Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 18: 18 Huyền Vũ

Buổi sáng hôm sau.

“Mọi người lại phải rời đi ạ?”

Sol có chút buồn bã.

Mặc dù qua thời gian từng làm công ở tiệm, cậu cũng đã từng thấy qua việc thầy và anh Sky cũng từng phải đi ra ngoài vài lần.

Nhưng mà lần trước thì hoàn toàn khác hẳn.

Vào lần trước, Sol chỉ nghe nói là mọi người chỉ đi tìm mẹ của cậu thôi.

Nhưng mà kết quả thì ai cũng biết.

Thầy trở về với một đống vải băng bó trên người, còn anh Sky và chị Eli thì không thấy đâu.

Khi cậu bắt đầu hỏi thầy về tung tích về Sky, Eli và mẹ, thì đáp lại cậu chỉ là một cái lắc đầu.

“Thầy xin lỗi.

Mẹ con sẽ không thể trở về được nữa.”

Một lời như sét đánh khiến Sol cảm thấy điếng người.

Mặc dù không có hi vọng gì lắm, nhưng mà Sol vẫn không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy buồn bã và mệt mỏi đến như vậy.

Cậu cảm thấy cuộc đời này thật là bất công, từng người, từng người một, cứ tiếp tục theo nhau mà rời đi.

Có lẽ trong tương lai, thầy cũng sẽ phải rời đi mình mãi mãi sao?

Những suy nghĩ như vậy cứ liên tục luẩn quẩn trong đầu cậu bé cho đến hiện tại.

“Đừng lo, thầy và mọi người sẽ không rời bỏ con đâu.” Giống như nghe được tiếng lòng của Sol, Hakase liền xoa đầu an ủi cậu.

Đã quá nhiều mất mát đã xảy ra.

Hắn còn không biết liệu hắn còn có thể mạnh mẽ để chống chọi với thế giới này bao nhiêu lâu nữa?

Trong cuộc chiến chống quái vật này, đã có bao nhiêu người hi sinh? Hắn cũng không nhớ nữa.

Vốn ban đầu tổng bộ đã đào tạo ra năm vị linh lực giả, giờ chỉ còn ba.

Còn nhân viên thì lại không thiếu.

Vốn dĩ hắn và Cynthia cũng không phải có danh chức cao như hiện tại.

Nhưng mà do nhiều lần chiến đấu với quái vật, nhiều vị cao tầng cũng đã hy sinh.

Nên bọn hắn mới có cơ hội leo lên với tuổi đời còn khá trẻ như thế này.

Nghĩ nghĩ một lát.

Hắn nhìn lại vào trong xe, một bên là bừng bừng chí khí Eli, một bên là lười biếng thiếu sức sống Sky.

Lắc đầu một cái, Hắn liền vào trong xe và bắt đầu nổ máy.

“Hi vọng lần này mọi người sẽ bình an quay trở về.” Sol cầu nguyện.

- --

Quận Huyền Vũ, là một quận lớn thuộc Z, do băng Huyền Vũ cầm đầu.

Nhắc tới quận Huyền Vũ, lại không thể nhắc đến một trong trong những địa danh nổi tiếng tại nơi này.

Đó là Siêu Thị Lớn.

Trước thời kỳ chiến tranh, tại quận Huyền Vũ.

Từng có một tòa nhà khổng lồ khác được xây lên nhằm làm đối trọng của các tòa nhà thuộc Nhà Máy Cũ.

Tòa nhà đó có tên gọi là Nóc Nhà.

Đó cũng là tiền thân của Siêu Thị Lớn hiện tại.

Sau vài tiếng, xe của Hakase cuối cùng cũng đặt chân đến nơi này.

“Đây là nơi chúng ta phải đến ư?”

Eli nhìn chằm chằm tòa nhà lớn, sau đó quay lại hỏi Hakase.

Dân tại quận Huyền Vũ không ai là không biết Siêu Thị Lớn.

Vì nơi này, cung cấp toàn bộ trang thiết bị hàng hóa cho toàn bộ thành phố.

Từ những món vật dụng đời thường cho đến những thứ vũ khí linh năng nguy hiểm, Siêu Thị Lớn đều có bán.

“Đợi chút nữa, cô sẽ biết.” Nhìn dòng người tấp nập ra vào tòa nhà trước mặt.

Hakse lấy điện thoại ra rồi gọi: “Xin chào! Tôi đã đến nơi rồi!”

Sau đó, hắn cúp máy rồi bỏ lại vào túi.

Ngôn Tình Ngược

Vài phút sau, có một cái xăm hình đầy mình người xuất hiện trước mặt họ.

Người này cúi chào với thái độ sốt sắn và nói:

“Xin lỗi đã để ngài phải đợi lâu.

Bây giờ nhờ mọi người đi theo tôi.”

Nói xong, người xăm hình bắt đầu dẫn đường.

Mà Eli nhìn hai người bên cạnh không có động thái dị thường nào cũng đành đi theo.

Trên một tầng cao nào đó của Siêu Thị Lớn, số thang máy bắt đầu dừng đếm.

Từ bên trong cửa thang máy, có một nhóm gồm 4 người đi ra.

Dẫn đầu là một người thanh niên xăm trổ đầy mình.

Đi sau người thanh niên, là một người đàn ông cao lớn để tóc húi cua.

Kế bước hai người này, là một thiếu niên tóc bạc trắng và một cô gái với làn da ngăm đen tóc xoăn cùng nhau sánh bước.

Eli không ngờ rằng, cái tòa nhà có vẻ đáng tin cậy này lại chính là hang ổ của băng đảng xã hội đen.

Một nơi mà luôn luôn có người thường qua lại để mua đồ, sao có thể lại là nơi trú ngụ của băng Huyền Vũ được? Đúng không?

“Cô đang nghĩ gì thế?”

Nhìn Eli đang trầm tư, Hakase liền bắt chuyện.

“Tôi vẫn không hiểu ông có liên quan gì đến băng Huyền Vũ? Mà chúng ta có thể moi móc được bất cứ thông tin gì từ họ sao? Phải biết…”

Biểu cảm của Eli trở nên ly kỳ.

“Ơ! Tôi chưa nói với cô sao?”

Hakase cảm thấy giống như hắn đã quên một chuyện gì đó quan trọng.

“Nói gì? Nói ngày hôm nay chúng ta sẽ đi gặp băng Huyền Vũ ấy hả?”

Eli cảm giác giống như cô thật sự đã quên đi điều gì đó.

Nhưng mà thật sự là với bộ óc quái vật tạo của cô, đáp án cho ra thật sự là… không có.

“Tôi hiểu rồi.

Vậy để tôi giải thích cho cô nhé.” Nhìn biểu cảm của Eli, Hakase cũng đã hiểu ra một phần.

Hắn nhớ ra, hắn thật sự chưa nói chuyện này với cô.

“Cô biết đó.

Sau khi chiến tranh xảy ra, thì chính quyền thành phố X cũng rút lui.

Đợi khi chiến tranh kết thúc, thì thành phố này đã bị 5 cái băng đảng phân chia địa phận rồi.”

“Mặt nổi là như vậy.

Nhưng mà thực tế cũng không hẳn.” Hắn nói tiếp “Năm cái băng đảng, đều có một tổ chức hoặc một thành phố khác ngầm chống lưng nhằm mục đích phân chia lợi ích.

Như băng Huyền Vũ được Đội Đặc Nhiệm cung cấp cho các loại hàng hóa thiết bị vậy.”

“Vậy ý ông là vì ông là thành viên quan trọng của tổ chức, mà ảnh hưởng của tổ chức đến băng Huyền Vũ cũng rất lớn.

Nên chúng ta có thể khai thác thông tin từ họ đúng không?”

Eli tỏ vẻ phấn chấn.

“À… cũng có thể nói là vậy…”

Hakase gãi đầu để che đi sự bối rối của mình.

Có chuyện khác hắn cũng còn chưa nói, đó là…

“Boss! Ngài cuối cùng cũng đã quay trở lại!”

Ngay vừa lúc hắn tiếp tục định nói cái gì đó.

Một giọng thất thanh la lên.

Một cái tà mị + tóc đen xoăn + gương mặt có thể hút hồn bất kì thiếu nữ nào thanh niên không biết từ đâu xuất hiện và ôm đùi Hakase.

Eli dùng hay tay che mắt lại làm bộ như kiểu “tôi không thấy gì đâu nhé”, nhưng vẫn cố tình.

Cô một mặt có chút hối hận vì đã nhìn thấy một cảnh cay mắt như thế này, một mặt khác lại giống như cảm thấy… hưng phấn?

Biến thái +1.

Nhìn thấy một cái cao gầy tuấn mã thanh niên ôm bắp đùi của một cái người to lớn có tuổi cha.

Eli có cảm giác giống như một cái thuộc tính kì quái gì đó của bản thân đã bị kích hoạt.

Đó là một trong những ký ức của Elizabeth thời còn là học sinh.

Với những cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường mà nữ sinh thường hay để trong cặp sách.

Ngoài ra, còn có sách đen.

Dù sao, Hakase mặt dù có con, nhưng cũng chưa có vợ.

Ngoại trừ việc đã từng thích một người đàn bà độc ác ra.

Hắn cũng không có dấu hiệu nào khác để chứng minh là hắn thẳng cả.

Nhìn thấy biểu cảm của Eli, Hakase cũng ngao ngán lắc đầu.

Hắn nhanh chóng dùng tay gạt ra người thanh niên đang ôm bắp đùi hắn và nói:

“Đừng đùa giỡn nữa, chúng ta vào phòng và bàn chuyện chính đi.”

Người đẹp trai thanh niên kia nghe vậy cũng nghiêm túc đứng lên, phủi đi bụi bẩn trên áo rồi trầm giọng đáp lại:

“Vâng.

Thưa Boss!”

Nói xong, cả bốn người cùng tiến vào trong.

Để lại người xăm trổ đứng ngoài gác cửa.

Trong phòng khách của băng Huyền Vũ.

Có bốn người đang ngồi đối diện nhau.

Một trong số đó là Eli.

Khi bước vào căn phòng này, cô không ngờ nó lại khác xa với họa phong mà cô đã tưởng tượng ra.

Đây là một phòng họp lớn với một chiếc bàn dài.

Hai bên bàn, đều có những dãy ghế công sở được xếp ngay ngắn thẳng hàng.

Đứng trong căn phòng, cô có thể nhìn thấy được cảnh tượng hùng vĩ của phía dưới thông qua lớp kính cường lực trong suốt chắn ngang.

Ngoài ra, căn phòng không còn đặc điểm nổi bật nào hết nữa.

Nó giống như một căn phòng nơi mà dân công sở thường dùng để họp chứ không phải là nơi mà nơi mà một băng đảng có thể gặp mặt được.

“E hèm! Để tôi giới thiệu.”

Để đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, Hakase ho khan một cái rồi đưa tay về hướng người thanh niên tóc xoăn kia rồi nói:

“Đây là Troye, người điều hành băng Huyền Vũ, kiêm đặc vụ cấp 2 của tổ chức.”

Eli nghe vậy cũng gật đầu.

Đội Đặc Nhiệm phân chia các nhân viên ra làm bốn cấp.

Đặc vụ cấp 3, tương đương với nhân viên thực tập, hoặc các nhân viên tạp vụ như nhân viên lao công, bảo vệ...

Đặc vụ cấp 2, tương đương với nhân viên chính thức.

Cũng là những người hoạt động chủ yếu trong tổ chức như nhân viên y tế, nhân viên giáo dục, nhân viên lưu trữ hồ sơ…

Đặc vụ cấp 1, tương đương với các nhân viên chiến đấu, điều tra viên.

Cuối cùng là ban chỉ huy, những người có vị trí tối cao.

Trong đó, bao gồm cả Hakase.

Giới thiệu xong Troye, Hakase lại tiếp tục đưa tay về phía Eli.

“Còn đây là Eli, cũng là đặc vụ cấp 2.”

Đợi Hakase giới thiệu xong, Troye và Eli liền đứng lên rồi bắt tay nhau.

“Rất hân hạnh được gặp.”

“Rất hân hạnh được gặp.”

“Còn trẻ như anh, mà đã trở thành người cầm đầu một trong ngũ đại băng đảng.

Quả thật là tài giỏi!”

Eli khen lấy khen để vài câu.

Dù sao bề ngoài của Troye cũng chỉ từ 25 đến 30 là cùng thôi.

“Cô cũng quá khen rồi.”

Troye đáp lễ.

“Hừ, hắn chỉ là một kẻ ăn may mà thôi.

Nếu như hồi đó không có tổ chức chống đỡ về mặc vũ lực, khu vực này vừa lúc lại thiếu nhân viên.

Chứ không hắn cuối cùng cũng chỉ là một tên đặc vụ cấp 2 bình thường như bao đặc vụ khác.”

Hakase khó chịu chen ngang.

“Boss à, em cũng đâu có muốn ngồi vào vị trí này đâu.

Mà tổng bộ đã phê duyệt đơn xin từ chức của em chưa thế?”

Troye dở khóc dở cười.

Suốt ngày phải ngồi xung quanh một đám đực rựa xăm trổ đầy mình, hắn mới không muốn đâu.

Thứ hắn muốn là được ngồi quây quần xung quang các chị gái xinh đẹp cơ.

Như Eli chẳng hạn.

“Hừ! Vẫn chưa.”

Hakase vẫn tiếp tục hành động như là khó ở vậy.

“Ha ha.”

Cảm thấy Boss hiện tại cư xử như một đứa trẻ con.

Troye đành phải cười bù cho qua.

Chào hỏi cơ bản đã xong, mọi người ai về lại vị trí của người nấy.

“Bây giờ chúng ta vào chuyện chính.” Hakase bắt đầu nghiêm túc.

“Troy, sơ lược về Manser Hook đi!”

“Rõ, thưa Sếp!” Troye cầm lên một xấp lại liệu, sau đó chia ra bốn phần, rồi đưa ba phần đã chia ra cho ba người kia, phần còn lại thì để hắn báo cáo.

“Manser Hook, 43 tuổi, làm kế toán, biển thủ 20 650g của tổ chức rồi chạy trốn khi bị phát hiện.

Cao tầng của băng đã phái người truy sát.

Hiện tại xác nhận đã chết.”

“Vậy là chỉ có một mình các sát thủ của băng tham gia truy sắt hắn thôi à?”

Hakase truy vấn.

“Không hẳn là vậy.” Troye sờ cằm suy tư.

“Em nhớ là có thuê sát thủ trên một trang web.

Chỉ cần có đầy đủ tiền, thì sẽ có sát thủ đến nhận việc.

Bốn hôm trước đúng là có người nhận, nhưng mà sau đó lại không có hồi âm…”

“Trùng hợp thế?” Hakase lấy ra một tấm ảnh của một người phụ nữ trẻ đã chết.

“Liệu có phải là người này?”

Troye lắc đầu:

“Đó là một trang web ẩn danh chỉ dùng để nhắn tin, nên cũng không có chuyện biết được mặt sát thủ được.

Hơn nữa kẻ cần chết cũng đã chết, nên cũng chẳng ai quan tâm đến vị sát thủ kia nữa rồi.”

Nghe vậy, Eli cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Hai người chết và bọn họ đều có liên quan đến băng, nhưng mà Troye vẫn làm như không có gì nghiêm trọng cả.

Đây là phong thái của người nắm quyền một băng đảng lớn hay sao?

Cô nói:

“Vậy cậu có thể cho bọn tôi xem trang web đó không?”

Hiểu ý của Eli, Troye cũng lấy ra một cái laptop, mở lên, rồi truy cập vào trang web kia, đăng nhập, sau đó truyền lại cho Eli và nói:

“Đây là nó.”

Nhận lấy máy tính Eli cũng không chần chừ.

Cô nhanh chóng dùng tiếp xúc vào phần cắm USB của máy.

“Boss, cô ta đang làm gì vậy?”

Troye hỏi Hakase khi thấy Eli làm như vậy.

Hắn cảm thấy rất tò mò về cô gái này.

“Năng lực đặc biệt của cô ấy đấy.

Chỉ cần tiếp xúc vào đầu vào của một thiết bị điện tử nhất định, cô ấy có thể dễ dàng xâm nhập điều khiển thiết bị ấy.

Khi đó, Eli sẽ trở thành một cỗ siêu máy tính có thể thành thạo bất cứ công nghệ hacker nào.”

Hakase vùi đầu giải thích.

Vì ông cũng không hiểu rõ ràng cơ chế hoạt động của Eli lắm.

Khi đăng nhập lên hệ thống mạng toàn cầu, Eli có thể giống như là cá gặp nước vậy, cô có thể làm bất kì điều gì mà cô muốn.

Mặc dù chuyện này ở Z thì lại khá là vô dụng.

Một nơi đến hệ thống báo chí còn không có, làm sao có thể có người đăng tin tức được.

Trong khi chờ đợi Eli, cả ba người còn lại cũng rảnh rỗi nên họ cũng bắt đầu lấy điện thoại ra tiêu khiển.

“Linh dịch…”

Sau nửa ngày kết nối.

Eli cuối cùng cũng tỉnh lại.

Mặc dù trạng thái của cô hiện tại cho thấy cô rất mệt mỏi.

Nghe vậy Hakase cũng ném cho cô một bịch linh dịch rồi hỏi:

“Cô đã tìm ra được gì chưa.”

“Ực Ực… Đã ra rồi.” Eli lười nhác trả lời.

”Hệ thống bảo mật của trang web rất chặc chẽ.

Không có chuyện người khác có thể xâm nhập vào được.

Ngoại trừ việc phát hiện cả 3 nạn nhân số 1 đều đã được xác nhận treo thưởng và đoạn chat giữa Troye và tên sát thủ ra.

Tôi không có kiếm thêm bất kỳ thông tin nào.”

“Tuy vậy có một điều tôi vẫn không hiểu.”

Eli lắc đầu.

“Cô không hiểu cái gì?”

Hakase và Troye cùng hỏi.

“Tại sao hung thủ lại biết được tại đâu, và khi nào các nạn nhân số 2 bắt đầu gây án cơ chứ?”

Eli đưa ra một câu hỏi.

“Ý cô là?”

Hakase bắt đầu suy đoán.

“Theo như tôi đoán.

Có một bên thứ ba biết việc này.

Là bên duy nhất có thể nhất có thể có đầy đủ thông tin của các nạn nhân.

Bằng cách đó bọn họ có thể tìm ra vị trí của các nạn nhân.”

Eli suy luận.

“Ý cô là người mua bán thông tin? Nhưng bọn họ cũng không biết tên Manser kia ở đâu nữa mà?”

Troye lên tiếng phản bác.

“Tôi hiểu rồi.

Hung thủ chỉ cần theo dõi các nạn nhân số 2 là được đúng không?” Hakase nảy ra một sáng kiến.

“Giả sử, hung thủ chính là người lập nên trang web này.

Thì hắn cũng có thể biết được địa chỉ IP của các nạn nhân số 2 nằm ở đâu.

Nếu tôi là hắn, sau khi các nạn nhân số 2 nhận nhiệm vụ xong, tôi chỉ cần thả rô bốt theo dõi mini để quan sát họ là được.

Sau đó đợi các nạn nhân bắt đầu hành động thì hắn cũng hành động theo là được.”

Mà hai người còn lại khi nghe Hakase đưa ra kết luận, cũng gật đầu đồng ý với giả thuyết này.

Được hai người kia đồng ý xong.

Hakase lại dùng giọng nghiêm trang nói:

“Vậy là quá trình điều tra đã hoàn tất, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu gài bẫy tên quái vật này.”

“Cái gì? Quái vật? Boss, em nhớ là anh chưa hề nhắc đến chuyện này”

Troye người đổ mồ hôi, ngữ điệu của hắn tràn đầy hoảng sợ.

Người hắn còn có thể xử lí được, chứ quái vật thì chỉ có vũ khí có siêu linh năng hoặc linh năng giả mới có thể tiêu diệt được thôi.

Đáp lại hắn, chỉ là hai ánh nhìn lạnh lùng vô cảm đến từ Eli và Hakase mà thôi.

Ngoại trừ Sky, do đợi Eli tỉnh lại quá lâu, cậu đã ngủ gật từ lúc nào không hay..