Lòng Người Như Rắn Rết Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Chương 49: 49 Chuyện Tân Hôn Kỳ Lạ

Tên Hán Việt: Tân hôn quỷ sự/ 新婚诡事

Tác giả: Khát Vũ/ 渴雨

Convert: Momoko86

Độ dài: 10 chương

___

Tôi và Lương Thiệu Văn yêu đương hơn ba năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tổ chức đám cưới, kết quả ba chồng chết cùng ngày làm lễ.

Ba mẹ chồng rất tin vào phong thủy, lựa chọn nhiều lần mới chọn được hôm nay, còn ngày đi đăng ký kết hôn sẽ là hôm khác.

Nhà tôi ở thành phố, nhà Lương Thiệu Văn ở huyện, theo thông lệ chỗ chúng tôi thì sau khi nhà ngoại tiễn con gái đi, sau bữa trưa phải trở về, không được ngủ lại.

Cho nên hôm tổ chức hôn lễ, ba và em trai đưa tôi đến, ăn trưa xong liền về, chỉ còn một mình tôi ở lại nhà họ Lương.

Hôn lễ tổ chức theo kiểu truyền thống, rất nhiều quy tắc, thậm chí cô dâu chú rể còn phải ra mộ tế bái tổ tiên.

Nhưng hai nhà đều làm tận tâm, mọi thứ vô cùng viên mãn.

Ba chồng tôi vui lắm, uống rất nhiều rượu, lúc ba tôi đi còn kéo ông ấy ở lại làm thêm vài chén.

Sau khi tiễn người thân của tôi, sợ tôi khó ngủ, còn phải mặc áo cưới thêu long phượng nặng nề, Lương Thiệu Văn đưa tôi về tân phòng tháo thay đồ trang sức.

Vừa cởi bộ đồ thêu long phượng ra, chú của Lương Thiệu Văn vội tới, sắc mặt rất tệ, nhất là thời điểm nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ hung ác.

Nhưng ông ta không nói gì, chỉ vẫy tay với Lương Thiệu Văn, ra hiệu bảo hắn ra ngoài.

Tôi từng gặp chú của Lương Thiệu Văn mấy lần, chỉ hơn chúng tôi mười tuổi, nhìn không giống hề giống đã đến bốn mươi, tính cách hướng ngoại, mỗi lần tôi đến đều ghẹo tôi khi nào mới gả vào nhà họ.

Cái ánh mắt ấy khiến tôi cực kỳ bất an, quả nhiên tôi vừa tẩy trang xong, đang định đếm tiền mừng cưới, Lương Thiệu Văn quay lại.

Nhưng hắn lại đứng dựa vào cửa, mệt mỏi nhìn tôi.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Tôi bị hắn nhìn mà hoảng sợ, vẫn cố gắng cười hỏi.

"Dư Tâm, ba anh đi rồi." Lương Thiệu Văn nói khẽ.

Khi đó tôi không nghĩ theo hướng ấy, chỉ tưởng anh sửa cách xưng hô gọi ba tôi nên thuận miệng tiếp lời: "Em biết, khi nãy chúng ta cùng tiễn ông đi mà."

Sắc mặt Lương Thiệu Văn càng tồi tệ: "Ông ấy uống nhiều rượu, không tỉnh lại.

Gia đình anh nói hôm nay em vào cửa đã va chạm, bảo em đêm nay giữ linh đường cho ông ấy, đến ngày mai sẽ ra cáo phó."

Tôi còn đang tính tiền mừng cưới, nghe mấy từ "va chạm" "giữ linh đường" "ra cáo phó" mới biết Lương Thiệu Văn có ý gì.

Tôi lập tức đứng bật dậy: "Sao lại thế?"

Tuy tôi không phải người mê tín dị đoan nhưng ba chồng chết ngay ngày thành hôn, đây rõ ràng là điềm xấu.

Buổi trưa ba chồng còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên qua qua đời?

Lương Thiệu Văn không giải thích, chỉ nói: "Mọi người đang chuẩn bị tang lễ, em thay đồ rồi xuống đi."

Chuyện lớn thế này tôi không dám đùa giỡn, vội thay quần áo sặc sỡ trên người ra đổi thành bộ đồ màu sẫm.

Đến lúc ra ngoài, tất cả chữ hỉ, còn cả hình kim đồng ngọc nữ đã bị xé xuống.

Xuống lầu, chỉ thấy dải lụa đỏ treo khắp nơi đã thay bằng màu trắng, một chiếc quan tài đặt ngay giữa nhà.

Nắp quan tài chỉ đậy một nửa, tôi không dám xem ba chồng đã nhập liệm nằm bên trong hay chưa, chỉ cảm thấy nhà họ xử lý nhanh thật.

Chú của Lương Thiệu Văn cùng vài người khác bố trí linh đường, thấy tôi xuống, mặt ai nấy đều âm trầm cứ như tôi là tai họa hại chết ba chồng.

Lương Thiệu Văn dẫn tôi đến phòng khách, mẹ chồng đang ngồi đó, không khóc lóc gì, chỉ vẫy tay với tôi: "Dư Tâm à, con lại đây."

Mấy cô thím nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, Lương Thiệu Văn nắm chặt tay tôi không buông như muốn che chở.

Tôi nghĩ nên an ủi mẹ chồng một chút, cho nên nắm ngược lại tay anh, ngước mắt thăm dò, đang định mở lời an ủi.

Thì bà ta trừng mắt nhìn Lương Thiệu Văn, cười như không cười: "Thiệu Văn, ba con chết rồi, con sợ mẹ ăn thịt Dư Tâm à? Bảo con bé đến ngồi bên cạnh mẹ cũng không được sao?"

Sắc mặt thím cũng rất tệ, ở bên linh đường đột nhiên truyền tới tiếng gõ mạnh.

Lương Thiệu Văn cứng đờ, chậm rãi buông tay tôi, nói: "Đi đi."

Bầu không khí vô cùng nặng nề, nhưng tôi nghĩ đây không phải chuyện gì quá đáng nên gật đầu, đi qua.

Không muốn chờ đợi, mẹ chồng lập tức kéo lấy tay tôi như muốn lôi tôi ngồi xuống.

Theo đó tôi cảm giác bàn tay chợt lạnh, bà ta đang đeo vào cổ tay tôi một chiếc vòng bằng ngọc đã cũ.

Chất ngọc rất tốt, bề mặt không bóng loáng như kiểu lưu hành hiện đại mà chạm khắc hoa văn long phượng, có chỗ đã hơi ám vàng, nhìn là biết đã được chục năm tuổi.

"Uất ức cho con.

Chiếc vòng này là của tổ tiên nhà họ Lương truyền từ đời này sang đời khác.

Chuyện của ba chồng con con cũng biết, đêm nay một mình con ở linh đường canh giữ một đêm đi, ngày mai thì không cần nữa." Mẹ chồng vỗ vỗ tay tôi.

Có nghĩa một mình tôi giữ linh đường?

Khi nãy nghe Lương Thiệu Văn nói, tôi còn tưởng mọi người cùng canh giữ chứ!

Tôi vội quay đầu nhìn Lương Thiệu Văn, nhưng hắn chỉ nhìn chiếc vòng trên cổ tay tôi, mặt xanh mét, cổ nổi đầy gân xanh như đang tức giận.

Đừng nhìn nhà họ Lương ở dưới huyện nhưng nhà họ là chủ sở hữu những khu đồi và các công ty dược lân cận.

Gia đình họ đã giàu có từ thời dân quốc, của cải đầy đủ, nếp nhà tốt, Lương Thiệu Văn là người ôn hòa lễ độ, chẳng qua hơi bảo thủ mà thôi.

Quen nhau hơn ba năm, có khi tôi thèm khát cơ thể hắn, đòi hắn, rõ ràng đã không thể nhịn được nhưng hắn vẫn không đi tới bước cuối cùng, chỉ ôm tôi rồi hôn, kiên trì không quan hệ trước khi cưới.

Tôi cũng chưa từng thấy hắn tức giận, nhưng bây giờ hắn lại hung tợn như muốn giết người.

Yêu cầu này làm tôi hơi sợ, cũng thấy kỳ lạ, vì thế nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Thiệu Văn?"

Nhưng thời điểm hắn nhìn tôi, ánh mắt lại trở nên hung ác, còn có căm hận.

Vốn vì hắn cũng không đồng ý để tôi một mình giữ linh đường, tôi chớp mắt, nghĩ ít nhất hắn sẽ ở bên tôi.

Không ngờ lại nghe hắn hỏi: "Cái vòng sẽ không đưa cô ấy đấy chứ?"

Câu này hoàn toàn không như tôi tưởng, nhưng có vẻ vòng ngọc rất quý giá, Lương Thiệu Văn vô cùng quý trọng.

Tôi vội đứng lên muốn tháo xuống trả lại mẹ chồng.

Định thương lượng với Lương Thiệu Văn, ít nhất là bảo hắn cùng tôi giữ linh đường.

Tuy rằng không sợ, nhưng một mình canh giữ cả đêm thật sự rất lạnh lẽo.

Có điều mẹ chồng lại giữ chặt tay tôi, nói với Lương Thiệu Văn: "Ba con chết rồi! Chiếc vòng này phải đưa cho Dư Tâm, dù con có muốn hay không thì việc này đã quyết định!" Nói rồi, bà bảo thím hai, "Thím đưa Dư Tâm đi thay đồ đi."

Tôi không khỏi thắc mắc, tặng vòng tay cho tôi thì liên quan gì tới cái chết của ba chồng?

Chẳng lẽ vòng tay này của ba chồng tôi sao?

"Mẹ!" Sắc mặt Lương Thiệu Văn trắng bệch, đi tới kéo tay tôi, "Ngày cưới do mọi người chọn, mọi người nói không sao, bọn con mới kết hôn, bây giờ xảy ra chuyện sao có thể trách Dư Tâm được?"

Nghe đến đây, tôi liền có cảm giác như việc ba chồng chết là vì tôi gả vào vậy.

Tâm lý nhất thời không thể chấp nhận, tôi quay đầu nhìn mẹ chồng, nói thẳng: "Hay là để Thiệu Văn giữ linh đường với con đi."

Chuyện ba chồng chết ngay hôm tổ chức hôn lễ đã xảy ra, bây giờ không phải thời điểm tranh cãi vấn đề họ có nghĩ việc này có liên quan đến tôi không.

Tương lai còn dài, tôi không muốn ngay đêm tân hôn đắc tội cả nhà chồng.

Nhưng hôn lễ là của tôi cùng Lương Thiệu Văn, không phải của một mình tôi, anh và tôi cùng canh giữ là việc nên làm.

"Không được!" Kết quả Lương Thiệu Văn và mẹ chồng đồng loạt lên tiếng.

Như hạ quyết tâm, Lương Thiệu Văn hít sâu một hơi, nói: "Dư Tâm, em và thím hai lên lầu thay đồ đi, lát nữa anh lên sau."

Nhưng tôi đã thay đồ màu sẫm, còn thay gì nữa?

Thím hai cười tới kéo tôi đi, hơn nữa trong tay bà ta còn xách một cái thùng phong cách cổ xưa với màu sắc ảm đạm.

Sức lực bà ta rất lớn, tôi định gọi Lương Thiệu Văn, bà ta đã trực tiếp kéo tôi ra ngoài.

Đến cầu thang, tôi quay đầu thì thấy Lương Thiệu Văn oán hận nhìn mẹ chồng, những người sắp xếp linh đường đều tới phòng khách.

Lúc này linh đường đã sắp xếp gần xong, chỉnh tề chẳng khác gì hôn lễ của tôi với hắn, chẳng qua không dán chữ hỷ, đổi dải lụa đỏ thành trắng.

Tôi không khỏi tò mò, sao mọi thứ của tang lễ lại được chuẩn bị đầy đủ như vậy.

Tôi nhìn một vòng, phát hiện ảnh trên bàn thờ không phải ảnh của ba chồng, hình như là một bức tranh.

Tranh có hơi vàng nhưng các chi tiết vẫn còn khá rõ.

Đó là một thanh niên đầu đội kim quan, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.

Dòng suy nghĩ vừa đến đây, tôi chợt cảm thấy vòng ngọc trên tay lạnh đi.

Nhưng thím hai kéo tôi đi qua nhanh, tôi không có thời gian tìm hiểu.

Đến tân phòng, thím hai thuận tay đóng cửa lại, thời điểm mở thùng, tôi mới phát hiện chiếc vòng mẹ chồng đeo cho tôi bỗng trở nên vừa vặn vô cùng, muốn tháo xuống thế nào cũng không được, tôi không thể lấy ra, ngược lại khiến cổ tay mình hằn vết đỏ.

Thím hai lấy ra bộ đồ long phượng cổ quái tương tự đồ cưới của tôi và Lương Thiệu Văn, chỉ khác ở chỗ nó một màu trắng muốn, kèm theo có vài món phụ kiện, đều là ngọc và trân châu.

Giá trị của cả bộ đồ này không thể đo lường.

Chỉ giữ linh đường thôi, chuẩn bị nhiều như vậy, sao cứ có cảm giác nghi thức thế?

Vả lại bộ đồ này đến từ đâu?

Tôi hỏi thím hai, bà ta cười nói: "Chỉ là đồ tổ tiên nhà họ Lương để lại, con đi rửa mặt trước đi rồi ra thay quần áo."

Tôi bắt đầu cảm thấy tính chất sự việc có hơi kỳ lạ, lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện cho mẹ.

Ý của nhà họ Lương là chờ tôi giữ linh đường một đêm, ngày mai mới phát cáo phó, lúc này ba mẹ tôi còn chưa biết.

Mẹ tôi nghe cũng hoảng sợ, tôi lại kể bà nghe những chi tiết kỳ lạ, bà nghĩ nghĩ, an ủi tôi: "Đã xảy ra chuyện này, nếu con và Thiệu Văn muốn sống hoà thuận với nhau thì cứ xử lý theo quy tắc của nhà nó đi.

Không phải mẹ chồng con còn tặng con vòng ngọc sao? Hẳn là cũng biết làm vậy uất ức cho con, họ nhớ cái tốt của con là được.

Ba với em trai con chưa về, để mẹ gọi bảo họ quay lại, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Cho dù đêm nay không được ngủ lại nhà họ Lương, mọi người cũng có thể ở bên cạnh.

Bây giờ mẹ lập tức bắt taxi qua với con! Nếu người nhà họ ngại thì con bảo Thiệu Văn ở ngoài cửa cùng con đi." Sợ tôi bực, mẹ tôi còn khuyên, "Xảy ra chuyện lớn như vậy dù tủi thân một chút cũng nên đồng ý, con đừng sợ là được."

Tôi vốn không yên tâm, dần bình tĩnh lại.

Có điều kích thước vòng ngọc hình như tiếp tục nhỏ đi, cảm giác có hơi lạnh.

Đến khi tôi bước ra, thím hai đã sắp chuẩn bị xong, mẹ chồng còn cầm một hộp gì đó đỏ tươi như son môi đứng trước bàn, nói là giúp tôi trang điểm.

Nhưng giữ linh đường trang điểm làm gì? Hay là dùng thứ màu đỏ kia để vẽ gì đó?

Trông bọn họ đều rất bi thương, nhưng sâu hơn hình như là sợ hãi thì phải?

Bây giờ chỉ có một mình ở nhà họ Lương, nghĩ tới lời an ủi của mẹ, tôi liền nghe theo họ.

Nhưng trang điểm mà mẹ chồng nói không phải vẽ lên mặt, bà ta bảo tôi cởi áo, vẽ lên lưng tôi!.