Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 8: Trao đổi với cậu con trai tên vũ

Và không ai khác người đàn ông phá tan không khí ồn ào đó chính là thầy Dương - Trịnh Mặc Dương.

" Ủa, sao thầy này lạ vậy ?"

"Thầy à, thầy là ai ?

"Thầy đẹp thật đó nha, haha em thích thầy rồi nha "

Cả đám nhao nhao lên, trong khi cô đang ngại chết đi. Cô ghét khi đối diện với môi trường như thế này. Lớp cô thật bá đạo, khi thấy ai vào lớp lạ mặt lại trêu chọc, cho người khác tức điên hoặc ngại đến đỏ mặt. Lúc trước, cô cũng là một trong nhưng kẻ bá đạo tham gia trò chọc phá này. Nhưng giờ...

"Hôm nay, cô Mai nghĩ nên thầy sẽ gác các em kiểm tra. Thầy không dạy trường này, nhưng thầy là thanh tra mới của bộ, hôm nay đến kiểm tra phong cách học của các em và cũng muốn xem các em kiểm tra thế nào, cùng phối hợp nhé ? "

"Vâng, nhưng mà thầy nè... trông thầy hiền và đẹp trai lắm, thầy phải giúp lớp em trong kì này !"

"Đúng đó, đúng đó. Mặc dù, thầy làm thanh tra nghiêm khắc nhưng nhìn thầy không giống tí nào, hiền lắm cơ, giúp lớp em nhé.?"

Cả lớp hết sức năn nỉ và nói những lời thật đáo để, cả lớp chả ai học bài đến cả lớp trưởng còn không học thế thì ai còn học nữa ? Tiếng trống vừa vang lên, báo hiệu chuyển tiết, thầy phát bài kiểm tra cho từng học sinh. Cô nhìn đề rồi cau mặt. Trời ơi ! Bà cô cho cái quái gì vậy ? Cả lớp cắn bút gãi đầu trước bài kiểm tra này, có tận bốn đề, được xáo trộn các câu trắc nghiệm giống nhau, lộn xộn thật !

" Huyên à, cậu học bài chưa ? Khó quá chả có chữ nào cả !"

"Ai biết, tớ cũng không hiểu gì. Ai đó giết tớ đi."

" Hai em, không được trao đổi !"

Tiếng nói của thầy vang lên, cô bực bội. Chưa gì hỏi gì hết đã vậy, thầy thật đáng ghét, còn Huyên thì đang nhìn qua nhìn lại xem ai đang làm bài thì chóp ngay cơ hội. Cô khẽ liếc xéo thầy, thầy thấy ngay hành động của cô, nhưng lại im lặng mỉm cười...

"Này, Ngọc Huyền, chỉ tớ với "

"À, cậu đề mấy ?"

"Đề 2!"

" Tớ...đề 1 "

Trời ! Tiếng nói thì thào của Huyền làm cô bật ngửa, sao cô lại khổ thế này, lớp trưởng lại khác đề của cô... Cô phải làm sao đây ? Chả nhẽ... để ít điểm đem về cho mẹ chửi ?

"Nè, Huyên cậu đề mấy ?"

"Đề 1"

Úi, bingo ! Cuối cùng Huyên và Huyền lại cùng đề. Tên giống nhau cũng có lợi đó chứ ? Tự nhiên, số cô lại may mắn thế này ? Đúng là, trong cái rủi có cái may mà ! Cô cười đắc ý, thầm vui vẻ vì đã có quý nhân phù hộ.

"Huyền à, Câu 2 là đáp án gì ?"

"Đề cậu hay tớ ?"

" Cậu á !"

"B"

Cô gật đầu mỉm cười rồi nhìn sang Huyên, thấy đáp án và số câu giống mình rồi đánh trắc nghiệm vào. Cô xem đi xem lại những câu đã có trong kiến thức, rồi đánh vào câu đúng. Nhìn sơ qua một vài câu nữa, cô gãi đầu bứt tóc, tại sao lại có những câu này ???

À hình như Vũ gần hơn thì phải để hỏi Vũ cho dễ nghe. Huyền thì xa quá cô nghe không rõ lắm. Hình như Vũ cũng đề 1.

" Vũ, giúp tớ. Câu 20, 22 25"

"B, C, C"

"Cảm ơn cậu "

"LỤC KHÊ ! Em lại vi phạm nội quy trong bài kiểm tra rồi ?"

"Em..."

"Không nói nhiều, em nộp bài cho thầy !"

"Hứ, ..."

Thầy Dương đáng ghét ! Lại bắt nạt cô vào lúc này, vào lúc cô " mong manh dễ vỡ " thế cơ ấy... Cô nhất quyết không nộp bài, nhìn ánh mắt thầy như đang trêu chọc cô thì phải, máu giận dữ của cô trổi dậy. Cô quay sang nhìn từng gương mặt ưu tú trong lớp, rồi nhăn mặt. Cả lớp gật đầu hiểu ý.

"Thầy à, thầy không được bắt nạt Khê nhi bé bổng của em !"

"Thầy, thầy không được làm vậy. "

"Đúng, thầy mà làm vậy cả lớp sẽ nộp bài không làm nữa đấy. "

Một màn kịch lại diễn ra, cả lớp cô ai cũng tỏ ra ngoan hiền, ngây thơ, khuôn mặt đáng thương trơ ra. Tình thế lúc này muốn cảm thương cũng không được, muốn cười lại không xong. Lớp này thật đoàn kết !

"Thật đáo để, được rồi các em làm bài tiếp tục. Lục Khê, em phải lên đây ngồi ! "

"Hừ..."

Rắc rối ! Cả lớp nhìn cô với ánh mắt đáng thương nhưng rồi lại năn nỉ cô lên bàn giáo viên ngồi, lướt qua người thầy Dương, thầy nhếch môi khẽ cười.

"Ra về, em gặp tôi !"

Lời nói nhỏ vừa đủ để cô nghe khiến cô đứng hình, sống lưng cô bổng dưng lạnh toét, mồ hôi cô đổ hết cả trán như những người lao động cực lực.

Ngồi một mình không có ai giúp cô làm bài cô cảm thấy tủi thân vô cùng. Thầy bước xuống rồi nhìn sang các học sinh, cả lớp nhanh chóng cất tài liệu vào học bàn, thầy thấy hết tất cả chiêu trò của lớp này nhưng lại im lặng và bỏ qua. Đứng trước một học sinh có đề 1 giống cô, thầy đứng lại rồi đọc đề, suy nghĩ rồi đứng phía cuối lớp.

Những ngón tay thầy đưa lên về hướng cô, một ngón rồi giơ xuống tiếp theo lại là hai ngón tay. Nhìn mắc cười chết đi được... Hình như là ám hiệu. Cô suy nghĩ vẫn không ra thầy đang nói gì... Thầy khẽ lắc đầu rồi chỉ các màu sắc trên những hình vẽ phía dưới.

Có bốn màu, đó có phải là A B C D không ? Cô nhăn mặt, cắn đầu bút. Thầy cười, rồi gật đầu. Đưa một ngón thứ nhất lên rồi chỉ vào màu đỏ. Phải rồi ngón tay là số câu còn màu sắc là đáp án. Cô gật gù hiểu ý, cả lớp thấy thầy xuống cuối lớp thì im bặt, không một ai dám quay xuống kể cả Huyên. Chỉ có một mình cô là có thể đổi điện với thầy và biết được đáp án. Tại sao, thầy lại giúp cô ?

Cuối cùng thì bài tập trắc nghiệm của cô cũng đã hoàn thành nhờ bộ não đầy nếp nhăn của thầy chỉ giáo cái não phẳng của cô. Cô khẽ cười, mãn nguyện. Lớp cô đang trong tình thế nguy hiểm, cô phải làm sao giúp lớp ?

Nhìn chậu hoa phía ngoài hành lang, rồi lại quay vào nhìn sang bàn của giáo viên đang ngồi. Hình như có một vài viên sỏi của lo hoa. Cô để ý, rồi cầm viên sỏi lên, nháy mắt nhìn sang thầy.

"A, thầy ơi !"

"Xoảng.!"

Tiếng nói của cô vang lên, thì chậu hoa treo trên hành lang cũng vừa rơi xuống và vỡ nát trong sự bất ngờ của mọi người.

"Thầy ơi, thầy ra đó xem thử có chuyện gì đi ?"

Cô nói giọng nhẹ nhàng, hốt hoảng, thầy liếc xéo cô rồi bước ra ngoài. Cô đắc ý, cuối cùng cũng có thời gian rồi.

"Giờ nha, tớ đọc cái đáp án đề 2 ai có thì chép vào ! Còn mấy đề kia so đáp án mà viết nha. "

"Ok !"

Như được bắt chóp thời cơ cả lớp hô to trong vui sướng, cô nhanh chóng đọc, tất cả mọi người hoạt động nhanh chóng.

Phù ! Cuối cùng cũng xong, cô trở về trạng thái cũ. Ngồi ngây ngô nhìn ra ô cửa sổ, gió thoảng vào mát quá đi được.

Thầy bước vào, khuôn mặt vẫn không có sắc thái gì cả, vẫn ảm đạm bước vào. Ánh mắt lạnh lùng của thầy liếc sang cô, cô cảm thấy lạ lắm, nhưng lại cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, vì cô là " Con ngoan trò giỏi" mà ?

"Ủa, có chuyện gì thế ạ ?"

"Không, chỉ là chậu hoa do ai ném đá khiến bị vỡ thôi !

"Haiz, ai mà phá thế không biết !"

Miệng nói vậy nhưng trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, cô nhận ra hình như thầy đang biết gì đó.

"Tùng, tùng, tùng"

Tiếng trống báo hiệu kết thúc, cả lớp nhanh chóng nộp bài với tâm trạng vui vẻ. Cô cũng vậy, thoải mái làm sao khi đã vượt qua một môn đáng ghét. Đi về phía sau trường, bất giác cô thấy thầy đang đứng đó.

"Thầy..."

"Em được lắm ! Lại giở trò "

"Em ...làm gì cơ chứ ?"

"Em còn nói, phá hoại tài sản của trường !"

"Ahihi, ai đó chứ em đâu có ?"

"Hừ, em còn dám !"

"Em..."

Chưa nói gì hết, thầy đã hôn lên bờ môi căng mọng của cô. Cô giật mình, chống chả, thầy lại dám cưỡng hôn cô. Tức chết mà, cô xô thầy ra nhưng lại bị thầy ghì chặt vào vách tường. Cô cắn thật mạnh vào môi thầy. Thầy buông cô ra rồi giận dữ.

"Là do em trao đổi với cậu con trai tên Vũ. "

Ôi giời, thì ra là thầy ghen... Cô có làm gì đâu chứ chỉ hỏi bài thôi mà ? Trái tim cô lại đập mạnh. Hèn gì, khi nảy lại bắt cô lên bàn giáo viên ngồi.

...

"Alo, anh là Khắc Nghiêm ?"

"Ừ, tôi đây có gì không ?"

"Tôi muốn hẹn anh gặp, tôi có việc cần nói. "

"Ừ, được. Cô là ai ?"

"Tôi là Mạc Quỳnh. 11h trưa nay, ở nhà hàng Cơ Minh nhé ?"

"Ừ."

Cúp máy, Dung cười khanh khách vì đã hẹn gặp được đối tượng cho Quỳnh. Cô bạn của cô có chết cũng lạnh lùng với con trai ? Chả quan tâm ai cả, lạnh lùng máu lạnh chết đi được, khiến không ai dám bước đến.

"Quỳnh. Cậu sửa soạn đi tớ có việc cần cậu đi giúp. "

"Sao nhờ tớ ?"

"Tớ bận, tớ đi với Phong cậu giúp tớ gặp một người mua giúp tớ cái này nhé."

"Tớ..."

"Giúp tớ nhé ! 11h trưa, nhà hàng Cơ Minh."

Dung nói rồi nhanh chóng đẩy Quỳnh vào phòng, chọn lựa cho Quỳnh những mẫu áo xinh nhất quyến rũ nhất. Dung chọn cho bạn mình tone sáng thì Quỳnh lại lắc đầu, vì cô chỉ thích mặc màu tối. Nó khiến cô càng ảm đạm hơn trong cuộc sống...