Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 11: Anh rất nhớ em !

Chủ nhật. 8:00

Sáng sớm, Ánh nắng chiếu soi vào ô cửa sổ của phòng cô, chiếu lên mái tóc đen bóng mượt và đôi mắt trong veo kia, cô dụi mắt thức dậy, khẽ vuốt lại mái tóc rồi nhìn đồng hồ. ôi ! Đã tám gìơ rồi cơ đấy. Cô vội vã chọn cho mình chiếc váy màu đen tay dài, cổ lọ trông rất tiểu thư, với phong cách cổ kính, rồi đi đến nhà Huyên với chiếc xe đạp điện quen thuộc. Dọc đường những làn gió khiến mái tóc cô bay bồng bềnh. Đến nhà Huyên, được sự mở cửa từ dì Liên -mẹ Huyên, cô gật đầu chào hỏi rồi chạy lên phòng Huyên, Huyên đang cười tươi ướm thử trong bộ váy phủ ren mang phong cách công chúa, giản đơn rất đáng yêu trong gương. Với ngoại hình mũm mĩm của mình thì Huyên rất nổi bật, vừa vặn trong cái váy trắng ấy. Nhìn Huyên y như một thiên thần đáng yêu trong cổ tích vậy. Vừa thấy cô Huyên đã vội cười, bàn tay nõn nà kéo cô lại.

"Khê, thấy tớ thế nào ?"

"Rất đáng yêu !"

Cô cười tủm tỉm nhìn thấy cô bạn thân của mình đang nở nụ cười tươi như hoa khi sắp gặp được người Huyên thích, khiến cô cũng phấn khích theo. Dạo bước trên con đường đầy nắng vàng bao phủ, lòng Huyên ngập tràn hạnh phúc như có nắng đang sưởi ấm con tim. Điểm đến là quán trà " Tình nhân" -nơi tụ tập của các cặp mới quen và đang yêu nhau thắm thiết. Cô và Huyên bước vào, hình như vẫn còn sớm nên người hẹn chưa đến. Cô và Huyên tìm ngay một góc khuất nhỏ rồi ngồi ở đó, gọi hai tách trà, cô và Huyên nhâm nhi hương vị trà ô lông, vị chát chát ở đầu lưỡi nhưng lại hòa quyện sự thanh thanh, đắng nhẹ ở cổ họng. Mùi hương của trà bay thoảng qua rất cuốn hút, khói trà bốc hơi bay nghi ngút tựa như lớp sương mù ẩn hiện sự có mặt của cô và Huyên.

"Ngon quá ! Mùi vị trà quả thật rất lạ."

"Ừ!"

...

9:15

Vài phút sau, ánh nắng chói lọi vào một chàng trai đang bước vào, lấy bàn tay che ánh nắng, nheo mắt về hướng người bước vào. Huyên bỡ ngỡ, là...Anh, quả thật gương mặt ấy vẫn không thay đổi, vẫn như lần đầu gặp mặt, đẹp trai cuốn hút ánh nhìn từ Huyên. Trái tim Huyên đập mạnh, nó khẽ loạn nhịp khi bắt gặp nụ cười rạng rỡ đó.

"Tiểu Khê ! Ra ngoài anh chờ. "

Có tin nhắn đến từ điện thoại. Là thầy ! Cô vội vàng đọc tin nhắn rồi nhìn qua Huyên, khẽ lay tay cô nàng mũm mĩm đang cười tít mắt cùng trái tim đang thổn thức kia.

"Huyên nhi, tớ đi nhé !"

"Cậu..."

"Không sao, tớ tin, cậu làm được, cậu nhớ hãy tự tin làm chủ bản thân !"

Huyên lo lắng, vịn tay cô lại níu kéo không muốn cô bỏ đi, cô khích lệ tinh thần cho Huyên, rồi nhanh chóng đi ra khỏi cửa tiệm để lại không gian riêng tư cho hai người kia. Vừa bước ra cửa, một cánh tay rộng, ấm áp đã ôm trọn lấy cô ! Hơi thở nóng phả nhẹ vào cổ cô khiến cô nóng bừng cả lên. Hai mắt cô bị che lại bởi bàn tay thon mịn, ấm áp ấy, cô không nhúch nhích, vòng bàn tay của mình sang ôm eo người đàn ông ấy !

"Được rồi ! Anh không cần đố em đâu."

Người đàn ông khẽ nhếch môi, vẫn im lặng không chịu thua, che ánh nhìn của cô, nhẹ nhàng đặt môi của mình lướt lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, khẽ cười.

"Anh rất nhớ em !"

Cô có thể nghe rõ ràng tiếng nói trầm lặng ấy rõ từng tiếng một.

"Em cũng vậy. Rất nhớ anh !"

Đáp lại câu trả lời của người bí ẩn ấy, cô hôn lên đôi môi của người đàn ông đó, gỡ bàn tay ra,cô thấy thầy -Người đàn ông chuẩn mực của lòng cô. Nếu nói thầy không đẹp trai thì cô đang dối lòng. Còn nói thầy đẹp trai thì cũng không hẳn. Nhưng ngoại hình không quan trọng . Hiện tại, cô chỉ biết thầy là của riêng cô mà thôi ! Nhìn kĩ lại, thầy cũng cao khoảng một mét tám đó chứ ? Khuôn mặt cũng điển trai dễ nhìn, cưng quá đi mất. Nếu lỡ đánh mất thầy cô sợ cô sẽ bỏ lỡ một gói mì " omachi" mà có thích ăn nhất mất. Omachi-sức hút không thể chối từ.

...

Sau buổi gặp mặt Khắc Nghiêm, Quỳnh cảm thấy rất bực tức khi Tử Dung, cô bạn thân của mình đã ép cô cho gả đó. Quỳnh về nhà với tâm trạng bực bội, bước vào nhà đã thấy Tử Dung đang ngồi cầm điện thoại lướt web trên ghế sofa. Ánh mắt Dung thích thú khi nhìn thấy gì đó trong điện thoại rồi khẽ cười, ngây ngô khiến Quỳnh cũng vui lay cho con bạn, Quỳnh như xua tan sự buồn bực trong lòng. Cô gài à ? Sao lúc nào cũng yếu đuối thế ?

"Quỳnh, cậu về đúng lúc lắm ! Vào đây. "

"Sao ? Chuyện gì nữa à ?"

" Áo sơ mi này đẹp lắm. Cậu thấy sao ?"

"Tạm."

"Xía, cậu thật là...tớ muốn mua cho Phong !"

"Tùy cậu !"

Ánh mắt Quỳnh lạnh lùng khi nhắc đến chuyện yêu đương. Đối với Quỳnh yêu đương không phải là quan trọng nhất. Chưa xử tội Dung thì Dung lại ngây ngô, vui vẻ mua quần áo cho hắn. Trong khi, hắn có quan tâm Dung đâu chứ ?

"Tớ sẽ mua cho Phong màu đen. Cậu có mua cho Khắc Nghiêm không ? "

"Không, tại sao phải mua cho hắn ? Mua cho An Khôi đi. "

Dung gật đầu, rồi nhấp vào cách thức đặt hàng trên trang web, ánh mắt của Dung cứ ngấm nghía cái áo ấy mà suy tưởng, cứ cười cười.

"Cậu thấy cái này có hợp với Phong không ?"

"Cậu...Phong, Phong, Phong. Lúc vào cũng vậy, còn bạn thân của mình lại hại "

"Gì chứ ?"

Dung há hốc, Dung hại Quỳnh khi nào chứ ? Lúc nào Dung cũng muốn Quỳnh sống tốt và có một tình yêu thật để lo cho Quỳnh suốt chặn đường còn lại mà ?

Tiếng nói của Quỳnh bắt đầu lớn hơn, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Tim Quỳnh đập mạnh , khi nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng đầu Quỳnh bắt đầu quay cuồng. Trời ơi ! Chết thật.

"Tôi thích em ! Tôi chính thức theo đuổi em."

"Gì chứ ?"

"Tôi thích em."

Những tiếng nói trầm bổng ấy lại vang lên trong đầu Quỳnh. Nghĩ đến mặt của Nghiêm, Quỳnh như muốn tung cho gả ta vài cước. Chỉ nghĩ đến thôi thì Quỳnh lại như muốn nôn ra hết tất cả thứcăn trong bụng. Thích tôi ? Xin lỗi, Tôi không thích yêu đương.