Lạt Mềm Buộc Chặt

Chương 4

EDITOR: LAMNgày hẹn cuối cùng cũng đến, Bạch Lâm Sanh không thể phủ nhận là anh có đôi chút khẩn trương. Ngẫm lại, anh thấy mình cực kỳ mâu thuẫn, bản thân vừa không muốn Tô Cẩm Phong là kẻ tình nghi vừa lại muốn phá được án tử này càng sớm càng tốt.

Nếu Tô Cẩm Phong không phải nghi phạm, vậy thì manh mối của vụ án coi như đứt đoạn từ đây. Dù sao hiện tại bọn họ chẳng thu được manh mối nào khác, càng chẳng nắm được bất cứ nhược điểm gì của tổ chức ngầm kia. Điều này khiến cho Bạch Lâm Sanh phải đau đầu.

“Thế nào rồi Tiểu Văn? Đã có kết quả chưa?” Bạch Lâm Sanh tựa người vào cửa, gõ nhẹ một cái rồi hỏi.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng đẩy gọng kính mắt của mình sau đó xoay người lấy bản báo cáo kết quả giám định ra, đưa cho Bạch Lâm Sanh: “Đây, đây, ông tự xem đi.”

Bạch Lâm Sanh đón lấy bản báo cáo giám định, báo cáo cho thấy DNA của Tô Cẩm Phong không khớp với DNA của tên tội phạm, chẳng hiểu sao anh bỗng thấy nhẹ nhõm.

Tiểu Văn tinh ý nhận ra biểu cảm như trút được gánh nặng của Bạch Lâm Sanh, hắn ngay lập tức vỗ vai Bạch Lâm Sanh, cười nói: “Ông bạn Bạch của tôi làm sao đấy? Nom có vẻ nhẹ nhõm ghê ta. Cứ theo cái đà này, chẳng phải vụ án tử kia sẽ rơi vào bế tắc à? Ông còn thở phào được.”

“Tôi như vậy bao giờ?” Bạch Lâm Sanh có chút không tin nhướng lên hàng lông mày, hỏi ngược lại một câu. Sau đó mới lên tiếng giải thích, “Thằng nhóc này, tuy rằng tôi nghi ngờ nó, nhưng tôi không mong nó trở thành kẻ tình nghi. Dù sao với cái tính khí ôn hòa đó của nó, nếu quả thật là cùng một người, tôi sẽ rất sốc đấy.”

“Ừ, ông nói đúng. Tuổi còn nhỏ mà đã có tài thiện xạ, huống hồ còn vô cảm như thế, đáng sợ thật.” Tiểu Văn cũng phải thừa nhận, nếu Tô Cẩm Phong thực sự là nghi phạm, vậy thì ở độ tuổi của thằng bé, nó chắc chắn là một tay súng bắn tỉa vô cùng lợi hại. Hơn nữa lúc giết người lại có thể bình tĩnh đến vậy, quả thực khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Nhưng hiện tại đã chứng minh được sự trong sạch rồi, không nhất thiết phải nghi ngờ thằng bé nữa. Được rồi, vậy tôi về trước nhé.” Bạch Lâm Sanh mở miệng chào Tiểu Văn một cái sau đó rời đi. Những điều khiến Bạch Lâm Sanh lo lắng rốt cuộc đã có kết quả, may thay Tô Cẩm Phong vô tội, Bạch Lâm Sanh nghĩ thầm.

Kỳ thật, anh khá là có hảo cảm với Tô Cẩm Phong, thỉnh thoảng còn cảm thấy cậu nhóc này sao mà đáng yêu quá chừng. Nếu cậu nhóc đích thị là phần tử phạm tội, anh thật sự không biết phải xuống tay sao cho đúng. Rõ ràng là một chàng thiếu niên trong sáng xinh đẹp, đáng lẽ ra không nên như thế.

Ngay cả khi Tô Cẩm Phong không bị nghi ngờ, manh mối cũng coi như đứt đoạn. Hiện tại, sự trong sạch của Tô Cẩm Phong đã được chứng minh, điều này thực sự khiến Bạch Lâm Sanh thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay, như thường lệ, Tô Cẩm Phong lại đến tìm Bạch Lâm Sanh. Cậu nhóc hoàn toàn không biết vụ việc Bạch Lâm Sanh lén lút điều tra mình. Nếu bị cậu nhóc phát hiện, Bạch Lâm Sanh khó có thể tưởng tượng được cậu nhóc sẽ có biểu hiện gì.

Miễn là Tô Cẩm Phong không dính dáng đến bọn phần tử phạm tội kia là Bạch Lâm Sanh đã cảm thấy may lắm rồi, về chuyện lén lút điều tra, chỉ cần anh giữ kín, cậu nhóc sẽ không biết.

Tô Cẩm Phong từ tốn nhấp một ngụm cà phê, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng sau đó nói: “Cảm ơn cảnh sát Bạch mấy ngày qua đã bớt chút thời gian cho em, em đã tốt hơn nhiều rồi.” 

Thật ra chẳng phải vô duyên vô cớ mà mấy ngày nay Tô Cẩm Phong cứ quấn lấy Bạch Lâm Sanh. Bạch Lâm Sanh biết từ cái đêm say khướt hôm ấy, Tô Cẩm Phong dần trở nên kỳ quái. Tuy rằng anh biết nguyên nhân nhưng lại không ngờ phải qua mấy ngày sau, Tô Cẩm Phong mới chậm rãi thoát ra được.

“Không có gì, cậu nghĩ thông suốt là được rồi.” Bạch Lâm Sanh thong thả đáp.

Tô Cẩm Phong mỉm cười, giọng điệu chất chứa vài phần trêu chọc: “Em không ngờ đấy, cảnh sát Bạch chẳng hỏi nguyên nhân mà đã chịu giúp em, lại còn đồng ý những yêu cầu tùy hứng của em nữa chứ.”

Bạch Lâm Sanh chưa kịp trả lời, Tô Cẩm Phong đã nói tiếp, “Nếu bố mẹ em cũng quan tâm em giống như cảnh sát Bạch thì hay biết mấy.” Tô Cẩm Phong rũ xuống hàng mi dài khiến cho Bạch Lâm Sanh không thể thấy rõ vẻ mặt của cậu.

“Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, chẳng có bố mẹ nào mà lại không quan tâm đến con cái của mình.” Bạch Lâm Sanh biết trong lòng Tô Cẩm Phong vẫn còn khúc mắc với bố mẹ, anh sợ nhất là Tô Cẩm Phong nghĩ quẩn, cho nên mới cố gắng đả thông tư tưởng cho cậu.

Song, Tô Cẩm Phong lại làm ra vẻ chẳng mấy để tâm, chỉ cười lên tiếng: “Cảnh sát Bạch à, không sao đâu, em quên hết rồi. Mà này, hôm nay em ở nhà một mình, tối nay cảnh sát Bạch có muốn đến nhà em không? Em sẽ xuống bếp làm cơm tối.”

Bạch Lâm Sanh biết Tô Cẩm Phong vô tội, mối nghi ngờ cũng được xóa bỏ, nghi vấn trong lòng anh từ nay tan thành mây khói, vậy nên khi nghe thấy lời mời của cậu nhóc, anh ngẫm nghĩ, cảm thấy nhận lời cũng chẳng sao, vì vậy mới đồng ý.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Bạch Lâm Sanh đến nhà Tô Cẩm Phong, nhưng lại là lần đầu tiên anh chính thức tới đây. Sau giờ làm việc, Bạch Lâm Sanh từ chối lời mời đi ăn tối cùng đồng nghiệp rồi vội vã ghé qua nhà của Tô Cẩm Phong.

Tô Cẩm Phong đích thân ra mở cửa, hôm nay nhà cậu nhóc vẫn không có người, ngay cả vị quản gia trước kia cũng chẳng thấy. Bạch Lâm Sanh nhớ rất rõ, vị quản gia đó vẫn luôn chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của Tô Cẩm Phong, sự vắng mặt vài lần này không khỏi khiến người ta sinh nghi.

Lúc sáng, mặc dù đã đọc kết quả giám định, cũng biết được Tô Cẩm Phong và nghi phạm không liên quan gì đến nhau nhưng khi nhìn thấy điểm đáng ngờ này, Bạch Lâm Sanh vẫn nhịn không được nảy sinh lòng hoài nghi. Bệnh nghề nghiệp này của anh, có đôi khi cần phải tiết chế lại mới được.

Thời gian tan học của Tô Cẩm Phong sớm hơn rất nhiều so với thời gian tan tầm của Bạch Lâm Sanh. Vì vậy sau khi tan học, Tô Cẩm Phong gấp rút trở về nhà chuẩn bị làm bữa tối. Dù sao người mà cậu mời là Bạch Lâm Sanh, nếu như chuẩn bị không tốt, bản thân cậu sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt.

Tô Cẩm Phong bưng một vài món ăn từ phòng bếp đi ra, bởi vì chỉ có hai người nên đồ ăn không nhiều lắm, nhưng màu sắc của chúng trông rất bắt mắt khiến người ta phải bật ngón cái ngợi khen.

Tô Cẩm Phong ngồi đối diện với Bạch Lâm Sanh, cười nhẹ nói: “Cảnh sát Bạch, nếm thử xem có hợp với khẩu vị không.”

“Được thôi, hi vọng là sẽ không quá khó ăn.” Cảnh sát Bạch cũng cười trêu lại một câu. Tính khí của Tô Cẩm Phong trước giờ vẫn luôn hòa nhã, dĩ nhiên sẽ không vì câu nói này mà tức giận, huống chi lời ban nãy của anh vốn chỉ là nói đùa.

Tô Cẩm Phong nheo lại cặp mắt đan phượng hẹp dài xinh đẹp, cười nói: “Em bảo đảm mùi vị không tệ, có điều bên trong tẩm thuốc đấy.”

“Sao? Cậu tính đánh lén cảnh sát? Cậu trở thành đứa trẻ hư hỏng từ bao giờ thế?” Bạch Lâm Sanh cho rằng những lời này của Tô Cẩm Phong chỉ có ý trêu đùa, giả sử anh có để bụng nhưng cũng sẽ không quá coi trọng.

Bạch Lâm Sanh nhấc tay lên xoa mái tóc mềm mại của Tô Cẩm Phong, động tác này mang theo đôi chút cưng chiều, Tô Cẩm Phong vẫn như trước kia, để tùy ý anh.

Bạch Lâm Sanh nếm từng món một, hai mắt sáng bừng. Chẳng cần phải nhiều lời, tay nghề của Tô Cẩm Phong phải nói là siêu đẳng, chẳng kém cạnh gì so với những đầu bếp nhà hàng khác. Bạch Lâm Sanh bèn nói, “Mùi vị không tệ nha.”

“Thấy chưa? Em đã bảo rồi mà.” Tô Cẩm Phong nở nụ cười xán lạn, trông cực kì chói mắt.

Kỳ thật, Bạch Lâm Sanh vô cùng yêu thích nụ cười rạng rỡ của Tô Cẩm Phong, mỗi lần cậu nhóc cười rộ lên sẽ cho cảm giác trẻ con chứ không phải loại thành thục ứng đối của người trưởng thành.

“Xem bộ dạng của cậu kìa, vênh vênh đắc ý.” Bạch Lâm Sanh cười nói.

Tô Cẩm Phong cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, dáng vẻ hiển nhiên là đang rất phấn khích. Có lẽ là vì đã lâu lắm rồi không có ai cùng cậu ăn cơm cho nên giờ phút này, cậu mới vui vẻ nhường ấy.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng xé nuốt không trung, là kiểu âm thanh bén nhọn nhức óc, Bạch Lâm Sanh sững sờ, anh nhận ra loại âm thanh này, còn chưa kịp phản ứng mà đã trông thấy Tô Cẩm Phong ngồi ở đối diện bất thình lình ngã xuống.

Bạch Lâm Sanh vội vàng đứng dậy lao ra phía ngoài cửa, thế nhưng bên ngoài sân hoàn toàn không có lấy một bóng người. Anh không muốn đuổi theo bắt kì kẻ tình nghi nào gần đó nữa mà là xoay người chạy đến bên cạnh Tô Cẩm Phong, đỡ Tô Cẩm Phong ngồi dậy.

Quần áo trên eo nhuốm đầy màu máu đỏ tươi, trông thật chướng mắt. Tô Cẩm Phong nhíu chặt lông mày, những ngón tay thon dài trắng nõn che lấy miệng vết thương, chỉ là máu tươi vẫn không cầm được, tràn ra theo các kẽ ngón tay.

“Cảnh sát Bạch… Đau quá.” Tô Cẩm Phong lúc này xác thực giống như một đứa trẻ, đôi mắt trong veo tựa mặt hồ chất đầy ánh sáng lấp lánh, cứ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cậu cắn chặt môi dưới, sắc mặt dần trở nên tái nhợt không còn chút máu.

Bạch Lâm Sanh nhất thời hoảng hốt, cảm giác bối rối trước đây chưa từng có bủa vây lấy anh. Đúng là lúc trước anh sợ hãi sẽ có chuyện không hay xảy ra nhưng anh không bao giờ ngờ tới sẽ có người vô tội bởi vì liên lụy mà phải mất mạng. Ngay tại lúc này đây, anh sợ hãi vô cùng.

Anh không thể duy trì nét bình tĩnh vốn có trong dĩ vãng, thậm chí không biết mình nên làm gì, nên xử lý ra sao, chỉ có thể chân tay luống cuống nhìn chằm chằm Tô Cẩm Phong. Anh không ngờ, mình vậy mà lại làm hại Tô Cẩm Phong, anh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ làm hại Tô Cẩm Phong!

Tô Cẩm Phong biến mất trước mặt anh là điều anh chưa từng nghĩ tới, cho dù trước kia anh có nghi ngờ thân phận của Tô Cẩm Phong nhưng từ tận đáy lòng, anh vẫn luôn yêu thích cậu nhóc xinh đẹp trong sáng này. Chỉ là hiện tại, cảnh tượng trước mắt khiến anh không muốn tin tưởng chút nào.

Mãi cho đến khi nghe được giọng nói của Tô Cẩm Phong, Bạch Lâm Sanh mới sực tỉnh, vẻ mặt bối rối lo âu, anh nhanh chóng ôm lấy Tô Cẩm Phong theo chiều ngang sau đó nói năng lộn xộn an ủi cậu nhóc, “Sẽ không sao đâu, không sao đâu, em sẽ không sao đâu, anh đưa em đến bệnh viện, đến bệnh viện rồi em sẽ không sao đâu. Đừng sợ, mọi chuyện sẽ qua thôi.”

“Ừm, em biết rồi.” Tô Cẩm Phong khó khăn gật đầu, giọng nói run run. Cơn đau từ vết thương do súng bắn trúng eo là quá sức chịu đựng với cậu, chất lỏng óng ánh bất thình lình rơi xuống, thậm chí không có dấu hiệu dừng.

Loại chất lỏng óng ánh đó chính là máu tươi, chúng trượt ra từ kẽ ngón tay, nhỏ tí tách xuống mặt đất, tạo thành một đường dài.

Tại sao không ngừng, làm cách nào cũng không ngừng được! Ngay cả khi Bạch Lâm Sanh dùng quần áo của chính mình để băng bó miệng vết thương cho Tô Cẩm Phong thì máu vẫn không ngừng chảy.  Anh gần như phát điên đến mức, hận không thể bị thương thay cho Tô Cẩm Phong!

Song, tất cả đều trở nên vô ích, Tô Cẩm Phong mất máu càng lúc càng nghiêm trọng, hai mắt dần mờ đi không còn tiêu điểm.

“Cẩm Phong, Tô Cẩm Phong, đừng ngủ, kiên trì một chút, kiên trì chút nữa thôi, gần đến bệnh viện rồi, đừng ngủ, đừng ngủ mà, có nghe không?” Bạch Lâm Sanh vỗ nhẹ lên gò má của Tô Cẩm Phong, anh thật sự rất sợ, sợ Tô Cẩm Phong cứ như vậy, nhắm lại hai mắt.

Bởi vì động tác này của Bạch Lâm Sanh mà hai tròng mắt của Tô Cẩm Phong dần khôi phục lại chút tỉnh táo. Cậu nhìn anh, cười khẽ một tiếng rồi nói, “Lần đầu tiên được nghe cảnh sát Bạch gọi tên em như thế.” Tất nhiên, ý của cậu chính là hai chữ “Cẩm Phong” mà Bạch Lâm Sanh đã gọi.

Thế nhưng, chưa kịp đợi Bạch Lâm Sanh lên tiếng, Tô Cẩm Phong đã giành nói trước, “Thay em gửi lời xin lỗi đến bố mẹ, em, kiếp sau em sẽ báo đáp…” Tô Cẩm Phong còn chưa dứt câu mà giọng nói của cậu đột nhiên đứt quãng, đôi mắt trong veo xinh đẹp chậm rãi nhắm lại, bàn tay vốn dĩ đang che miệng vết thương cũng yếu ớt rơi xuống.

“Tô Cẩm Phong! Tô Cẩm Phong!” Bạch Lâm Sanh tiếp tục vỗ nhẹ lên gò má của cậu nhưng lần này, cậu không hề đưa ra bất kì phản ứng nào nữa.

Ngay cả khi đã tới bệnh viện, Tô Cẩm Phong cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Song, kết quả cuối cùng vẫn là, Tô Cẩm Phong đã chết, nhịp tim của cậu đã ngừng đập.

HẾT CHƯƠNG 4