Lớp Học Rùng Rợn

Chương 34: Bóng Tối

Bóng tối, bóng tối dài vô tận, trong bóng tối, dường như những mảnh vỡ ký ức đã bị lãng quên của tôi được đánh thức.

Ngày bao nhiêu nhĩ! Tôi không nhớ rõ lắm...

Ngày hôm đó, tôi cảm thấy mình được một cánh tay ấm áp ôm chặt, sau đó, tai tôi nghe tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, tiếng khóc ấy,... tiếng khóc quen thuộc,...đúng rồi,... là tiếng khóc của mẹ

"Vỹ...Vỹ,...con không được chết, con không được chết,...mẹ...không cho con chết...".

"Em...em bình tĩnh lại đi... Vỹ Vỹ...con...con...đã chết rồi" Một giọng nói khác đang cố thuyết phục mẹ tôi.

Giọng nói này là của ai? Hình như là của ba.

"Không...em không thể để con chết đâu...cho dù phải đánh đổi bằng tính mạng của mình..." Giọng mẹ tôi vô cùng cương quyết.

"Con trai, có lẽ những năm tháng sau này, con phải tự mình đối mặt với nguy hiểm và gian nan, có lẽ con cũng sẽ không nhận được sự yêu thương, chăm sóc của cả ba và mẹ như những đứa trẻ khác, nhưng con phải ghi nhớ một điều, tình yêu mà con có được, không thua bất kỳ ai, tính mạng của con, vốn được đổi bằng một cái giá rất rất lớn" Giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ lại vang bên tại tôi.

Ngày sau đó, tôi bỗng giật mình, tỉnh lại từ cơn mê, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là ánh mắt lo lắng của Lý Mạc Phàm, lúc này tôi mới phát hiện ra, tôi đang nằm trên giường của phòng y tế trường.

"Lão đại, cậu không sao chứ?" Lý Mạc Phàm lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu, tuyệt vọng nhìn xuống cơ thể mình, nhưng thật bất ngờ, tay tôi vẫn ở đây, chân cũng còn nguyên vẹn, tôi khịt khịt mũi, thử cố ngồi dậy, tôi cảm thấy bản thân mình vẫn còn sức lực, nhưng toàn thân ê ẩm, khi ngồi dậy được rồi, tôi phát hiện, trên người tôi chẳng có một vết thương nào, tất cả mọi chuyện giống như chưa có gì xảy ra.

"Không đúng, chẳng phải tớ bị chém sao?" Tôi vừa cử động cánh tay của mình, vừa lẩm bẩm, những gì tôi vừa trải qua giống hệt như địa phục, đến tận bây giờ những chuyện đó nó vẫn in sâu trong trí nhớ của tôi.

Cơn đau khắc sâu đến tận xương thủy, nỗi tuyệt vọng khi rơi vào địa ngục, tới giờ, tôi vẫn còn rất sợ.

"Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh, cậu đã hôn mê cả đêm rồi" Lý Mạc Phàm thở phào nhẹ nhõm.

"Tớ đã hôm mê cả đêm rồi sao? Rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì" Tôi thắc mắc.

"Tối hôm qua Diệp Nhã Tuyết chạy đến tìm bọn tớ, thế là mọi người lập tức đi tìm cậu, đến nơi thì cậu đã nằm trên sàn hôn mê bất tỉnh, vả lại, phòng hồ sơ bị cháy, bọn tớ không dám ở lại lâu, buộc lòng phải đưa cậu ra ngoài" Lý Mạc Phàm giải thích.

"Cháy ư? Cậu nói phòng hồ sơ bị cháy sao?" Tôi choáng váng nhìn Lý Mạc Phàm hỏi lại.

"Đúng vậy, tất cả tài liệu bên trong bị cháy rụi hết rồi, chẳng còn sót lại thứ gì cả, hiện tại, phòng hồ sơ đã được dọn dẹp sạch sẽ" Lý Mạc Phàm nói.

"Vậy à!" Tôi gật đầu, đôi mắt đăm chiêu, vào lúc tôi hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phòng hồ sơ lại cháy?.

Lẽ nào có người tiêu hủy chứng cứ? Nhưng điều quan trọng hơn là tôi không những không chết mà lại còn khỏe mạnh như thế này? Không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sau cùng, tôi cũng chỉ biết thở dài mà thôi.

Đầu óc rối tùng, khiến tôi không thể nào tập trung suy nghĩ được, lúc này, cánh cửa phòng y tế bất ngờ mở ra, Diệp Nhã Tuyết bước vào, thấy tôi không sao, ánh mắt cô ấy mừng rỡ, lao thẳng vào lòng tôi.

"Trương Vỹ, cậu không sao rồi, thật tốt quá!" Diệp Nhã Tuyết ôm chầm lấy tôi, giọng run run, tôi nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô ấy, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy ôn tồn nói: "Cậu không sao là tốt rồi!".

" Thật là cảm động, lão đại quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa" Dương Á Thịnh bước vào nói.

Diệp Nhã Tuyết nhìn kỹ tôi từ trên xuống dưới rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không sao thì tốt quá rồi, lúc cậu hôn mê, tớ đã rất sợ".

" Cậu yên tâm, tớ không sao rồi" Tôi mím cười trấn an cô ấy.

"Hừ, vẫn còn cứng đầu được, lần sau cậu đừng đi đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa" Diệp Nhã Tuyết lo lắng nhìn tôi.

Cầm lấy bàn tay mệt mỏi đang buông lõng trên giường của Diệp Nhã Tuyết, tôi gật đầu với cô ấy rồi nhìn sang màn hình điện thoại, tám giờ rồi, sắp tới giờ lên lớp rồi.

"Lão đại, cậu có phát hiện điều gì trong phòng hồ sơ không?" Lý Mạc Phàm sực nhớ ra hỏi, sau đó, Dương Á Thịnh cũng quay qua nhìn tôi.

"Tớ chỉ phát hiện được một điều, là hình như chuyện như vầy đã xảy ra trước đây rồi, chỉ có điều nó đã bị tất cả mọi người cố tình giấu giếm" Tôi lắc đầu nói.

"Đã xảy ra? Nói vậy ý là, lời nguyền này không phải mới xuất hiện gần đây sao? " Tôi thắc mắc.

"Vậy lần đó, có bao nhiêu người còn sống" Đột nhiên Dương Á Thịnh hỏi, tôi thoáng ngẩn người trước câu hỏi của cậu ấy, lúc này tôi mới phát hiện, ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía tôi.

"Tớ không biết" Tôi lắc đầu nói, đương nhiên tôi không dám nói cho bọn họ biết sự thật, lần trước, chỉ còn duy nhất một người còn sống, những người khác đều đã biến thành người chết. 

"Ờ... " Lý Mạc Phàm thất vọng thở dài, nhưng ngay sau đó liền phấn chấn trở lại: "Nếu vậy, chỉ cần tìm cách liên lạc với một cựu học sinh năm đó, chắc có lẽ sẽ tìm được giải pháp".

"Đúng vậy, nếu trước đây đã từng trải qua chuyện này, có lẽ sẽ biết phải làm thế nào" Dương Á Thịnh tiếp lời, tôi chỉ gật đầu, chẳng nói gì, lần trước chỉ có một nữ sinh may mắn còn sống mà thôi.

Nữ sinh này là người sống sót cuối cùng, chắc chắn nắm giữ điều gì đó, nếu như có thể tìm thấy cô ấy, biết đâu có thể tìm ra điểm yếu của trò chơi này, nhưng phòng hồ sơ đã cháy rụi, tất cả thông tin liên lạc cũng như địa chỉ, cũng đã mất hết rồi.

Các manh mối từ từ xuất hiện, nhưng lại bị phá hủy ngay lập tức, xem ra, hung thủ đứng sau đã đoán ra được ý đồ của tôi, và nhanh tay hành động, và thiêu quỷ phòng hồ sơ, cũng là thiêu quỷ toàn bộ manh mối.

Tôi khẽ thở dài, gắng gượng đứng dậy, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đợi bỏ phiếu mới sắp bắt đầu rồi" Diệp Nhã Tuyết nắm lấy tay tôi, sau đó, chúng tôi quay trở về lớp học.

Cô chủ nhiệm đang ở trong lớp, nhìn thấy bộ dạng này của tôi, cô ấy khẽ nhíu mày: "Trương Vỹ, em đang không khỏe, tại sao không xin nghỉ? Bây giờ em hãy về nhà nghĩ ngơi đi".

"Không cần đâu ạ, em rất muốn lên lớp" Tôi trả lời cô chủ nhiệm, sau đó, cúi đầu đi đến chỗ ngồi, cô chủ nhiệm chẳng biết làm sao, đành tiếp tục tiết học.

Tiết học vẫn như mọi lần, rất buồn tẻ, không một ai trả lời câu hỏi, khiếm cho cô chủ nhiệm khó chịu, cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn, cô ấy cất giọng nhẹ nhàng nói: "Sao vậy? Các em có điều gì không hài lòng về cô ư?".

" Không có ạ" Dưới lớp, học sinh uể oải trả lời, thậm chí, rất nhiều người còn chẳng muốn lên tiếng, điều này khiến cho cô giáo chủ nhiệm càng thêm bực mình.

"Các em có ý khiến gì với cô, cứ nói cho cô biết, không cần phải làm như vậy, các em đều là học sinh cấp ba rồi, năm nay là năm vô cùng quan trọng, nếu không chú ý nghe giảng, vậy thì tương lai của các em xem như bị phá hỏng rồi" Cô chủ nhiệm tận tình khuyên nhủ.

Nhưng chẳng ai có hứng thú với những lời này của cô, ai ai cũng tỏ ra dửng dưng, không phải vì mọi người không lo cho tương lai của mình, mà là đang cảm thấy bi quan với chính tương lai đó.

Đối với những người cận kề cái chết mà nói, tương lai, sự nghiệp gì gì đó vốn là những thứ hão huyền xa vời, có thể sống đến ngày tốt nghiệp hay không còn chưa biết được.

Cuối cùng, cô chủ nhiệm chỉ đành thở dài một hơi, rồi chẳng nói gì nữa, sau khi tan học, học sinh xung quanh lại tiếp tục tụ tập với nhau, nhao nhao kiểm tra điện thoại, quả nhiên, đợt bỏ phiếu mới lại được bắt đầu.

'Chỉ được chọn một trong hai sự lựa chọn sau, người có số phiếu cao nhất cũng là người phải thực hiện:

Lựa chọn thứ nhất: Trần Danh Dương sờ ngực cô chủ nhiệm.

Lựa chọn thứ hai: Lưu Cao Kỳ phải quan hệ với sáu nam sinh trong lớp'.

Nhìn nội dung bỏ phiếu, mặt của Lưu Cao Kỳ lập tức trắng bệt, cô ấy đã có bạn trai, Uông Mạnh chính là bạn trai của cô ấy, việc để một nữ sinh như cô ấy quan hệ với nam sinh, mà còn là sáu người, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của cậu ấy rồi.

Cả Trần Danh Dương cũng thay đổi nét mặt, ngay sau đó, cả lớp bắt đầu bàn luận, mỗi khi đợt bỏ phiếu bắt đầu, đều có các cuộc bình luận của mọi người, vì vậy, chuyện này là bình thường.

"Lần này bỏ phiếu cho ai đây? Hay là chọn lựa cái thứ hai đi, tớ chẳng ưa gì cái kiểu lẳng lơ của Lưu Cao Kỳ từ lâu rồi".

"Ha ha, đến lúc rồi, cậu hãy kêu gọi tất cả nam sinh trong lớp bỏ phiếu đi, như vậy chúng ta có thể trở thành một trong sáu người đó rồi".

" Được, bây giờ tớ đi làm ngay".

Uông Mạnh lạnh lùng đứng lên quát: "Tất cả mọi người đều phải chọn cho Trần Danh Dương, ai dám bỏ phiếu cho Lưu Cao Kỳ thì sẽ biết tay tớ" Nhưng lời nói của cậu ấy cũng chẳng có tác dụng gì, vì Uông Mạnh là nam sinh thuộc những người thấp nhất trong lớp, mặc dù có thành tích học tập khá tốt, nhưng sức chiến đấu cùng lắm cũng chỉ đánh lại hai người, vì vậy, trong lớp không ai sợ cậu ấy cả.

Số phiếu bắt đầu tăng lên, trong nháy mắt, số phiếu của Lưu Cao Kỳ đã là mười hai phiếu, có vẻ như các nam sinh đã thống nhất ý kiến với nhau, đều muốn khiến cho Lưu Cao Kỳ xấu mặt.

"Lão đại, chúng ta bỏ phiếu cho ai? Có nên bỏ phiếu cho Lưu Cao Kỳ không?" Mặt Lý Mạc Phàm trông rất bỉ ổi.

"Còn chờ cái gì nữa" Tôi cũng quái đản nói

"Ha ha, vẫn là lão đại hiểu tớ nhất" Lý Mạc Phàm nói xong, lập tức bỏ cho Lưu Cao Kỳ một phiếu.

Sau đó Dương Á Thịnh thăm dò ý tứ của tôi, cũng bỏ cho Lưu Cao Kỳ một phiếu, có vẻ như Lưu Cao Kỳ lo lắng lắm rồi, cô ấy đứng giữa lớp tôi hô to: "Những nam nhân thối tha các cậu, đừng hòng đụng vào người tớ, các chị em, hãy đem phiếu bỏ cho Trần Danh Dương đi".

"Dĩ nhiên là được".

"Yên tâm, chắc chắn sẽ bỏ cho cậu ấy".

"Sẽ không để cho bọn họ đạt được ý đồ đâu".

Trong lúc Lưu Cao Kỳ nguy động mọi người, số phiếu của Trần Danh Dương đã tăng lên rất nhiều, vì là lớp chuyên văn, nên số lượng nữ sinh cao gấp đôi nam sinh, xem lại, đã có hơn một nữa nam sinh bỏ phiếu cho Lưu Cao Kỳ.

Nhưng chỉ cần các bạn nữ sinh đều đứng về phía Lưu Cao Kỳ, thì Lưu Cao Kỳ nhất định sẽ thắng.

Quả nhiên, vào lúc đợt bỏ phiếu kết thúc, Lưu Cao Kỳ chỉ có mười ba phiếu, còn Trần Danh Dương có tới ba mươi tư phiếu, Trần Danh Dương thở dài một cách bất lực, cũng không một lời oán trách, mà mang một khuôn mặt lạnh tanh, chạy ra khỏi lớp, xem ra cô chủ nhiệm xui xẻo rồi.

"Khỉ thật, vẫn thua" Lý Mạc Phàm bất mãn nói.

"Dĩ nhiên là vậy, đương nhiên Lưu Cao Kỳ sẽ thắng" Tôi lãnh đạm nói, cũng chẳng có gì lấy làm khó hiểu.

"Vậy sao cậu vẫn để bọn tớ bỏ phiếu cho Lưu Cao Kỳ" Lý Mạc Phàm hỏi.

"Tớ chỉ muốn xem sức ảnh hưởng của nữ sinh trong lớp mình lớn đến thế nào mà thôi, bây giờ nguy hiểm thật rồi, tớ đã đắc tội với gần hết tất cả nữ sinh của lớp, nếu không nghĩ ra cách xoay chuyển tình thế, chỉ sợ kết cục khó mà đỡ nổi" Tôi lẩm bẩm.