Lửa Và Nước Mắt

Chương 2: Chương 2 Cơn mưa chiều !

Tại sao lại cứ đùa với ta ông trời nhỉ ?

Ta không hận trời

Trời có hận ta không ?

Ngày .... Tháng .... Năm

Cần Thơ , Việt Nam

Ôi ....... Cái lớp thật ồn ào , mấy đứa này quả là quậy thật . Đây là lớp của tôi , trong trường Nguyễn Bỉnh Khiêm . Đây chỉ là 1 trường tư thôi nhưng mà... cái này giống cái nhà hơn là trường . Híc híc . Haiz , tại sao tôi lại dễ nhập bọn với tụi con trai này thế nhỉ ??

Trong lớp có hai dãy bàn thôi , tách ra rất riêng biệt . Bên trái tất nhiên là phe con trai và bên phải là...Giới tính ngược lại . Ở đây có một luật ngầm nhé , con gái và con trai trong ngày phải cãi nhau ít nhất một lần . Và tôi không hiểu vì sao mà tôi luôn là người cầm đầu nhóm chửi lộn của tụi con trai .Haiz , sau này ta có tương lai đi cãi lộn mướn đây .

Ờ ! Còn con bé mặt trắng , ốm nhom thân hình LCD đang cãi rất hăng với tôi là Lan . Người cầm đầu nhóm cãi lộn bên tụi con gái, haiz , kẻ thù của tôi đấy . Đám con trai ko ai dám để ý cả ,vì cô bé đó tuyên bố thẳng thừng trong lớp luôn " Giết chết con trai mà không đi ở tù, tui cũng giết cả " . Thật là....Con gái mà đanh đá thế thì ai thích nổi nhỉ , trừ mấy thằng có chút vấn đề chứ tôi thì chỉ thích con gái hiền thục thôi .Hehe . Híc hà.......Nản.

Ơ ! Hôm nay ba mẹ đi chơi rồi , ở nhà chỉ còn lại tôi với em trai và bà chị họ thôi . Từ đây về nhà cũng đến mấy cây số nhưng tôi thích đi bộ . Đã bảo ba là hôm nay tự lội bộ về rùi . Haiz , có lẽ với một thằng thất tình thì khung cảnh đó cũng hợp.

Keng ! Keng ! Keng !

Hehe , về thôi . Giờ học kết thúc rồi , đúng là âm thanh của thiên đường mà .hehe

" Long ! Hôm nay ở lại kèm anh văn cho tôi mà "

Ơ , tên mình mà . Âm thanh này có chút quen quen...

Ặc , là con Lan à . Ờ , ờ hum bữa có hứa là kèm nó học anh văn trước khi thi khảo sát . Haiz , dù gì ở riêng một mình với gái cũng là một loại trải nghiệm thú vị a.

..............

" Nè , có não không thế , cái thì này phải chia thế này........ "

" Để thầy giảng lại lần nữa , rửa tai nghe cho kỹ đây ........."

15ph đã trôi qua . Hôm nay nói nó nhiều thế mà nó không cãi ,thấy cũng thú vị . Nhìn hình dáng nó cặm cụi làm bài cũng dễ thương đấy chứ . Chà , phải chi dịu dàng hơn tí .

" Hai đứa làm gì ở đây thế , tan học lâu rồi mà ! "

Chết ! ông bảo vệ đây mà !

Tôi quay sang cười cười nhìn chú bảo vệ . Cố gắng dùng gương mặt hiền từ nhất để giải thích là...Vì nhỏ này nó ẹ quá nên nhờ con ở lại kèm cặp .

Phù ! cũng may không bị đuổi a .

Ây , trời đen thật - Có khi nào mưa không nhỉ . Ráng dạy thêm tí nữa rùi về thôi .

Tách ! tách ! tách !...

Mưa lâm râm rùi...Tôi cảm thấy hơi buồn , tối noel đó cũng là những hạt mưa này...

" Hai đứa làm gì ở đây thế ? "

Ặc , tôi trốn trong lớp mà cũng hấp dẫn nhìu người thế . Híc , là thầy toán à . Ờ.......Và theo thông lệ , tôi và con lan bị đuổi về . Sao tôi nhìn thấy trong mắt thầy một chút suy nghĩ đen tối về hai đứa nhỉ , oan thật , híc , nhưng trong mắt thầy cũng có một chút từng trải thì phải . Mà nãy giờ toàn tôi trả lời thầy , con Lan chả nói năng gì hết . Haiz

" Vậy tôi về nha "

" Ừa , cám ơn ông "

" Ờ , trời mưa đó , cẩn thận "

"..."

Ơ....Cơn mưa này thật là......Lúc nãy thì lâm râm , đến khi tôi bắt đầu đi bộ về thì lại càng nhiều thêm như thế .Không sao , dù gì tôi cũng rất thích dầm mưa . Như thế thì tôi thấy thoải mái hơn nhiều lắm.

Những hạt mưa này...

Tôi vẫn miêng man suy nghĩ thì giọng nói đó lại kéo tôi về.

" Ông đi bộ hả ? "

Buổi chiều hôm nay ngà ngà tối , cái cô bé LCD đó với chiếc xe đạp nhỏ xíu đó ở kế bên cạnh tôi , nhìn tôi với một vẻ áy náy . Tôi cảm thấy có gì đó cảm động.

" Ừa "

" Ông chở đi "

Ơ ! Tôi chưa nói gì sao cứ tự tiện quyết định thế . Cũng được luôn . Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng đi xe đạp của con gái và chưa từng chở con gái . Cái này....Cũng hay .

Mưa , sao ngày càng nặng hạt ...

Rát quá , những hạt mưa vào mặt , cơn gió lạnh này . Còn đứa con gái phía sau thì sao nhỉ ?

Đến cầu , con Lan xuống vì tôi lên dốc không nổi , rồi lên đến trên cầu lại đi chung .

Mưa ! Lại càng thêm nặng hạt .

Lại là mưa , vì sao luôn là mưa nhỉ ?

Đây có lẽ là một trong những cơn mưa lớn nhất mà tôi từng dầm . Tôi không nhớ rõ trên đường đi , tôi đã nói gì với người con gái đó nữa . Tôi chỉ nhớ tôi nói nhiều lắm , người đó cũng nói nhiều lắm . Hai chúng tôi cứ coi như xung quanh là chỗ không người . Thế giới chỉ còn lại hai người ấy . Tôi vui đến nỗi , tôi quên mất mình đã vui đến mức nào .

Tôi nhớ khi đến gần chỗ đèn xanh đèn đỏ để chia tay . Lúc này mưa lớn đến không thể tả được , mặt tôi rất rát , mắt tôi mờ vì mưa . Xung quanh chỉ mờ mờ tối tối , tôi hét lên với người ngồi phía sau mà không sợ ai nghe thấy cả . Tôi không sợ bất kỳ ai nghe thấy !

" KÊU ÔNG TRỜI XIN TỲ ĐI ! "

" XIN TỲ ! "

Hahaha , đúng là cuộc hành trình của hai đứa ko bình thường mà . Tôi...

Rất vui !

Cuộc hành trình cũng dứt , rồi cũng đến lúc chia tay . Hai đứa vẫn nói chuyện bình thường , tôi cũng nghĩ là bình thường .

Tối đó , tôi cứ bị ám ảnh của cơn mưa đó . Của cơn mưa , hay của người đi dưới mưa ?

Hôm sau , tôi đến lớp . Con Lan cứ cuối mặt xuống hoặc ngó nghiêng ngó dọc nhưng không lần nào ngó về phía tôi . Hôm nay nó cũng không cãi nhau với tôi . Nhìn thế này , đáng yêu hơn .Hehe

Còn tôi vẫn luôn đưa ánh mắt mình về phía ấy dù không có cái nhìn đáp lại. Tôi sao thế nhỉ ? Tôi thích người con gái đó sao ?

Tôi không biết . Tôi cũng không có một cơ hội tiếp theo nào để nói chuyện với người đó .

Tôi , vì sao luôn luôn đánh mất thứ gì đó trong tay mình thế ?

Hôm đó tôi không nói chuyện với con Lan đó , nó cũng trốn tránh tôi , mà tôi cũng không có can đảm gì cả .

Hôm sau , ba tôi đột ngột làm đơn chuyển trường cho tôi vào 1 trường bán công .

Từ đó , tôi không gặp lại con Lan nữa . Và câu chuyện ngày mưa đó tôi xem như là một kỷ niệm .

Có phải lại một điều gì đó nữa lại vuột mất không ?

Nhà ! tức là những kỷ niệm như vậy . Vô cùng đơn giản ...