Tầm Dương tiễn khách lúc canh tàn
Xào xạc lau thu động lá vàng.Khách xuống thuyền rồi người xuống ngựaChén đưa không sáo cũng không đàn.Từ biệt cùng say, chẳng cuộc vuiTrăng dầm sông nước lững lờ trôiChợt nghe văng vẳng tỳ bà vọngChủ khách bâng khuâng chẳng muốn rời.Đến nơi sẽ hỏi: "ai đàn tá?"Ngừng bặt muốn thưa, ngại chẳng ra.Thuyền đến gần bên xin gặp mặtGiong đèn thêm rượu tiệc vui mà.Hết lời mời mọc thuận tình raÔm chiếc tỳ bà khuất mặt hoaVặn trục dạo dây đôi ba tiếngDẫu chưa thành điệu, ý tình xa.Dây ngân ấm ức bấy nhiêu tìnhDường kể cho vơi nỗi bất bìnhKhẻ nhíu đôi mày tay gãy nhẹNỗi niềm tâm sự cả đời mình.Nắn nhẹ bắt khoan rồi lại dạoLục Yêu nối tiếp khúc Nghê thườngDây to rào rạt mưa sầm sậpDây nhỏ tỉ tê nỗi khổ riêng.Rào rạt tỉ tê xen lẫn nhịpNhư bao châu ngọc đỗ mâm vàngDưới hoa oanh líu lo trơn giọngNhịp suối ngập ngừng thác nước tuônDây đàn ngưng bặt suối ngừng reoCả một trời thu vắng lặng theoThầm kín hiện ra niềm hận tủiLặng nghe tình tứ hơn đàn nhiều.Bỗng như bình vỡ, nước rơi tungĐao kiếm gầm gừ, thiết kỵ xung.Ngưng khóc, mặt đàn tay phất mạnhBốn dây xé lụa tiếng tưng bừng.Thuyền mảng đông tây lặng gió đùaTrăng thu trắng xóa nước sông đưaGài que gẫy giữa dây cầm sắtXốc áo dịu dàng đứng dậy thưa:"Em vốn là người chốn đế đô"Nhà xa làng tận ở Hà Mô"Mười ba tuổi học tỳ bà thạo"Hạng nhất trong bao đám hát trò."Thiện tài phải phục tiếng đàn em"Trang điểm Thu nương lại ghét ghen"Bao lụa đào trao không đếm xuể"Ngủ Lăng bọn trẻ kháo nhau khen."Lược bạc, hoa vàng gãy nhịp xong"Rượu rơi hoen ố đốm quần hồng"Gió xuân trăng tỏ thờ ơ ngắm"Năm lại sang năm cuộc lạc hoan."Mất dì, em lại phải tòng quân"Sớm lại chiều qua kém mỹ quan"Trước cửa lặng tanh xe ngựa vắng"Về già gá nghĩa với người buôn."Lái buôn tham lợi biệt ly thường"Tháng trước buôn trà tận phủ Lương"Từ đấy một mình trên thuyền vắng"Trăng dọi quanh thuyền, nước lạnh băng."Đêm sâu mơ lại tuổi xuân xưa"Mơ mộng ngổn ngang rớt lệ thừa"...Nghe tiếng tỳ bà ta cảm độngLại nghe câu chuyện mắt đầy mưa.Chân trời lưu lạc khách tha hươngBiết trước hay không, gặp chuyện thườngNăm ngoái giả từ Kinh tráng lệGiáng quan nằm ốm ở Tầm Dương.Tầm Dương hẻo lánh đâu âm nhạcNăm tháng không nghe tiếng sáo đànNhà lại gần sông Bồn ẩm ướtQuanh nhà lau trúc gió mênh mang.Sớm tối ở đây thấy được gì ?Quyên kêu khắc khoải vượn sầu biCảnh sông, hoa sớm, trăng thu tỏTa rót chén về nốc chen đi.Há phải sáo đồng câu hát núiLíu lo đến nổi khó nghe thêmĐêm nay nàng gãy tỳ bà khúcKhoan khoái dường như bản nhạc tiên.Vui lòng ngồi lại đàn thêm nữaTa sẽ vì nàng chuyển khúc hànhCả nể bồi hồi nàng đứng lựaRồi ngồi nắn nót nhộn âm thanh.Rầu rầu khác hẳn tiếng đàn quaCả tiệc đều bưng mặt khóc òa.Trong đó khóc nhiều hơn hết thảy:Tư mã áo xanh đẫm lệ nhoà.(Tỳ bà hành, Bạch Cư Dị)Nguồn dịch thành thơ việt: Sưu tầmĐăng cho vui sau này đổi lại