Liệt Húc Thanh Hà

Chương 11: Bạn trai của tớ

Hôm sau, cục cảnh sát nhận được yêu cầu giúp đỡ từ cảnh sát Vân Châu, tin báo có một tên tội phạm bỏ trốn gần hai năm đã lẩn trốn tới Hoài Thành.

Vào năm 2016, tên này đã lừa đảo và chiếm đoạt hơn hai trăm nghìn nhân dân tệ và bị cảnh sát Vân Châu liệt vào danh sách những tên tội phạm đào tẩu trên mạng. Cảnh sát đã rất nhiều lần giăng bẫy tên này nhưng vẫn chưa bắt giữ được hắn.

Sáng sớm triển khai một cuộc họp kéo dài gần hai tiếng.

Triệu Liệt Húc nhâm nhi ly trà, dựa bên bàn làm việc, cửa chớp được mở, bên ngoài nắng gắt như đổ lửa.

Trên bàn làm việc chất đống tài liệu dày cộm, khoảng trên dưới một trăm vụ án lớn nhỏ chưa giải quyết xong, chưa phá xong vụ này, vụ khác đã kéo đến.

Anh trông ra bên ngoài qua khe cửa chớp nhỏ hẹp, tia nắng chói chang, gần đây nhiệt độ đều ở mức 37 – 38 độ, cái nóng như vậy không biết bao giờ mới hạ nhiệt.

Về vụ án của Quách Đình, về kẻ bí ẩn kia vẫn không có chút manh mối nào.

Hôm qua, sau khi dò hỏi hết một vòng ngoài trường học, hầu như không ai có ấn tượng gì về người đàn ông trong bức ảnh. Tài liệu lấy được cũng không khớp với hồ sơ nhân thân, theo lý mà nói, diện mạo kẻ này hẳn phải làm người ta ấn tượng là đằng khác, không giống với những người khác, khuôn mặt của gã khá đặc thù, tương phản rõ ràng.

Triệu Liệt Húc thổi nhẹ hơi nóng của trà, nhấp một ngụm.

Di động đặt trên bàn làm việc bỗng rung lên.

Sau đó hiện một tin nhắn: Đội trưởng, tối nay anh có rảnh không?

Triệu Liệt Húc đặt chén trà xuống, ấn mở tin nhắn và trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Dương Thanh Hà nhanh chóng nhắn lại: Vậy là anh rảnh rồi, tối nay em sẽ tới chỗ anh.

Triệu Liệt Húc xoa ấn đường, khẽ cười thành tiếng, thật hết cách với cô.

Đây đâu phải hỏi ý anh nữa, mà là thông báo cho anh biết, cho dù tối nay có xảy ra sóng thần hay động đất thì cô vẫn tới tìm anh.

Bên ngoài có người gõ cửa.

“Vào đi.”

“Đội trưởng, vừa nhận được báo án, có người phát hiện một đôi mắt người ở phía đông thành phố, gần trường đại học Trung Tế.”

Tay Triệu Liệt Húc cứng đờ, “Mắt người?”

“Dạ, đúng vậy.”

Phía đông là một con phố bày bán đồ ăn gần đại học Trung Tế, lân cận là khu dân cư, bình thường ở đây hay cho sinh viên thuê phòng trọ.

Cứ đến cuối tuần, con phố này sẽ vô cùng náo nhiệt, người qua lại tấp nập, tất cả đều là sinh viên.

Buổi sáng, lúc công nhân vệ sinh phân loại rác thải, thường hay nhặt nhạnh chai lọ, đôi khi mấy đồ cô cậu sinh viên vứt đi đều là những thứ có thể dùng được, bọn họ sẽ nhặt về.

Người phát hiện ra mắt người là cô Hoàng Mai, hiện đang làm nhân viên vệ sinh ở đây được 5 năm.

Hôm nay, cô ấy vẫn lục lọi và phân loại rác như mọi ngày, nhưng nào ngờ vừa lục rác thì phát hiện một đôi mắt đẫm máu của người.

Đội cảnh sát ở đồn cảnh sát phụ cận đã kịp thời chạy đến để phong tỏa hiện trường, rất nhiều người vây xung quanh, sinh viên đi ngang qua ai nấy đều không nén nổi tò mò ngoái lại nhìn, họ chưa từng thấy một hiện trường lớn như vậy.

Đôi mắt đầm đìa máu đỏ tươi được bỏ trong một chiếc bao nilon, máu thịt be bét.

Giờ Hoàng Mai vẫn còn đang run lẩy bẩy, cứ nghĩ tới là cô ấy lại buồn nôn, phải gọi là đen đủi tám kiếp.

Triệu Liệt Húc thong thả đi đến, càng đến gần càng thấy rõ.

Gió thổi hơi khô nóng bốc lên từ mặt đất, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo T-shirt.

Hai quả nhãn cầu như bập bềnh trong biển máu, đồng tử màu đen, tròng mắt màu trắng, con ngươi trợn ngược.

Sau khi chụp lại ảnh làm chứng cứ, nhân viên pháp y bảo quản đôi mắt vào túi vật chứng.

Dựa vào độ thối rữa của đôi mắt có thể phán đoán thời gian tử vong chưa quá mười hai tiếng đồng hồ. Nói cách khác, người này bị sát hại mười hai tiếng trước.

Triệu Liệt Húc im lặng một lúc, vẻ mặt trầm ngâm, đoạn hỏi: “Chỗ này mấy giờ thì gom rác?”

Giọng lạnh lùng làm người nghe phát run.

Hoàng Mai rụt người lại và đáp: “Mỗi ngày vào khoảng 10 giờ sáng, tôi đều tới đây gom rác.”

Triệu Liệt Húc xem xét xung quanh.

Con đường này hình như đang được tu sửa, rất nhiều cửa hàng đang xây và sơn lại, lát cả đường nhựa.

Vị trí này ở tít cuối đường, phía trước là hai công trường đang thi công xây dựng, công nhân ở công trường bận tối mặt, đoạn đường cực kì ồn ào.

Hỗn loạn nhưng vô cùng yên tĩnh.

Chếch phía đối diện thùng rác là một quầy bán đồ ăn vặt, bà chủ quán cũng ra hóng chuyện.

Trần Ký tiến hành điều tra, hỏi bà có nhìn thấy người nào khả nghi không.

Bà kia nghĩ mãi cũng không ra.

Bà ta nói: “Tôi với chồng thay phiên nhau trông quán, tôi trông ban ngày, ông ấy trông buổi tối, khuya nhất cũng chỉ tới 11 giờ thôi. Bình thường tôi ngồi đây xem phim thu tiền, khi không ai lại rảnh ngó đầu ra nhìn chằm chằm cái thùng rác chứ. Với lại, ở đây đông sinh viên, vừa mới khai giảng, để tới trường đều phải đi qua đây. Chỗ này rất gần cổng trường, người qua lại nhiều như vậy, ai mà nhớ nổi chứ.”

Trên nền xi măng vẫn còn để lại một vết máu đỏ tươi trông rất đáng sợ.

Triệu Liệt Húc đứng tại chỗ, chăm chú quan sát vết máu kia không nhúc nhích, anh cau mày.

Tưởng Bình nghĩ gì đó, ấp úng nói: “Đội trưởng Triệu… Chuyện này chắc không phải cùng một người làm chứ?”

Triệu Liệt Húc: “Không thể loại trừ khả năng này.”

“Biến thái như vậy sao? Kinh thật.”

“Cậu dẫn người đi đến khu gần đây hỏi thăm đi, xem thử có người nào bị mất tích không, tôi sẽ đi điều tra phía bên kia trường học.”

“Vâng.”

Trần Ký vừa nhìn xung quanh vừa lại gần, nói: “Nếu là chặt xác rồi vứt xác thì sao không lấy những bộ phận khác trên người… Lại cố tình móc mắt?”

Triệu Liệt Húc trầm mặc, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Buổi chiều bên pháp y tới báo cáo kiểm nghiệm, người chết là một cô gái, ước chừng từ độ tuổi 20 đến 25, kiểm tra đối chiếu qua cơ sở dữ liệu DNA không tìm thấy hồ sơ tương ứng.

Con phố kia không có camera, trên bao nilon cũng không có dấu vân tay, hệt cái thùng rác trống rỗng tự mọc thêm một cặp mắt người vậy.

Triệu Liệt Húc dựa vào ghế, hai tay chụm lại đặt trước hai chân, trước mắt anh là tấm ảnh được chụp lúc nãy để làm chứng cứ.

Anh đã quan sát nó được gần hai mươi phút rồi. Bên dưới không ai dám phát ra tiếng động, cũng không dám thở mạnh.

Ngay cả Trần Ký cũng không nói năng gì.

Chưa ai trông thấy dáng vẻ của Triệu Liệt Húc như thế này, ngày thường anh luôn mang vẻ hiền lành, dù ai nó ngả nói nghiêng anh cũng không để trong lòng, gặp phải vụ án nào dù có nghiêm mặt đến đâu cũng không đến mức này.

Lạnh lẽo như một hầm băng.

Không ai nhìn thấu suy nghĩ của anh, cũng không ai dám đoán.

Bức tranh của Dương Thanh Hà được vận chuyển đến vào buổi chiều, được sự cho phép của quản lý ký túc xá. Hai chàng trai trực tiếp khiêng lên lầu của ký túc xá nữ, vừa thấy người lạ, Tô Cấm bèn núp sang một bên.

Dương Thanh Hà đợi bọn họ đi khỏi rồi mới ngoảnh lại nhìn Tô Cấm mấy lần.

Cô hỏi thẳng, “Cậu sợ người lạ à?”

Tô Cấm lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng cô ấy cúi hẳn đầu xuống, tóc đuôi ngựa rũ sang một bên.

Tô Cấm học chuyên ngành máy tính, cũng là sinh viên năm hai giống cô. Tối qua khi hai người tán gẫu về lý do chọn chuyên ngành học, thì Tô Cấm bảo là do ngành này thì có ít nữ sinh.

Có lẽ có người nghe xong sẽ cho rằng cô gái này lẳng lơ, nhưng Dương Thanh Hà rất hiểu cô, Tô Cấm chẳng qua không muốn qua lại với đám con gái. Không những thế, cô ấy cũng không kết bạn với đám con trai, cô ấy muốn ở một mình như vậy.

Trong xã hội như bây giờ, những cô gái như cô ấy rất hiếm hoi.

Dương Thanh Hà thậm chí nghi cô ấy có phải bị tự kỷ không, nhưng hai người ở chung rất hòa hợp. Nếu thực sự có chướng ngại tâm lý thì sao có thể dễ dàng mở lòng với người khác được như vậy chứ.

Tô Cấm nói lí nhí: “Tớ… chỉ muốn đứng xa bọn họ chút thôi.”

“Bọn họ sẽ không làm hại cậu, chỉ lên đây chuyển đồ thôi.”

“Tớ biết mà…” Bả vai cô trùng xuống, “Chắc là tớ bị bệnh rồi.”

Dương Thanh Hà cười, “Người có bệnh không bao giờ nói mình bị bệnh.”

Tô Cấm hoảng đến mức lắc đầu như trống bỏi, “Tớ bệnh thật rồi.”

“Tớ đi khám với cậu.”

“Hả?”

“Cần tớ đặt lịch trước cho cậu không?”

Tô Cấm choáng váng.

Dương Thanh Hà nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, cô nói: “Cậu tự biết mình không sao mà, bớt nghĩ lung tung. Lát nữa tớ phải ra ngoài, buổi tối có thể cậu phải ăn một mình rồi, tớ sẽ về trước khi tắt đèn, cậu muốn ăn gì để tớ mua?”

“Không cần đâu, tớ chẳng muốn ăn gì cả.”

Dương Thanh Hà định đi tắm, cởi hết quần áo một cách rất tự nhiên, Tô Cấm lại bị sự tự nhiên của cô làm giật mình.

Dương Thanh Hà: “Muốn ăn bánh ngọt không? Ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn.”

“Không muốn…”

“Con gái nói không là có, cậu học bài tiếp đi.” Cô chui vào phòng tắm.

Tô Cấm cầm sách vở nhưng trong lòng bỗng thấy ấm áp.

Cô ấy lại nhớ tới vết sẹo trên cổ tay của Dương Thanh Hà, lắc đầu khẳng định.

Một người con gái ấm áp như vậy sao có thể cắt cổ tay tự sát chứ, nhất định là có nguyên do khác.

Dương Thanh Hà trang điểm nhẹ, kẻ lông mày và điểm chút son làm cô trông chững chạc hơn hẳn.

Cô diện một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dưới chân mang một đôi giày thể thao sạch sẽ màu trắng, thích hợp cho một buổi tối mùa hè – vừa năng động, vừa thoải mái.

Tô Cấm chưa từng trang điểm, nên khi nhìn những chai lọ cảm thấy rất hay ho.

Lại nhìn Dương Thanh Hà, vốn dĩ đã rất xinh đẹp, giờ càng thêm cuốn hút.

Tô Cấm chỉ ngực cô, “Có cần cài thêm một nút nữa không?”

Dương Thanh Hà cúi đầu nhìn, áo sơ mi trắng, cổ rộng thùng thình lệch sang một bên, ở giữa lấp ló rãnh nhàn nhạt, sợi dây chuyền kim cương nằm ở chính giữa.

Cô cười ra tiếng, “Không cần không cần, tớ muốn như vậy.”

“Ồ? Cậu sắp đi gặp ai thế?”

Dương Thanh Hà cầm chiếc túi xách nhỏ, thấp giọng, “Đi gặp bạn trai… Bạn trai của tớ.” Cô nói thêm.

Bốn chữ ‘bạn trai của tớ’ làm Tô Cấm chấn động.

Nói thẳng với cô ấy không chút che giấu.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, 19h mà trời vẫn còn chưa tối hẳn, những rặng mây xếp tầng đan xen, ánh sáng mờ ảo tản từ đằng tây. Từng hàng cây xa xa, từng ngôi nhà, con phố, dần biến thành những khối màu đen. Khi màn đêm buông xuống, hết thảy mọi thứ đều chung một dáng hình.

Triệu Liệt Húc ngồi trong xe, tắt máy và rút chìa khóa, tháo dây an toàn nhưng lại không xuống.

Tiểu khu trồng rất nhiều những cây ngô đồng rậm rạp, cành lá xum xuê che lấp bầu trời đêm, ánh sáng của đèn đường như cũng khoác màu xanh của lá.

Anh hạ kính, tiện tay châm điếu thuốc, khuỷu tay gác lên thành cửa sổ xe.

Ngụm khói trong khoang miệng nhạt nhẽo.

Như đã định trước, chiều nay nhận được báo án con gái mình mất tích của một cặp vợ chồng.

Người bị mất tích tên Từ Ngọc Ngọc, là sinh viên năm ba của trường đại học Trung Tế, ở trọ bên ngoài trường, sống một mình, không có bạn cùng phòng.

Kể từ hôm 19 đến Hoài Thành, 7 giờ tối có gọi điện cho cha mẹ một lần, sau đó không có tin tức gì nữa.

Cha mẹ lo con mình xảy ra chuyện, đã vội vàng từ quê lên đây. Khi đến nơi ở của Từ Ngọc Ngọc thì thấy hành lý còn để nguyên trên mặt đất, túi chăn đệm đặt ở trên giường vẫn chưa hề dùng tới.

Mặc dù vẫn chưa xác định được cô gái bị mất tích và người chết có phải cùng một người không, nhưng khả năng chín phần mười là như vậy.

Anh rất ít khi hút thuốc nhanh như thế, dường như chỉ trong giây lát, hộp thuốc chỉ còn lại mấy điếu ít ỏi.

Trên mặt đất đầy tàn thuốc và điếu thuốc màu vàng, rơi vãi lung tung.

Triệu Liệt Húc nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào ghế, gác tay lên cửa sổ xe, giữa hai đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, để nó tự cháy. Gió nhẹ mình lướt qua, tàn khói bụi.

Không khí oi bức từ cửa sổ chậm rãi tràn vào, yết hầu anh lăn lăn, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cơn gió này như thể chui vào yết hầu, kết thành một đám sương mù đọng lại trong lồng ngực, buồn bực đến mức ngột ngạt, khó thở.

Trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng hình như có gì đó lóe lên.

Triệu Liệt Húc nhíu mày.

Bỗng dưng, trên tay anh chợt lạnh, có người lấy điếu thuốc khỏi tay anh.

Anh bỗng mở mắt.

Dương Thanh Hà đứng bên cạnh chiếc xe, trong tay thưởng thức nửa điếu thuốc còn lại của anh.

“Đội trưởng Triệu nghiện thuốc lá vậy sao?” Nói xong, cô nhấp môi hít một hơi, bình luận: “Hơi đắng.”

Khói từ trong miệng cô bay ra, vẻ mặt cô rất thản nhiên.

Ngón tay xinh đẹp kẹp điếu thuốc, móng tay sơn màu rượu đỏ.

Làn khói tản ra làm hiện rõ khuôn mặt cô, ánh sáng lờ mờ, đôi môi hồng hào ấy tựa màu sắc độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Đôi mắt của Triệu Liệt Húc dần lấy lại sự tỉnh táo, ngay cả cơn gió nhẹ cũng thấy se lạnh, gió đến làm cả người khoan khoái, dễ chịu.

Dương Thanh Hà cúi người đối diện với anh, cười tủm tỉm: “Anh ở đây chờ em sao?”

HẾT CHƯƠNG 11