Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 4: Thua một bậc

Editor: Shyn

Đại Lận vẫn trốn trong WC, đợi đến khi Trâu Tiểu Hàm đến gõ cửa, cô mới biết Đằng Duệ Triết đi rồi.

“Đại Lận, tôi dẫn bạn học về đây, cô cũng ra chào một tiếng đi.” Thiên kim Trâu Tiểu Hàm kéo cửa ra, tiếng nói thanh thúy mang theo một chút nhiệt tình, có vẻ đang rất vui:“Hôm nay chúng tôi vừa tham gia lễ tốt nghiệp, sau đó uống thật nhiều rượu, ôm khóc một lúc lâu, rồi dẫn bọn họ đến đây chơi. Không ngờ dì Dung gọi điện thoại, nói anh Duệ Triết đến đây, tôi kinh ngạc đến tỉnh rượu...... Đại Lận, cô đã gặp anh Duệ Triết chưa? Mấy năm nay anh phát triển kinh tế ở Cẩm thành này, tài sản riêng của anh cũng đã đủ làm vang danh khắp thế giới…"

Đại Lần cúi đầu trên nhà bồn cầu, nhanh chóng dọn dẹp đồ dùng vệ sinh.

Sắc mặt cô tái nhợt, mỗi lần đến " ngày đèn đỏ " thì bụng sẽ đau như vậy , miệng khô ran, tay chân lạnh băng, thân cuộn lại. Cô vẫn đứng trong WC, thay đồ dùng vệ sinh, lẳng lặng ngồi.

Trước kia cô thường xuyên tới nơi này, vào những lúc cha cô và bác Trâu bàn chuyện chính sự, cô và Tiểu Hàm cùng nhau chơi đùa, cùng nhau bàn luận về anh Duệ Triết, bà nội đứng xa xa nhìn các cô vui vẻ, bà nội luôn đứng từ xa nhìn các cô bằng ánh mắt hiền từ, nói hai chị em cô đều là bảo bối của bà nội.

Dì Trương hầu hạ bà nội nhiều năm nhưng hình như không thích cô, những lúc cô và Tiểu Hàm đánh nhau, dì Trương lại phải đi tìm bà nội cáo trạng, mặc kệ ai đúng ai sai, tất cả đều là lỗi của Tô Đại Lận cô.

Cho dù Tiểu Hàm động thủ trước vì muốn tranh giành Duệ Triết, nhưng dì Trương sẽ bình thản nói: Thưa bà, vừa rồi quét dọn trên lầu tiện thể chạy sang trông hai vị tiểu thư, lại nhìn thấy Đại Lận đang hung hăng, còn Tiểu Hàm đã ôm mặt khóc, người xem đi.

Bà nội không bao giờ quở trách cô, nhưng dì Trương chưa bao giờ cho cô sắc mặt hòa nhã, trước mặt thì rất bình thường, nhưng sau lưng lại mắng cô là một đứa không có giáo dưỡng, so sánh mà nói thì cô luôn thua kém Tiểu Hàm.

Vừa rồi dù biết rõ nhưng dì Trương vẫn cố tình hỏi lại cô có phải con gái thị trưởng hay không, vì trong mắt mọi người, cô là một kẻ tù nhân, sau khi ra tù lại càng không có đẳng cấp, sớm không xứng bước vào bí thư gia cửa.

“Đại lận, bạn học của tôi cũng biết cô. Năm đó chúng ta rất nổi tiếng, tất cả mọi người trong khóa đều nhớ rõ cô, bây giờ bọn họ mỗi người mỗi việc, có người công tác ở công ty cha họ, một số người thành đạt hay chuẩn bị vào thừa kế, sau này có lẽ sẽ có rất ít thời gian gặp nhau......” Thanh âm vui vẻ của Trâu Tiểu Hàm không dứt truyền đến, tiến vào khuếch đại trong lỗ tai Đại Lận:“Đại Lận, cô lên tiếng đi, dì Trương nói cô ở trong đó lâu rồi, xảy ra chuyện gì à?"

Đại Lận ngẩng đầu lên, chậm rãi đứng dậy, mở cửa WC ra.

Trâu Tiểu Hàm đang gõ cửa bất thình lình buông tay giữa không trung, kinh ngạc nhìn Đại Lận sa khi ra tù. Trước kia Đại Lận và cô lúc nào cũng xinh đẹp ít ai sánh bằng, nhưng Đại Lận có chút tinh xảo hơn cô, hiện tại, so với Đại Lận thì cô xác thực xinh đẹp hơn.

--

Ngoài trời bắt đầu tối, trong nhà bí thư đèn đuốc sáng trưng, Tiểu Hàm rủ đến toàn những thiên kim nhà giàu, công tử đại gia cùng ngồi thành vòng tròn nói chuyện phiếm, ăn dưa hấu, làm cho bà nội ôm bụng cười to, có người còn tranh thủ xu nịnh bí thư phu nhân.

Cho đến khi Đại Lận bức từ phòng khách xuống, căn phòng bỗng chốc lặn ngắt như tờ, tất cả ảnh mắt đều hướng về phía cô.

Đại Lận nhìn ảnh mắt khinh miệt của bọn họ, đã từng có một thời gian học chung, luôn luôn chạy theo phía sau cô, hết lời lấy lòng cô, mà cô sau khi trải qua thời gian khó khăn ấy, đã càng thêm hiểu được những điều phù phiếm xung quanh.