Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 37: Không ai được động vào cậu ấy

Dù không muốn đối mặt đến đâu, cuộc họp phụ huynh vẫn đến.

Tiết học sáng kết thúc, hai giờ chiều sẽ mở cuộc họp phụ huynh, Nhan Vị thu dọn sách vở trên bàn và cặp, chuẩn bị về ký túc xá.

Hôm nay là ngày đặc biệt, Nhan Vị và Giang Ấu Di ăn ý không trò chuyện với nhau.

Nhan Vị vừa ra khỏi lớp đã thấy Nhan Đình Việt và Hà Bình đang đi lên cầu thang, dọc đường nhìn bảng tên lớp, tìm kiếm lớp của Nhan Vị.

Phụ huynh của các học sinh khác chưa đến, cha mẹ Nhan Vị đã tích cực hơn phụ huynh nhà khác ở các phương diện giáo dục của con.

Nhan Đình Việt nhìn thấy Nhan Vị, nhỏ giọng nói với Hà Bình ở bên cạnh.

Hà Bình xoay người cũng nhìn thấy con gái, ở xa đã bắt đầu vẫy tay, trên mặt kích động vì đã lâu không gặp....... nhưng đối với Nhan Vị thì cũng không lâu lắm vì ba người vừa gặp nhau ở tết Thanh Minh, tần suất của hiện tại vẫn thường xuyên hơn so với hai năm không gặp ở kiếp trước.

Nhan Vị điều chỉnh cảm xúc, chuẩn bị tâm lý cho trận sóng rền gió cuốn sắp đến, sau đó mỉm cười, nhanh bước nghênh đón ba mẹ.

"Ba, mẹ." Nhan Vị đến trước mặt hai người, ôm hai người như thường lệ: "Ba mẹ lái xe có mệt không?"

Nhan Đình Việt mỉm cười lắc đầu: "Mẹ con vừa lên xe đã ngủ, cứ ngủ tới lúc đến cổng trường, sao có thể mệt được?"

Hà Bình bị Nhan Đình Việt nói vậy cũng không giận, vờ không nghe thấy lời của ông, bà kéo tay Nhan Vị nhìn cô: "Vị Vị, có phải con gầy đi không? Mẹ cảm thấy cằm con cũng nhọn hơn rồi."

"Trường làm cơm ngon lắm, con còn tăng cân nữa." Nhan Vị cười nói sang chuyện khác: "Họp phụ huynh sẽ bắt đầu lúc hai giờ, có phải ba mẹ chưa ăn cơm không? Nhà mình cùng xuống nhà ăn nha?"

Trên đường đến nhà ăn, không thể tránh khỏi việc Nhan Đình Việt hỏi về thành tích, ông chủ động nhắc: "Ba nhớ tụi con vừa thi giữa kỳ hai ngày trước. Thành tích thế nào? Con làm bài ra sao?"

Nhan Vị chớp mắt, căng da đầu đáp: "Dạ...... không tốt lắm."

"Không tốt lắm là có ý gì?" Hà Bình hỏi cô: "Có phải không thi được hạng nhất không? Thành tích lên xuống là chuyện thường tình, ngẫu nhiên cũng phải cho bạn khác cơ hội, dù sao Vị Vị nhà mình cũng không thể rơi khỏi top ba."

Nhan Vị: "............." Đâu chỉ rơi khỏi top ba mà trước số ba còn có thêm số hai.

Nhan Đình Việt nhìn Nhan Vị im lặng, biểu cảm khó xử, đột nhiên dừng bước, giọng nghiêm túc hỏi: "Phiếu điểm đâu?"

Dù từ bảy năm sau về, lúc này Nhan Vị vẫn không thể kháng cự cảm giác áp bách trên người Nhan Đình Việt, năm này tháng nọ thuận theo đã thành phản xạ có điều kiện, nỗi sợ trong lòng cô không ngừng dâng cao.

Cảm giác này như hình với bóng từ nhỏ đến lớn, nó khắc sâu vào xương tủy của cô.

Kiếp trước cô không thi đậu đại học cũng đối diện với cục diện này nhưng khi đó cô thất hồn lạc phách, cái chết của Giang Ấu Di mang đến nỗi đau bi ai và hối hận cho cô, chúng kích phát sự can đảm trong lòng cô khiến cô không màng tất cả.

Nhưng hiện tại, nỗi sợ hãi bị quyền uy của cha mẹ lại chiếm thượng phong.

Hà Bình cũng phát hiện tình huống không đúng nhưng bà không muốn Nhan Đình Việt như thẩm phán thẩm vấn phạm nhân, vì vậy lên tiếng hòa giải: "Sao mà ông lại gấp như vậy? Mới đến đã hỏi chuyện thành tích, ông xem dọa Vị Vị rồi, ăn cơm trước đi, cơm nước xong về ký túc xá của Vị Vị rồi nói."

Nhan Đình Việt cũng chú ý xung quanh có nhiều người, ông để tâm đến thể diện, không tiếp tục đề tài này.

Đến nhà ăn, Nhan Vị tìm chỗ ngồi cho ba mẹ, còn mình chạy đi mua cơm.

Không khí trên bàn ăn vô cùng căng thẳng, Nhan Vị chưa ăn bao nhiêu đã muốn buông đũa, Nhan Đình Việt đột nhiên lên tiếng: "Ăn cho hết, ai dạy con lãng phí đồ ăn?"

Nhan Vị cúi đầu, yên lặng ăn hết cơm.

Hà Bình muốn nói gì đó, cuối cùng không thể lên tiếng, chỉ đẩy hộp canh đến trước Nhan Vị, bảo cô uống thêm canh.

Cơm nước xong, Nhan Vị buông đũa, giọng bình tĩnh nói: "Lần này con thi rất tệ."

Trên mặt Nhan Đình Việt không biểu cảm, hỏi: "Tệ đến đâu?"

"23." Nhan Vị nói: "23 ở lớp, 405 ở khối."

Ầm........

Nhan Đình Việt vỗ vào bàn, tiếng vỗ vang vọng khắp nhà ăn.

Bạn học xung quanh đang ăn cơm cũng hoảng sợ, đồng loạt nhìn qua nhưng thấy bầu không khí căng thẳng lập tức rời mắt.

Chưa đến một lúc, học sinh ở các bàn bên cạnh đã đồng loạt rời đi.

Hà Bình hết lời, mày nhăn lại: "Sao lại như vậy? Sao lại tụt xuống tận hai mươi mấy hạng?"

"Còn có thể vì sao?" Nhan Đình Việt cả giận nói: "Cả ngày không lo học, cuối tuần còn ra ngoài chơi, không về trường, không những vậy còn học theo người khác đánh nhau, nó không thi kém thì ai thi kém? Sao không nộp giấy trắng luôn đi, còn học hành gì nữa!"

Nhan Vị nắm chặt vạt áo dưới bàn, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Quả nhiên cô Từ đã nói tất cả.

"Ông đừng nói nữa." Hà Bình ngăn Nhan Đình Việt, quay đầu nắm tay Nhan Vị, hỏi cô: "Gần đây tâm trạng không tốt sao? Ba mẹ nghe nói cuối tuần con đến chỗ của chị, sao con lại gọi cho tiểu Sơ? Có phải nó nói gì với con không?"

Ngụ ý thành tích của Nhan Vị tụt dốc và ngủ bên ngoài, có phải do Nhan Sơ dạy hư không.

"Dạ không." Nhan Vị cúi đầu, biểu cảm cô đơn nhưng không thể không nói dối: "Lúc đó con ra ngoài mua sách, đột nhiên trời đổ mưa không thể bắt xe, trùng hợp gặp được chị, chị dẫn con về nhà ở một đêm, hôm sau thì con về trường."

Vẻ mặt của Nhan Đình Việt không tin, Hà Bình cũng thử dò hỏi: "Nó thật sự không nói gì với con sao? Lúc trước hai đứa có liên hệ với nhau không?"

Nhan Vị nhắm mắt đáp: "Dạ không, chỉ có lần đó, trước kia con không biết chị ở Phụ Đô."

"Vậy vì sao con lại đánh nhau với người ta?" Hà Bình hỏi.

Từ nhỏ Nhan Vị đã ngoan ngoãn, tính cách hiền hòa, sao bọn họ có thể nghĩ đến Nhan Vị sẽ đánh nhau, hơn nữa còn là Nhan Vị bắt đầu trước, bọn họ nhận định, nếu không phải bị người khác xúi giục thì không thể có chuyện này.

"Vì ở đại hội thể thao, lúc thi đấu, nữ sinh đó đã đẩy ngã bạn con." Nhan Vị trần thuật: "Hơn nữa, còn không chịu xin lỗi, con tức giận nên mới đánh bạn đó."

"Giận thì có thể đánh người?" Nhan Đình Việt còn đang tức giận, giọng khi nói cũng lớn hơn: "Có chuyện gì không thể tìm thầy cô giải quyết? Cái tốt không học, cái xấu thì học tất, thành tích thì tệ mà đánh nhau thì hăng!"

"Ngày thường ba mẹ dạy con thế nào? Ba với mẹ là người có học thức, sao tới con lại học kém như vậy?"

Nhan Vị im lặng không đáp.

Dù cô nói thế nào, Nhan Đình Việt cũng sẽ nói về chuyện thành tích.

Thành tích giảm xuống, không được hạng nhất chính là khởi nguồn của mọi tội ác.

Khi Nhan Đình Việt quở trách Nhan Vị, Hà Bình ngồi bên cạnh than ngắn thở dài.

Chờ Nhan Đình Việt im lặng, bà đỡ trán nhíu mày, lên tiếng: "Vị Vị à, con thi kém một hai lần không sao nhưng con phải biết vì sao mình thi kém. Hiện tại con đã cao nhị, là lúc quan trọng không thể lơi là, chờ con thi đại học xong, thi đậu, ba mẹ sẽ không quản con nữa."

"Con đừng trách ba con, ba mẹ cho con ăn học cũng không dễ, cực khổ cả đời, tất cả sức lực đều dành cho con, còn không phải hy vọng sau này con có thể nổi bật, có cuộc sống tốt hơn người khác sau?"

Hà Bình như nhớ lại thời gian gian khổ, có chút bực bội vì Nhan Vị không biết cố gắng, giọng bà chua xót, nghẹn ngào khuyên Nhan Vị: "Con nghe lời, cố gắng nghĩ lại xem, nha?"

Nhan Vị gật đầu, tâm như tro tàn.

Lúc này vẫn chưa đến giờ nghỉ của ký túc xá nữ, nam giới không thể vào, Nhan Đình Việt đứng chờ bên ngoài, Hà Bình và Nhan Vị lên lầu, nói muốn cô giúp thu xếp hành lí.

Mẹ của Nhan Vị đến, chào hỏi các bạn cùng phòng, Chu Hiểu Hiểu đang học ngẩng đầu, cười gọi: "Dì Hà."

"Là Hiểu Hiểu sao? Sao giữa trưa mà con còn học?" Hà Bình nhận ra Chu Hiểu Hiểu, bà nhớ rõ Chu Hiểu Hiểu là bạn cùng bàn với Nhan Vị ở học kỳ này, bà đã gặp Chu Hiểu Hiểu vào hôm khai giảng.

Dù tính cách của Chu Hiểu Hiểu thoải mái nhưng gặp mẹ của bạn cũng căng thẳng, thẹn thùng cười: "Có vài bài con vẫn chưa hiểu nên cần dành nhiều thời gian hơn."

Hà Bình nghe xong, từ ái nói: "Hiểu Hiểu thật ngoan, Vị Vị, con phải học theo Hiểu Hiểu, hai đứa ngồi cùng bàn nên giúp đỡ lẫn nhau trong việc học, không hiểu cần trao đổi thêm."

Nhan Vị chỉ đáp: "Dạ."

Dù là ai cũng nhìn ra Nhan Vị không vui, Hà Bình cũng không tiếp tục dong dài trước mặt bạn học, bà kéo Nhan Vị đến tủ đồ, sắp xếp bỗng phát hiện một quyển tạp chí trinh thám.

Nhan Vị ra khỏi nhà vệ sinh, thấy quyển tạp chí trong tay Hà Bình lập tức biến sắc, vội đi đến đoạt lấy, giấu sau lưng.

"Đưa đây cho mẹ xem đó là gì?" Hà Bình thoạt nhìn ôn hòa nhưng Nhan Vị biết tất cả chỉ là giả dối.

Cô không đáp cũng không giao ra.

Không khí bỗng căng thẳng, tiếng nói chuyện trong phòng cũng nhỏ đi.

"Ai, Nhan Vị." Trong lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm, Chu Hiểu Hiểu như không phát hiện khác thường, nói: "Vừa rồi mình cứ mãi tìm cuốn này, quên mất là cậu mượn, cậu đã xem xong chưa?"

Nhan Vị ngầm hiểu, lập tức đưa tạp chí cho nàng: "Vẫn chưa xong, cậu muốn xem thì xem trước đi."

"Vậy cũng được." Chu Hiểu Hiểu đáp: "Đặt ở chỗ mình đi, khi nào cậu muốn xem thì lấy lại."

Nói rồi nàng thản nhiên mở ra, không tiếp tục đọc sách giáo khoa.

Hà Bình im lặng hồi lâu nhìn Nhan Vị lại nhìn Chu Hiểu Hiểu, giọng hiền lành hỏi: "Hiểu Hiểu, con có thể cho dì mượn xem quyển sách đó không?"

"Dạ được." Chu Hiểu Hiểu đưa tạp chí cho Hà Bình.

Hà Bình tùy tiện lật vài trang, Nhan Vị lo lắng không thôi, nếu không phải Chu Hiểu Hiểu phối hợp với cô, Hà Bình có lẽ đã xé quyển tạp chí trước mặt cô.

May mắn Hà Bình chỉ xem rồi trả lại cho Chu Hiểu Hiểu, sau đó cười hỏi nàng: "Hiểu Hiểu, con thường đọc những sách khác ngoài sách học tập sao? Việc học của các con rất nặng, làm sao còn có thời gian?"

"Lúc nghỉ ngơi con sẽ đọc một chút." Chu Hiểu Hiểu thoạt nhìn rất am hiểu đối phó với những chuyện này, nàng cười ngoan ngoãn đáp: "Học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, nghỉ ngơi nhiều mới có sức học tập ạ."

"Con nói đúng." Hà Bình phụ họa: "Nhưng, các con thường đọc sách đã rất mỏi mắt, dì cảm thấy các con vẫn nên ít đọc tiểu thuyết, khi rảnh có thể ra ngoài tản bộ, chơi thể thao, con nói có phải không?"

"Dạ phải, sau này con sẽ chú ý." Chu Hiểu Hiểu ngoan ngoãn, nói cái gì chính là cái nấy.

Hà Bình vỗ vai Chu Hiểu Hiểu, khi nhìn Nhan Vị, ý cười lại ít đi: "Vị Vị, con theo mẹ ra ngoài một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con." Nói rồi bà rời đi.

Chu Hiểu Hiểu nhìn Nhan Vị với ánh mắt không giúp được cậu rồi, Nhan Vị gật đầu cảm ơn nàng, nhanh chóng đuổi theo.

"Quyển tạp chí đó là của ai?" Hà Bình đi vào thẳng vấn đề: "Có phải của con hay không?" Làm phụ huynh, bà làm sao không biết trò xiếc của Chu Hiểu Hiểu và Nhan Vị.

Nhan Vị cũng không ôm hy vọng sẽ giấu được Hà Bình nhưng ít nhất phải bảo vệ được quyển tạp chí kia.

Dù sao cô cũng không thể nói quyển tạp chí đó là của Giang Ấu Di nên im lặng, xem như Hà Bình nói đúng.