Dọn dẹp phòng ốc xong, hai vợ chồng thuê taxi ra đón mẹ. Trên đường về tiện thể dẫn mẹ đi ăn trưa luôn. Mẹ chồng tôi là người khá tiết kiệm, bà chẳng cho chúng tôi gọi món nhiều, Ăn xong vẫn đói đành phải về nhà nấu cơm. Thấy nhà cửa khang trang sạch sẽ, bà tỏ ra rất hài lòng về cuộc sống của vợ chồng tôi. Trong bữa cơm, bà vừa ăn vừa suýt xoa:
- Nhà này nhiều phòng quá các con nhỉ, mẹ vào ở rồi mà vẫn trống một phòng. Sau này các con của con tha hồ ở, không sợ chật chội như ở quê!
Tay tôi đang gắp thức ăn bỗng khựng lại, tôi đưa mắt nhìn chồng, anh vội vã gắp cho mẹ miếng nem rán kêu mẹ mau ăn đi cho nóng, cũng không quên gắp vào bát tôi một miếng thịt gà. Tôi lờ mờ đoán ra, có lẽ mẹ tôi đã tin lời cô Mùi, nghĩ rằng vợ chồng chúng tôi trì hoãn việc sinh nở vì mải kiếm tiền, nên bà có ý lên đây ở cùng, một mặt là để chăm nom nhà cửa, mặt khác là để quản lý chúng tôi.
Quả đúng là như vậy!
Ngày đầu tiên, khi tôi còn đang rửa bát, mẹ chồng tôi vào phòng của hai vợ chồng, cầm chổi đi tới đi lui như đang quét dọn, thấy lạ, tôi đứng nép sau cửa dõi theo, thấy mẹ chồng đang mở ngăn kéo giống như đang tìm thứ gì đó, tôi nín thở quan sát, sau khi lục lọi một vài nơi, mẹ chồng tôi len lén đóng cửa bước ra ngoài. Tất nhiên bà chẳng thu thập được gì cả. Bởi lẽ vợ chồng tôi đã không sử dụng bao cao su cả nửa năm nay rồi, thuốc tranh thai thì tôi không sử dụng vì sợ bị tác dụng phụ.
Chứng kiến cảnh này, cho dù đã chuẩn bị trước tinh thần thì lòng tôi cũng không tránh khỏi hụt hẫng và thất vọng. Tôi có nên nói cho mẹ chồng tôi biết tình trạng bệnh của mình hay không? Hay bản thân tôi nên chờ một phéo màu nào đó xảy đến trong thời gian sắp tới? Không, tôi sẽ nói nhưng không phải là lúc này!
Khu tôi ở có rất nhiều người chạc tuổi mẹ, tôi có khuyến khích mẹ chiều chiều tranh thủ tản bộ quanh sân chơi phía dưới, có rất nhiều bác tập thể dục, biết đâu mẹ có bạn mới nói chuyện cũng đỡ buồn chán, thế nên sau một tuần, quả thật mẹ chồng tôi cũng đã kết bạn được với vài người. Có vẻ như tình cảm bạn bè rất tốt nên chiều nào mẹ chồng tôi cũng mau mau chóng chóng chạy xuống tìm người nói chuyện, thời gian này mọi việc vẫn diễn ra bình thường.
Một buổi chiều , tan làm sớm, tôi ghé qua siêu thị mua ít đồ ăn, đi ngang qua sân tập thấy mẹ chồng đang ngồi nói chuyện với một bác khác nhà ở tầng dưới. Tôi đứng ở phía sau, định ra chào hỏi thì có loáng thoáng nghe được bác kia hỏi mẹ chồng tôi :
- Thế chị có mấy cháu rồi? Sao có thời gian rảnh rỗi ngồi đây thế này?
- Tôi có mỗi thằng con trai, cưới gần năm năm rồi, vẫn chưa có tin tức gì cô ạ! Tôi sốt ruột quá phải lên đây xem tình hình thế nào, chứ ở quê mọi người hỏi han nhiều quá!
- Ối chết! Sao lại để thế được? Bây giờ đàn bà con gái chả đứa nào muốn đẻ đâu, nào thì sợ xấu, sợ khổ, sợ hi sinh vì con vì cái. Chúng nó cứ lao đầu vào kiếm ăn thôi. Chị phải sát sao vấn đề này vào! Hay là chị bảo chúng nó đi khám đi, có vấn đề gì thì chữa luôn! Bây giờ vô sinh cũng đâu phải là hiếm gì? Không có con cái, chúng nó bỏ nhau dễ lắm!
- Cô nói cũng phải, tôi phải quán triệt việc này mới được.
- Đúng rồi, mình già cả rồi, niềm vui bây giờ là có cháu mà bế mà bồng thôi chị ạ. Như em đây cả nội cả ngoại có năm đứa rồi. Ban ngày chúng nó đi học thì mình nhàn được một tí, chứ tối đến mấy đứa nó túm lại ở nhà em thì nhiều khi cũng mệt chị ạ. Mệt nhưng mà vui!!
Mẹ chồng tôi thở dài:
- Nhất cô rồi còn gì? Tôi lên đây ngồi không cũng chán lắm, giả mà có cháu để trông thì còn nhanh hết ngày. Hồi đấy mà thằng con tôi nó đồng ý lấy con bé đó thì giờ chắc tôi cũng được bế tới hai đứa cháu rồi đấy! Đợt Tết nó về chơi, nhìn nó vừa xinh vừa khéo léo, tôi lại đâm ra tiêng tiếc cô ạ. Không phải tôi chê gì con dâu tôi bây giờ, nhưng mà ....
- Thế sao hồi đấy không cho chúng nó cưới? Nói thật chứ con dâu nhà chị nom thì cũng xinh xắn đấy, nhưng mà nhìn tướng tá nhỏ thó như thế khó có con lắm. Hông thì bé tẹo như thế sinh nở làm sao được? Chọn con dâu là cứ phải chọn đứa nào mông to, hông to mới mắn đẻ chị à!
Tôi điếng người, tai như ù đi, cuộc hội thoại giữa mẹ chồng tôi và bác gái tầng dưới kia như dội thẳng cho tôi một gáo nước lạnh vậy! Rõ ràng suy đoán của tôi là đúng, chồng tôi và Ngân không chỉ đơn giản là quen nhau sơ sơ như lời mà mọi người nói. Chắc chắn đã có thời gian họ yêu nhau, vậy tại sao chồng tôi và mẹ chồng tôi lại giấu điều đó? Chẳng phải là chúng tôi đã lấy nhau rồi hay sao? Nói ra sự thật này chẳng lẽ khó đến thế?
Đầu óc mơ mơ màng màng, tôi lê chân tới thang máy, bấm lên tầng nhà mình. Bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn cứ chạy qua chạy lại trong đầu. Khi nãy mẹ chồng tôi bỏ lững câu : tôi không chê gì con dâu tôi, nhưng mà....
Kèm với đó là sự tiếc nuối khi không đem Ngân về nhà làm con dâu được, tôi như bị ai giơ chân đạp cho một phát, chênh vênh rồi ngã nhoài.
Buổi tối hôm đó, ngồi trong mâm cơm, ba người chúng tôi ai nấy đều im lặng, chồng tôi vẫn như thường lệ, anh gắp cho mẹ một con tôm, sau đó gắp cho cả tôi. Tôi nhìn mẹ chồng, bà vẫn bình thản ăn như không có chuyện gì! Phải rồi, bà đâu biết rằng tâm tư bấy lâu nay của bà tôi đã chứng kiến hết buồi chiều ngày hôm nay?
Đêm đến, chờ mẹ chồng tôi đi ngủ, tôi về phòng chốt cửa lại, lúc này chồng tôi vẫn còn đang miệt mài ngồi làm việc bên cái laptop, tôi nhớ lại câu chuyện hồi chiều nay, nhưng sợ chúng tôi sẽ lại nổ ra thêm một cuộc cãi vã như lần trước. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định tự mình tìm hiểu.
Cuộc sống cứ trôi đi chậm chạp, trong sự yên bình tới bất thường, tôi biết chỉ có tôi là cảm thấy bất thường bởi những gì tôi nghe thấy đã khiến cho tâm trí tôi bị xáo trộn. Thoắt cái mẹ chồng tôi đã lên đây được hai tuần. Thời gian này ở công ty tôi bắt đầu có hợp đồng mới, thời gian có hạn nên buộc tôi phải làm thêm giờ, vạn bất đắc dĩ chuyện đi chợ, nấu cơm đành nhờ mẹ chồng.
Hôm nay, gần tám giờ tôi tôi mới về nhà, làm việc cả ngày khiến toàn thân ê mỏi, tôi vừa đi vừa tự đấm vào hai bên vai cho bớt căng cứng. Vừa mở cửa bước vào, tôi sững người khi thấy Ngân đang cùng mẹ chồng tôi bày biện thức ăn ra bàn. Mẹ chồng tôi thấy thế chạy lại vồn vã nói:
- Hôm nay, lúc vào siêu thị mẹ vô thình gặp cái Ngân, thấy mẹ xách nhiều đồ quá con bé chủ động xách giúp mẹ lên nhà. Tiện thể mẹ mời con bé ở lại ăn luôn, người quen cả, con có ngại không?
- À, không, không ngại ạ!!
- Hoá ra anh chị ở đây, kể ra nhà em với nhà chị cách nhau không xa mấy. Nhà em ở bên Toà A ngay bên kia đường chị ạ! Em thấy bác lỉnh kỉnh quá, với lại già cả rồi xách nặng lên tầng cũng bất tiện chị ạ!
- Ừ, chị cảm ơn! Chị đi tắm cái đã, em cứ tự nhiên nhé!
Tôi cố tỏ ra bình thường, giống như chẳng bận tâm gì nhưng thực chất trong lòng bắt đầu gợn lên những bất an khó tả. Việc một người phụ nữ đã từng có một mối quan hệ nào đó với chồng mình trong quá khứ đột nhiên xuất hiện lù lù trong nhà, nếu nói không cảm thấy gì, một là tôi nói dối, hai là tôi bị điên! Tôi vào nhà tắm xối nước, mệt mỏi trên cơ thể tan biến, nhưng mệt mỏi trong đầu không tài nào xua đi được!
Bốn người, một bàn thức ăn, mẹ chồng tôi vừa gắp thức ăn vừa nói chuyện rôm rả, Ngân nhiệt tình hỏi thăm sức khoẻ, nói chuyện trên trời dưới bể, tôi tập trung vào bát cơm của mình. Phía nên kia chồng tôi cũng không nói gì. Càng thế, tôi càng muốn biết thực sự trong lòng anh đang nghĩ gì? Ngồi ăn cơm với một bên là vợ, một bên là người yêu cũ, chắc tâm trạng thú vị lắm. Tôi chống đũa, liếc nhìn Ngân, cô ấy hôm nay ăn mặc khá kín đáo, trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn vẫn rất nổi bật. Tôi vờ hỏi dò:
- Lần trước gặp em, thấy em rất xinh, hôm nay gặp lại nhìn kĩ lại càng thấy xinh hơn, hai mươi năm tuổi, kinh tế vững vàng, xinh đẹp, giỏi giang, hẳn em phải có rất nhiều mối tình?
- Dạ, không hiểu sao đường tình của em lận đận lắm chị ạ, em thế này nhưng chẳng có lấy ai yêu em thật lòng, có mỗi một người đối xử rất tốt với em, em cũng rất thích anh ấy, nhưng mà anh ấy đi lấy vợ mất rồi!
Chồng tôi đang ăn bình thường, nghe được câu đó bỗng nhiên ho sặc sụa, phải bịt miệng chạy đi lấy nước uống. Tôi nhìn thấy điều bất thường ấy, nhưng thản nhiên nói tiếp:
- Nếu vậy thì đúng là đáng tiếc, dù sao người ta cũng đã có vợ, nếu em cứ tiếc nuối mãi một mối tình như vậy thì những người đàn ông khác vô tình bị tước mất cơ hội theo đuổi em rồi! Hay là, chị thấy công ty Anh Tùng có nhiều đồng nghiệp nam chưa vợ, điều kiện kinh tế cũng ổn định, em chỉ cần đưa ra tiêu chuẩn, biết đâu anh Tùng tìm được giúp em thì sao?
Lúc này Tùng bắt đầu quay trở lại bàn ăn, anh lúng túng kéo ghế ngồi xuống. Mặt có chút thay đổi. Ngân bất giác nhìn chồng tôi, cô hờ hững đáp:
- Mẫu người giống anh Tùng nhà chị cũng được ạ!
Tùng khẽ dừng đũa, ngẩng lên nhìn Ngân, có vẻ như anh đang bị cô ta làm cho chột dạ. Lúc này anh mới lên tiếng:
- Tôi có điểm gì tốt đẹp đâu mà cô lấy tôi ra làm tiêu chuẩn! Thôi không nói nữa, mau ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi!
Ăn xong, Ngân lại tranh vào rửa bát, tôi dù có không ưa gì cô ta cho lắm, nhưng theo phép lịch sự tối thiểu của chủ nhà, tôi chỉ dám nhờ cô ta gọt trái cây, còn tôi sẽ tự tay dọn dẹp. Có vẻ như cô ta rất được lòng mẹ tôi, hầu như bọn nó nói chuyện không ngớt chút nào.
Tiễn Ngân ra cửa, mẹ chồng tôi còn nói với cô ta rằng khi nào rảnh có thể ghé qua chơi với bà.
Ngân vừa về, chồng tôi liền ra đóng cửa, anh bắt đầu tỏ ra khó chịu:
- Mẹ, tốt nhất thì từ giờ trở đi mẹ đừng đưa ai về đây, cuộc sống của bọn con không thể để người lạ ra vào tuỳ tiện được!
- Cái Ngân nó đâu phải là người lạ? Nó là cháu chú Quang, cũng coi như là người nhà, con nói thế sao được? Hơn nữa là con bé xách đồ lên phòng giúp mẹ, chẳng lẽ một bữa cơm cảm ơn và vợ chồng con cũng tính toán với mẹ sao?
- Không phải là con tính toán gì với mẹ, nhưng mà cô ta là gái chưa chồng, việc đến nhà một người đàn ông đã có vợ, mẹ không thấy bất tiện sao?
Mẹ chồng tôi có vẻ dỗi, bà quay sang nói với tôi vẻ trách móc:
- Là con khó chịu nên con bảo thằng Tùng nói mẹ đúng không? Mẹ thấy từ lúc cáo Ngân tới đây mặt con lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó như muốn đuổi khách về! Có gì con nói thẳng với mẹ, con không phải tác động lên thằng Tùng đâu!
Mặc kệ cho tôi giải thích thế nào, mẹ chồng tôi cũng không thèm nghe, bà bực dọc đóng cửa phòng rồi tắt cả đèn luôn. Tôi biết, trong mắt mẹ chồng tôi bây giờ, hình ảnh của Ngân thuần khiết hơn tôi nhiều, nên mọi thứ tôi nói bây giờ bà nghe đều không lọt tai. Cái Trang nó nói đúng, mẹ chồng và con dâu không nên sống cùng nhau, sống chung kiểu gì cũng xảy ra chuyện, mới đầu tôi không tin, giờ thì đánh chết tôi cũng không dám phủ nhận!
Tôi khổ sở nhìn chồng, anh kéo tôi vào phòng nói có chuyện muốn nói với tôi. Tôi biết anh định nói gì, nhưng cũng bình thản bước theo sau.
Chồng tôi thú nhận đã có một thời gian anh và Ngân quen nhau, nhưng chính Ngân đã chủ động nói lời chia tay anh, khi ấy anh không hiểu chuyện gì, sau đó biết được cô ấy bỏ anh để cặp kè với đại gia, anh đã hoàn toàn sụp đổ. Bản thân anh đã cấm cô tất cả mọi người trong nhà không ai được nói gì về Ngân với tôi, anh sợ tôi sẽ phải suy nghĩ. Nhưng anh biết, anh không thể mãi mãi che đậy được, anh cảm thấy có lỗi với tôi vì đã giấu tôi chuyện đó!
Hôm ở quê còn gắt lên khi tôi hỏi chuyện nữa!
Tôi hỏi :
- Anh biết là bây giờ cô ta xuất hiện không chỉ đơn giản là làm thân với mẹ, cô ta gián tiếp muốn nói với em rằng cô ta sẽ cướp lại anh từ tay em. Vậy anh bảo em nên thể hiện vẻ mặt gì đây?
- Em phải tin anh, tuyệt đối anh sẽ không bao giờ phản bội em, để đến với cô ta đâu. Chuyện này để anh nói với mẹ! Cho dù lần sau mẹ có dẫn cô ta về đây, anh sẽ đuổi cô ta về!
Sau lần đó, đúng là Ngân không tới nhà tôi nữa, mẹ chồng tôi vẫn tỏ ra bình thường với tôi, nhưng tôi biết, tình cảm giữa tôi và bà đã có một vết rạn.
****
- Hồ ly! Đúng là con Hồ Ly Tinh, mày không thể ngồi im chịu trận thế được đâu Linh. Nó tới nhà mày để tuyên chiến với mày đấy, sao mày để yên cho nó thế được!
Cái Trang sau khi nghe tôi kể lại, nó điên tiết bóp méo cả cốc cà phê. Tôi buồn cười nhìn nó:
- Này, mày làm như là mày sắp mất chồng ấy! Với cả cô ta chỉ tới nhà tao có một lần, sau đó không tới nữa. Chắc thấy chồng tao gay gắt quá nên có thể là cô ta cũng phải bỏ cuộc thôi!
- Loại đàn bà bỏ cả người yêu để cặp đại gia thì mày nghĩ là còn chuyện gì không dám làm không? Bây giờ ngoài bản thân mày ra mày tuyệt đối không được phép tin ai. Với kinh nghiệm bị phản bội của tao, thì tất cả những lời hẹn thì là tiền đề của những chiếc sừng thôi!
- Mày nói ghê quá! Thôi không nói chuyện của tao nữa, sang chuyện của mày đi! Thế mày với chàng sao rồi?
Trang tiu nghỉu xụ mặt, chọc chọc ống hút vào cốc cà phê, rầu rĩ đáp:
- Dễ toang lắm! Chàng lúc nào cũng bận, rủ đi xem phim không đi, đi ăn cũng kêu bận! Tao nhắn tin cũng chẳng mấy khi rep lại, có rep thì phải vài tiếng sau ý!
- Sao bảo phụ huynh hai bên ưng lắm cơ mà!
- Ngay từ đầu chàng nói với tao là cứ hẹn hò cho phụ huynh yên tâm đã, còn việc tình cảm có phát triển hay không thì phải xem ý trời! Chàng cứ thế này thì tình cảm mới nhú đã chết yểu rồi còn đâu cơ hội phát triển! Tao buồn quá đi!
Tôi ra vẻ an ủi, bảo nó thôi thì chuyện tình cảm dù muốn cũng không thể cưỡng cầu được , cứ để nó tự nhiên, biết đâu ngồi im nhân duyên tự rơi vào đầu. Hơn nữa sau chuyện của tôi, tôi thấy độc thân muôn năm, cưới nhau về biết bao nhiêu thứ phát sinh, đôi lúc tôi thấy mình mệt mỏi muốn kiệt sức!