôi không mù."

Trong lòng cô có một câu chưa nói: Đừng tưởng rằng không ai không biết, Đỗ Bảo trân mỗi ngày đều chạy đến đập chứa nước kia làm cái gì, còn không phải là vì cái thằng xấu xa nào đấy! Thằng kia thi đậu đại học đi đến thành phố, nó mới muốn sống muốn chết muốn học cao trung, thi đại học.

Đỗ Bảo Cường cào cào mặt không nói chuyện, Trương Tiểu Hoa vẫn tiếp tục treo bom, "Hôm nay mẹ bảo Bảo Cầm đến Triệu gia, em thấy, hơn phân nửa là Bảo Trân không muốn gả chồng, cho nên muốn đem Bảo Cầm đẩy ra đấy."

"Không đến mức đấy chứ... " Đỗ Bảo Cường lập tức ngẩng đầu lên.

"Không đến mức gì?" Trương Tiểu Hoa cười lạnh không thôi, " Chẳng lẽ anh không cảm giác được cái gì? Kỳ thật chuyện này tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, chỉ là che giấu một tầng cửa sổ bằng giấy, không đi đâm thủng mà thôi. Đây là việc của Đỗ gia các người, tôi một người họ Trương quản không được, tôi chỉ lo đứa nhỏ trong bụng tôi này. Tôi nói cho anh biết Đỗ Bảo Cường, trong bụng tôi mà là con gái, Đỗ gia các người nếu cũng dám bất công như vậy, cũng đừng trách tôi không để yên!"

Nói xong, nàng liền đưa lưng nằm nghiêng, không nói lời nào.

Ngày đó đi đến Triệu gia, Khương Nhuế vẫn như những ngày bình thường, đào cỏ cho thỏ, cắt lông thỏ, làm việc nhà. Hôm nay cô lên núi nhặt củi, nhìn thấy một cây trà vô chủ, liền hái được không ít lá trà, dùng quần áo bọc trở về.

Mới vừa tiến vào cửa nhà, Vương Đồng Hoa liền kéo cô vào trong phòng," Nha đầu, mẹ nói với con chuyện này."

Trên người cô đều là mồ hôi, tóc mái dính vào trên trán không thoải mái, tùy tay dùng tay áo xoa xoa, "Chuyện gì, mẹ?"

"Mấy hôm trước không phải con đi đến Triệu gia sao? Vừa rồi dì Trương tới, nói với mẹ là rất thích con, muốn con làm con dâu thứ hai của bà ấy, con cảm thấy thế nào?"

Khương Nhuế sớm đã có dự đoán, trên mặt làm ra thần sắc kinh ngạc, "Không phải nói Bảo Trân... "

Vương Đồng Hoa đánh gãy lời cô, "Con cũng thấy rồi, Bảo Trân không muốn. Lại nói, dì Trương nói rõ ràng với mẹ, bà ấy thích con hơn. Nha đầu, đây là chuyện tốt, con xem con cũng đến tuổi, vài năm nay cũng có người thường xuyên hỏi thăm, ta cũng chỉ nói bọn họ với là luyến tiếc con, muốn cho con ở lâu thêm hai năm. Trên thực tế, mẹ sợ con không gả được cho nhà tốt, giống mẹ chịu khổ. Con xem mẹ cả đời này, bởi vì nghèo, bởi vì ba con không có bản lĩnh, ăn qua bao nhiêu khổ? Bao nhiêu người khinh thường? Mẹ cái gì cũng không muốn, chỉ trông cậy vào ba anh em con, chỉ cần các con đều tốt, dù có ăn nhiều khổ hơn nữa mẹ cũng không sợ."

Bà nói, nghĩ đến chuyện thương tâm, nước mắt trực tới.

""Mẹ, mẹ đừng như vậy, đều đã qua rồi." Khương Nhuế nhẹ nhàng khuyên bà.

"Đúng vậy, đều đã qua." Vương Đồng Hoa lau khô khóe mắt, "Con xem, hiện tại Triệu gia đều muốn con làm dâu nhà họ."

Khương Nhuế khó sử nói: "Con với Triệu Nam cũng chưa gặp mặt.... "

"Không có việc gì không có việc gì." Vương Đồng Hoa chạy nhanh đến ngăn kéo cầm bức ảnh ra, "Dì Trương vừa rồi cũng nói, A Nam bận nhiều việc, một chốc cũng chưa về được, cho nên cầm ảnh đến cho con xem. Đây là lúc trước khi hắn còn ở nhà, con xem, rất có tinh thần a!"

Tấm ảnh bị nhét vào trong tay Khương Nhuế, người bên trong tuổi tác không đến ba mươi, ăn mặc một thân quân trang chỉnh tề, tóc cắt ngắn ngủn, mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía màn ảnh. Cùng mấy hôm trước Khương Nhuế nhìn thấy thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi kia, so sánh với người trước mắt này càng nhiều thêm một phần dương cương cùng trầm ổn, khí chất đều được bao dưới quân trang, như một thanh bảo kiếm sắc bén bọc trong vỏ kiếm.

Vương Đồng Hoa lại nói: "Ý của dì Trương là bảo chúng ta cũng chụp một tấm để A Nam nhìn xem. Nha đầu, ngày mai con đi lên huyện thành chụp ảnh đi."

Khương Nhuế hơi hơi nhíu mày, "Chụp như vậy chắc phải đến vài đồng."

"Không sợ, mẹ có tiền!" Vương Đồng Hoa dường như sợ cô không đồng ý, vỗ ngực nói: "Con chỉ cần tối nay ngủ một giấc thật tốt, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai đến nơi chụp ảnh thật xinh xinh đẹp đẹp, mọi thứ khác đều không cần xen vào!"

Đã nói đến như vậy, Khương Nhuế sao có thể cự tuyệt.

Ngày hôm sau, cô lại thay một thân quần áo, đeo thêm một cái túi, túi này đựng lông thỏ, trước kia đều cầm đến công xã, đổi một vài vật dụng trong nhà, hôm nay chuẩn bị đi lên trên huyện. Trên đường gặp người hỏi, cũng chỉ nói là đi bán lông thỏ.

Từ công xã đến huyện Dương An, một ngày chỉ có hai chuyến xe, sáng một chuyến, tối một chuyến. Khương Nhuế từ làng Tây Sơn đi đến công xã, sợ không kịp chuyến xe nên đã đi từ rất sớm, ở trạm xe đợi gần nửa giờ mới xuất phát, vé xe hai mao năm phân tiền, Con đường này tình hình giao thông không tốt, mặt đường gồ ghề lồi lõm, ghế dựa trên xe lại cứng, chờ đến lúc xuống xe, nửa người đều đã tê dần.

Đây là lần đầu tiên Khương Nhuế đi tới huyện Dương An, cũng may lúc trước nghe người ta nói qua, huyện này là đường phố phồn hoa nhất, Cung Tiêu xã, tiệm cơm, quán chụp ảnh, hiệu sách, đều ở một dãy. Cô xuống xe, hỏi người qua đường, rất nhanh liền nhìn thấy.

Huyện thành so với công xã lớn hơn rất nhiều, mặt đường rộng rãi không ít, trên đường con người cũng ăn mặc gọn ngàng, sạch sẽ, không giống người trong thôn quần áo xám xịt. Cung Tiêu Xã so với công xã cũng lớn hơn nhiều lắm, đi đến cửa hàng bách hóa Dương An. Đi vào, muôn màu vật phẩm rực rỡ người xem hoa cả mắt, quầy trước bày đầy vải dệt, đồ dùng thực phẩm, quầy sau người trẻ tuổi đứng bán hàng, mặc sơ mi trắng, đội mũ, bộ dáng rất là thời thượng.

Khương Nhuế mang theo túi vào cửa hàng đi dạo một vòng, mới tìm được góc trạm thu mua. Đã có nhiều người xếp hàng, đều giống như cô từ trên dưới công xã đến, đại đội tới dân quê, cần bán trứng hoặc là đổi đồ dùng, cũng có thảo dược cùng động vật có lông.

Đội ngũ đi đến thực chậm, đến giờ, mỗi người đều nhìn chằm chằm đồ trong tay người thu mua so xem đổi được bao nhiêu tiền, nếu là một bộ lông số tiền càng tốt hơn.

Lông thỏ là gấp hai lần, một hai bốn mao tiền, nhà cô có bốn con thỏ, nuôi ba tháng, tổng cộng nuôi tiếp được một cân hai hoặc nhiều một chút, bán được bốn khối năm mao tiền. Trước kia còn có hai con thỏ con, lần này một con mẹ sinh được sáu con nhỏ, trong đó bốn con đổi lấy trứng gà ở đội, còn có hai con đáp lễ cho Triệu gia, cũng chỉ còn thừa lại lông thỏ.

Cô đem số tiền đếm qua một lần, bỏ vào túi áo, ra cửa hàng bách hóa, đi lên trước một đoạn tìm được tiệm chụp ảnh.

Tiệm chụp ảnh theo phong cách phương tây mang theo sự xa xỉ, Đỗ Bảo Cầm lớn đến như vậy đến tiệm chụp ảnh cũng chưa từng vào. Lần này ra ra vào vào, trả Khương Nhuế gần ba đồng. Chụp ảnh không lấy ngay được, cô để lại địa chỉ trong nhà, chờ người ta rửa xong, lại nhờ thợ chụp gửi cho cô.

Hôm nay trước khi ra cửa, Vương Đồng Hoa chuẩn bị cho cô ba đồng phòng thân, ba khối kia cô không dùng, giữ lại mua vé xe đi về, còn lại dư một khối một mao bốn phân tiền.

Cô lại đến cửa hàng bách hóa, mua một phong que diêm, bên trong có mười hộp, hai mao tiền, hai cân muối thô, năm mao tiền. Cô còn thấy đường trắng cùng xà phòng, nhưng hai cái này khác nhau, đều là vật dụng khan hiếm, yêu cầu mua bằng phiếu mua sắm, không có phiếu, có tiền cũng không mua được. Cuối cùng cô chỉ mua mấy quả trứng, còn thừa tám phần mua một bao thuốc lá, cho ba cô Đỗ Hữu Phúc.

Đến giữa trưa, một đám thiếu niên đến, dùng phiếu gạo mua bánh mì với bánh quy, xem bọn họ bất quá cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, hẳn vẫn là học sinh, cùng nhau đi du ngoạn.

Khương Nhuế ở bên cạnh tò mò nhìn trong chốc lát, thẳng đến khi bọn họ đi rồi mới từ trong túi móc ra một chiếc bánh nhét bụng.

Cô ở cửa hàng bách hóa ngốc đến buổi chiều, mới có một chuyến xe về công xã.

Vừa đến nhà, Đỗ Bảo Trân liền xông tới lục túi cô, nhìn vài lần, thất vọng nói: "Chị, mẹ nói chị đi huyện trên bán lông thỏ, em cho rằng huyện trên có thể có đồ gì khác biệt đấy."

Nàng (ĐBT) tính tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hai ngày nay Vương Đồng Hoa không cùng nàng nói chuyện gả chồng, nàng cũng không giận dỗi.

Vương Đồng Hoa vẫy vẫy tay đem nàng đuổi đi, "Chỉ nghĩ đến ăn, đồ quỷ chết đói đầu thai!"

Đỗ Bảo Trân lè lưỡi, trở về phòng mình.

Bên cạnh không có ai, Khương Nhuế đưa số tiền dư giao cho Vương Đồng Hoa, lại đem việc hôm nay nói đại khái cho bà.

"Nha đầy này, con quá thành thật rồi, tính toán rõ ràng như vậy làm gì? Đi trong huyện, mua cho mình hai viên đường ăn cũng tốt mà."

Khương Nhuế chỉ cười cười.

Bức ảnh kia vài ngày sau mới gửi về đến nhà, Khương Nhuế chỉ nhìn thoáng qua, liền bị VƯơng Đồng Hoa lấy đi, cũng không biết khi nào bà đưa cho Trương Lệ Vân.

Ước chừng lại qua một tháng, ở mấy ngàn dặm, tại quân khu, Triệu Nam đang ở bàn công tác xem một phần kết hoạch chiến thuật huấn luyện tác chiến.

Ngoài văn phòng truyền tới một chuỗi bước chân, người tới ở trên cửa gõ hai cái, đẩy cửa đi vào, "Lão Triệu, có thư."

Triệu Nam mắt vẫn nhìn chằm chằm văn kiện trên tay, duỗi tay lật tiếp.

Trịnh Bân không cho hắn đọc tiếp, đem thư kẹp ở hai đầu ngón tay, ở trước mặt hắn lung lay nhoáng lên, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, "Xem địa chỉ gửi là từ ở quê chú gửi đến hơn nữa thấy xúc cảm, bên trong hẳn là có một tấm ảnh. Lão Triệu nha, xem ra rốt cuộc bác gái không nhịn được, thúc giục cậu kết hôn đấy!"

Triệu Nam không tiếp hắn, rút tay về.

"Sao nào? Không mở ra nhìn xem sao? Để tôi xem xem cô nương kia trông như thế nào. Chẳng lẽ lần trước cậu về nhà thăm người thân gặp gỡ đào hoa? Cậu được lắm, trở về vô thanh vô tức lâu như vậy, chẳng lẽ một buổi tối liền đem chung thân đại sự giải quyết xong? Cô nương kia xinh đẹp không? Bao nhiêu tuổi? Hửm? Lão Triệu mau nói a." Trịnh Bân tâm ngứa khó nhịn, vây quanh ở bên cạnh quấy rầy không ngừng.

Triệu Nam không chịu nỗi quấy nhiễu, cau mày đem thư lấy lại, vừa mới xé mở miệng phong thư, bên trong lộ ra một tấm ảnh chụp, hắn còn chưa cầm lấy xem, bên cạnh đã bị một bàn tay đoạt đi.

"Anh coi giúp cậu cửa ải này!" Trịnh Bân cười hì hì nói, đem ảnh chụp đến bên cửa sổ soi ánh sáng vào nhìn kỹ.

Trên ảnh là một cô gái mười tám mười chín tuổi, tết đều hai bím tóc, mặt trứng ngỗng, mắt to, da trắng nõn, khóe miệng nhấp nhợt nhạt ý cười, bên má hai má lúm đồng tiền, an an tĩnh tĩnh nhìn màn ảnh, vừa nhã nhặn lịch sự vừa điềm mỹ (Điềm tĩnh, xinh đẹp).

Tác giả có lời muốn nói: Về bổn văn nam chủ, sợ nhãi con hiểu lầm, nơi này nói một chút, mỗi cái thế giới đều có nam chủ HE, nam chủ đề là những mảnh nhỏ linh hồn, chủ thế giới hợp thành một cái. Nhóm nhãi con có thể lý giải như vậy: Nam chủ tựa như pha lê thủy tinh, không cẩn thận vỡ trên mặt đất, vỡ thành tám trăm mảnh, muốn nữ chủ dính từng mảnh lên, ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới được. CHo nên nữ chủ tự mình lắp ráp cái bình này!.

30/12/2018 - Hoàn thành.