Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 8: 8 Không Cho Phép Phá Thai

Khi anh bước lại gần, Lâm Hi Vũ cảm thấy như hít phải một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa không thở được.

Ở trước mặt Lục Quân Đình, cô không kiềm chế được lo lắng.

Lâm Hi Vũ cảm thấy, có lẽ người khác cũng giống như cô, khí chất ấy áp bách người khác, khiến người ta không thể ứng phó tự nhiên trước mặt anh.

"Chờ bao lâu rồi?" Lục Quân Đình nhìn thấy cô liền hỏi một câu.

Anh cởi âu phục ra, ngồi trên ghế sofa đối diện cô.

Lâm Hi Vũ cố gắng để biểu cảm của mình không cứng nhắc, cô cười nói: "Không lâu lắm."

Thư ký nữ mang ấm trà vào, Lục Quân Đình liền hỏi: "Sao không chuẩn bị đồ uống cho Lâm tiểu thư?"

Giọng anh lộ ra mấy phần nghiêm túc, cô thư ký giật nảy mình, vội vàng nói: "Tôi đã hỏi Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư nói không cần."

Lục Quân Đình nhìn cô, Lâm Hi Vũ lập tức gật đầu nói: "Là em không muốn."

Lục Quân Đình không nói gì nữa, cô thư ký thở phào, đặt ấm trà xuống rồi đi ra.

Lục Quân Đình từ từ rót một tách trà rồi cầm lên nhấp một ngụm, hỏi cô: "Tìm anh có việc gì sao?"

Lâm Hi Vũ không biết phải mở miệng như thế nào.

Lục Quân Đình đợi một lúc không thấy cô nói, liền đánh mắt nhìn Lâm Hi Vũ, bắt gặp cô cắn môi, hai tay nắm vạt áo, rõ ràng đang căng thẳng.

"Sao không nói?" Anh lại hỏi.

Văn phòng của Lục Quân Đình rất rộng, nhưng một mình Lâm Hi Vũ đối mặt với anh không kiềm được mà sợ hãi, cũng không biết vì sao, chỉ là rất sợ anh, không gian rộng đến đâu cô cũng vẫn cảm thấy ngột ngạt.

Cô đã suy nghĩ kỹ, phải nói cho anh biết chuyện này, nhưng bởi vì bị cảm giác này đè nén, nhất thời cô không biết nên mở miệng thế nào.

Hiện giờ, Lâm Hi Vũ cũng vẫn không hiểu, tại sao ngày đó cô lại nhào tới, tại sao lại có can đảm cắn lên môi anh.

"Em..." Lâm Hi Vũ cầm tờ giấy xét nghiệm trong túi xách ra đưa tới trước mặt anh.

Lục Quân Đình nhận lấy rồi nhìn lướt qua, không hiểu hỏi: "Đây là gì?"

Lâm Hi Vũ cúi đầu xuống, nói: "Em có thai."

Lục Quân Đình đang cầm chén trà chuẩn bị uống, nghe thấy vậy động tác lập tức khựng lại, ánh mắt rơi trên người cô chần chừ ba giây, sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm tờ giấy xét nghiệm kia.

Anh từ từ đặt cái chén trong tay xuống, dựa người vào ghế sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô bé đối diện, biểu cảm ảm đạm khó dò: "Bao lâu rồi?"

"Bảy tuần." Lâm Hi Vũ nói như sắp khóc, sau đó cô khóc thật, mũi cay lên, hốc mắt cũng không kiềm chế được đỏ ửng.

Cô nói: "Em không biết vì sao lại thành ra như vậy, rõ ràng em uống thuốc rồi.

Em không biết phải làm thế nào, nên chỉ có thể đến tìm anh."

Anh trầm mặc một lúc rồi nói: "Thuốc tránh thai cũng không thể tránh thai được một trăm phần trăm, tình huống tránh thai thất bại cũng không phải không có.

Đây cũng không phải chuyện của một mình em, em đến tìm anh là đúng."

Cô gái nhỏ cúi thấp đầu nên anh không rõ nét mặt của cô hiện giờ.

Lục Quân Đình hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hi Vũ, mắt cô đỏ ửng, cái mũi sụt sùi, Lục Quân Đình hỏi: "Em khóc sao?"

Lâm Hi Vũ từ từ ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: "Không có."

Đôi mắt to đỏ ửng óng ánh nước, càng chớp càng ướt, khiến người ta có cảm giác yếu đuối vô tội.

Chóp mũi và miệng Lâm Hi Vũ cũng đỏ, cô liếm môi càng khiến cho nó căng mọng ướt át hơn.

Lục Quân Đình cầm tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt tự nhiên dời khỏi mặt cô, đôi tay kéo cà vạt mấy lần theo bản năng.

Anh uống xong đặt chén trà xuống, hỏi cô: "Em có tính toán gì không, nói một chút."

"Em...!em muốn bỏ."

"Bỏ?" Lục Quân Đình nheo mắt.

Lâm Hi Vũ gật đầu: "Năm nay em mới tốt nghiệp, công việc cũng chưa ổn định, căn bản không thể chăm sóc con, em chỉ có thể lựa chọn bỏ đứa bé thôi."

Lục Quân Đình ngồi dựa vào ghế, một tay dựa khuỷu tay vào thành ghế, một tay tùy tiện đặt trên đầu gối, từng ngón tay đập trên đầu gối.

Anh nhìn cô bé đối diện, biểu cảm thâm trầm khó đoán, trầm mặc một lúc rồi nói: "Phá thai ảnh hưởng đến cơ thể."

Cô nói rất kiên định: "Ảnh hưởng đến cơ thể cũng muốn phá."

"..."

"Anh Quân Đình, có thể nhờ anh giúp được không, giúp em tìm bệnh viện, còn có, trên người em không có nhiều tiền...!Số tiền kia em cũng không thể đi mượn dì Dao, dì ấy nhất định sẽ hỏi em cần tiền làm gì."

Lục Quân Đình im lặng không nói, Lâm Hi Vũ căng thẳng nhìn anh, chuyện này đối với anh chỉ là tiện tay mà thôi, chẳng lẽ không thể giúp cô sao, dù sao đứa nhỏ này cũng có phần của anh.

Lục Quân Đình trâm tư như vậy một lúc, sau đó nói với cô: "Vì sao không chọn sinh ra?"

Lâm Hi Vũ bị câu hỏi này của anh làm chấn kinh.

Cô thật sự không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt không tin hỏi anh: "Anh Quân Đình, anh đang nói đùa sao? Tại sao lại sinh đứa bé này được?"

Lục Quân Đình nói: "Anh không đùa với em.

Em không cần lo vì công việc nên không thể chăm sóc con, con cháu Lục gia không thiếu người chăm sóc."

"..."

Nét mặt anh rất nghiêm túc, hiển nhiên sẽ không nói đùa với cô.

Anh thật sự muốn cô sinh ra sao?

"Sao có thể sinh ra, đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn, sinh ra thì người khác sẽ nói thế nào, nói nó là sản phẩm do bố mẹ say rượu làm loạn? Nó vốn không nên tồn tại, huống chi bố mẹ em khi còn sống luôn được người khác tôn kính, em chưa kết hôn mà đã có con, sợ có người sẽ lấy chuyện này mà đâm sau lưng bọn họ, nói bọn họ không biết giáo dục con cái, ô uế gia phong."

Lâm Hi Vũ rất lo lắng, đùng đùng nói ra những lời này.

Lục Quân Đình lặng lẽ nhìn cô, trong mắt hiện lên sự tức giận, giọng nói cũng lạnh hơn mấy phần: "Con Lục Quân Đình anh sao có thể không nhận?"

Anh nói không sai, đứa bé này đúng là con anh, nhưng mà từ trong miệng anh nói ra câu "con Lục Quân Đình anh" lại khiến cô sinh ra cảm giác quái dị, hình như có một loại mập mờ vô tình dính vào cô.

Lục Quân Đình nói: "Nếu em để ý chuyện chưa kết hôn mà đã có con, chúng ta có thể kết hôn trước."

Lâm Hi Vũ: "..."

Nghe vậy, Lâm Hi Vũ không chỉ chấn kinh, cô còn bị hù dọa hoàn toàn.

Anh không suy nghĩ kỹ mà đã tiện mồm đề nghị kết hôn với cô, hai người họ kết hôn?

Kết hôn cái gì, hai người không thề thân quen, một đêm kia chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn? Anh nghĩ gì vậy?

Lý do là uống rượu kích tình không tự chủ được đi quyến rũ, một người có sinh lý bình thường bị quyến rũ không kiềm được, nhưng cũng chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, làm sao có thể kết hôn vì lý do như vậy?

Cô cảm thấy Lục Quân Đình điên rồi.

"Anh Quân Đình, anh...!anh đang nghĩ gì vậy? Chuyện kết hôn này không thể tùy tiện nói lung tung được." Quá đáng sợ, Lâm Hi Vũ nói năng có chút lộn xộn.

Giọng Lục Quân Đình vẫn bình tĩnh như cũ: "Em cũng thấy đấy, ông bà anh đang tới tấp thúc giục anh kết hôn.

Bình thường công việc của anh quá bận, thực sự không có đủ tinh lực đi yêu đương, đi phát triển, đi nói chuyện cưới xin.

Hiện giờ đã có con, không bằng chúng ta trực tiếp kết hôn, bớt rất nhiều chuyện phiền toái, anh cũng không bị làm phiền nữa."

Nếu là vì vậy, cô cũng có thể hiểu được.

Người đàn ông như Lục Quân Đình, làm việc chỉ quan tâm đến hiệu suất, anh có quá nhiều việc cần hoàn thành.

Trên thương trường, anh không thèm che giấu dã tâm của mình, bày mưu tính kế, tài trí mưu lược đều xuất sắc.

Đối với anh, chuyện kết hôn chẳng qua chỉ là thêm một việc nhỏ không đáng chú ý trong cuộc đời mà thôi.

Đã có sẵn con rồi, vừa hay thuận tiện để ứng phó với người lớn.

Nhưng Lâm Hi Vũ không giống anh.

Cô cảm thấy hôn nhân là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời, nhất định phải kết hôn cùng người mình thích.

Giữa bọn họ không có tình cảm, cưới xong cũng sẽ không hạnh phúc.

Sinh con ra, bố mẹ không ân ái thì con cái cũng chẳng vui vẻ gì.

Cho nên Lâm Hi Vũ kiên quyết từ chối: "Chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, thực sự không đáng hi sinh hạnh phúc của hai người."

"Em vẫn muốn phá thai?"

Lâm Hi Vũ gật đầu.

Lục Quân Đình không tỏ thái độ, trầm tư một lúc rồi nói tiếp: "Có lẽ quan niệm giữa tình yêu và hôn nhân không giống nhau, em không muốn vì một đứa bé mà hi sinh hạnh phúc của mình cũng dễ hiểu thôi.

Em không muốn kết hôn với anh cũng được, nhưng anh muốn giữ lại đứa bé này."

"..."

"Tạm thời em từ chức trước, phí sinh hoạt sau này của em anh sẽ phụ trách, sau khi sinh xong, anh cũng có thể sắp xếp công việc cho em, thậm chí nếu em muốn ra nước ngoài du học anh cũng có thể hỗ trợ."

"..."

"Đương nhiên, em cũng có thể nói ra điều kiện của mình, chỉ cần có thể giữ lại đứa bé này, bất kỳ điều kiện gì cũng đều có thể."

"..."

Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, không biết khi đàm phán trên thương trường anh có như vậy không? Lâm Hi Vũ hiểu rất rõ, anh không nói đùa, lời anh nói là thật, anh muốn giữ lại đứa bé này..