Loạn Hoa

Chương 13

Xuống xe lửa, tôi phát hiện Hàng Châu thật khác thường. Nơi nơi đều là binh lính và quan chức Nhật Bản. Chúng tôi bị kiểm tra đủ thư. Bởi vì tôi biết tiếng Nhật, bọn chúng mới miễn cưỡng thẻ chúng tôi đi. Phố vắng bóng người qua lại, Tây Hồ mờ ảo với những làn sương sớm dày đặc.

Vào thời điểm đó, người cha tôi phân phó giải cứu Tĩnh Như một lòng muốn gặp cha tôi, thậm chí còn không hỏi chuyện gì.

Người bạn của cha tôi lập tức liên lạc cảnh sát, vì Tĩnh nhưu tham gia hội học sinh nên bị bắt, chẳng phải chuyện lớn. Giao tiền sẽ thả về nhà.

Tôi lái xe đón Tĩnh Như.

Chiếc xe lắc lư trên phố lúc chập choạng tối. Trong xe yên tĩnh lạ thường. Vốn là chị em khăng khít như keo sơn, hiện tại cả hai không biết mở miệng từ đâu.

“Hôm nay về nhà tắm rửa sạch sẽ, người bẩn lắm rồi.” Tôi mở miệng đánh vỡ bầu không khí lặng thinh.

Trái ngược dự kiến của tôi, Tĩnh Như ngoan ngoãn gật đầu. Tôi còn cho rằng cô em sẽ đề cập tới những người bạn bị nhốt tù lao.

Tôi nghiêng đầu nhìn Tĩnh Như, vừa hay cô em cũng nhìn tôi. Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào mặt em, ánh mắt em tràn đầy nỗi kích động.

“Chị! Chị mau đi đi nếu không sẽ không kịp mất!”

Tôi chẳng thể lý giải lời nói của em ấy, tôi nhíu mày nhìn em.

Em đột nhiên hô lớn:

“Là anh rể, em thấy anh rể trong ngục!”

Tim tôi đập lỡ một nhịp. Tĩnh Như chưa bao giờ gọi anh ta là anh rể, huống chi chúng tôi đã cách xa.

“Ngục ư? Vì sao?” Tôi quan tâm vấn đề này hơn.

“Em không biết…!” Tĩnh Như bất đắc dĩ lắc đầu, “Em không biết, nghe nói anh rể giết Hồ Văn Mặc.”

“Tại sao?” Tại sao anh ta lại sát hại người anh ta nỗ lực nịnh bợ?

“Chị không biết?” Tĩnh Như hỏi lại, “Chị đến thành Hàng Châu mấy ngày rồi mà chưa nghe hả?”

Tôi lắc đầu, trách không được Hàng Châu canh phòng nghiêm ngặt đến thế, hóa ra là do quan chức chính phủ bị giết, nhưng mà, sao có thể là anh ta cơ chứ?

“Em nghe nói là bởi vì Giang Yến Thu, mỹ nhân người Thượng Hải này Hồ Văn Mặc cũng theo đuổi. Toàn bộ Hàng Châu lan truyền khắp nơi. Anh rể tranh giành tình cảm ra tay giết hắn.”

Ha, tôi muốn cười thật to, lại lo Giang Yến Thư, bỗng nhiên tôi cười không nổi. Tôi xoay người nhìn Tĩnh Như, im lặng rồi thốt:

“Liên quan?”

Có lẽ trong mắt người khác thì tuyệt tình, câu nói lạnh băng, Tĩnh Như ngây người.

Xe tiếp tục chạy, ngày gần tối, trăng chưa lên. Trên đường không một bóng người qua.

“Em nghĩ em nên nói cho chị.” Tĩnh Như nhẹ nhàng mở mgj, âm thanh không lớn, nhưng tôi nghe rõ.

Tôi không hề nói chi, chờ em trả lời.

“Ngày đó, chị đụng mặt Duệ Dung không phải trùng hợp, “Là em gọi cô ấy tới giúp chị.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến gì đó, rồi hoảng hốt. Sao Tĩnh Như biết tôi rời nhà.

“Là anh rể gọi điện.” Thanh âm Tĩnh Như nhẹ như ruồi muỗi.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn nổ trong đầu tôi, toàn thân tràn đầy máu nóng, tôi nghe được tiếng thở phì phò của tôi, phải cố hết sức tôi mới hỏi được:

“Anh ta biết như thế nào?”

“Anh rể sợ chỉj xảy ra chuyện, gọi Tiểu Phổ theo sát chị, thấy chị đứng ở nhà ga, gọi người đến giúp chị…”

“dừng xe!” Tôi hét lớn, thậm chí tooii còn không chờ xe dừng, lập tức xông ra ngoài.

Tôi chạy như bay trên phố. Có lẽ là do đêm, nên đầu óc phi thường rõ ràng, tôi biết bản thân tôi muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn gặp ai.

Tĩnh Như ở phía sau kêu:

“Chị, chị định đi đâu?”

Thanh âm trống trải vờn quang mọi ngóc ngách phố nhỏ, những tòa thành xung quanh lùi về phía sau, tôi chạy trong đêm đông giăng lối sương mù để tìm câu trả lời cho tâm hồn.