Năm Hoàng Sơ thứ ba, ta chầu kinh sư, về qua sông Lạc.
Cổ nhân từng nói, thần ở sông này tên gọi Phục phi.Cảm lời Tống Ngọc với Sở vương về thần nữ, bèn làm bài phú này.Lời viết rằng:Ta từ kinh vực,Trở lại đông phiên.Quay lưng lại Y Khuyết, Hoàn Viên,Qua Thông Cốc, lên Cảnh Sơn.Ác lặn về tây,Xe ngựa dùng dằng.Rồi dừng xe tại bờ cỏ ngát,Đưa ngựa ra đồng thơm ăn.Dạo bước trong rừng dương,Phóng mắt về Lạc xuyên.Bỗng tinh thần kinh hãi,Trong lòng xiêu tán.Cúi còn chưa thấy,Ngẩng lên đã khác.Có một mỹ nhân,Ở bên bờ nước.Bèn kéo phu xe lại hỏi rằng:"Ngươi có thấy người kia không?Người đó là ai, sao mà đẹp vậy!"Người phu xe đáp:"Thần nghe sông Lạc có thần,Tên gọi Phục phi.Chắc là người vương tử nhìn thấy,Hẳn không thể sai!Người đó dung mạo ra sao?Thần muốn được nghe."Ta trả lời rằng:Hình dáng của nàng,Nhẹ tựa chim hồng,Uyển chuyển như rồng.Rực rỡ thu cúc,Tươi rạng xuân tùng.Phảng phất như mây che bóng nguyệt,Phiêu diêu tựa gió bay làn tuyết.Từ xa mà ngắm, trắng hé ráng mặt trời lúc ban mai,Tới gần để xem, tươi nở đoá phù dung trên dòng biếc.To nhỏ vừa tầm,Ngắn dài hợp độ.Vai tựa vót thành,Eo như được bó.Cổ gáy thon dài,Da ngần hé lộ.Sáp thơm không dùng,Phấn màu chẳng ngự.Tóc búi mây bồng,Mày uốn thon cong.Ngoài môi thắm đỏ,Răng ngà bên trong.Con ngươi khẽ liếc,Má lúm đồng tiền.Phong tư kiều diễm,Dáng tĩnh thân nhàn.Nhu mì khoan nhã,Mê hoặc tiếng thanh.Phục trang khoáng thế,Cốt mạo như tranh.Khoác áo lụa ngời sáng chừ,Khuyên tai toả sắc xanh.Tay đeo lông thuý vàng làm trang sức,Người kết ngọc minh châu xung quanh.Giày viễn du thêu hoạ tiết,Quần mây lụa phất nhẹ nhàng.Ẩn bóng lan toả hương ngát chừ,Dạo bồi hồi bên sườn non.Rồi chợt nhẹ nhàng bay bổng,Chơi đùa nhởn nhơ.Trái cờ ngũ sắc,Phải lộng quế che.Nâng tay trắng ngần bên bến trong chừ,Hái cỏ chi đen nơi nước xiết.Ta mến vẻ đẹp của nàng chừ,Lòng thổn thức khôn nguôi.Không người mai mối lương duyên chừ,Đành nhờ ánh mắt tỏ lời.Mong lòng thành được chấp thuận chừ,Cởi ngọc bội ngỏ thưa.Ôi nàng thực hoàn mỹ chừ,Thông lễ nghĩa, hiểu thi từ.Mang ngọc quỳnh đáp lại ta chừ,Chỉ nơi hẹn ước tại vực sâu.Lưu luyến chân thành biết bao chừ,Chỉ e nàng dối lừa.Cảm Giao Phủ bị bội ước chừ,Lo lắng do dự nghi ngờ.Trấn yên niềm hoan hỉ chừ,Giữ lễ giáo mà e dè.Rồi Lạc thần cảm động,Bồi hồi dùng dằng.Thần thái ly hợp,Lúc tối lúc bừng.Thân nhẹ bổng như hạc đứng,Như sắp bay lại ngập ngừng.Dẫm đường tiêu hoa nồng đượm,Đi lối cỏ ngát mùi hương.Ngâm nga mãi lòng yêu mến chừ,Tiếng ca buồn bã khôn cùng.Rồi chúng tiên tụ họp,Kéo bè bạn lại.Hoặc giỡn nước trong,Hoặc bay trên bãi,Hoặc hái minh châu,Hoặc tìm lông biếc.Hai Tương phi từ nam về,Đem du nữ sông Hán tới.Than Bào Qua cô đơn chừ,Kể Thiên Ngưu không bạn.Áo nhẹ phất phơ trong gió chừ,Buông tay hồi lâu đứng lặng.Thân tựa chim bằng,Phiêu dật như thần.Nhẹ nhàng đạp sóng,Áo bọt nước sinh.Cử động vô thường, như nguy như an,Đứng đi khó đoán, như tiến như hoàn.Mắt chuyển lưu tinh,Vẻ ngọc rỡ ràng.Ngậm lời chửa thốt,Hơi đượm hương lan.Dung mạo nhu mì,Ta bữa quên ăn.Rồi Bình Ế thu gió,Xuyên Hậu lặng sông.Phùng Di gõ trống,Nữ Oa ca vang.Cá văn ngư bay hộ giá,Dần dần xa tiếng ngọc loan.Sáu rồng xếp bằng nghiêm trang,Kéo xe mây mà lướt nhẹ.Kình nghê nhảy nâng bánh xe,Chim nước lượn quanh bảo vệ.Rồi vượt bãi bắc,Qua sườn nam.Quay cổ trắng,Ngoái mày thanh.Động môi thắm để đưa lời,Nhắc nhở lễ giáo cương thường.Hận thần người không đồng cảnh chừ,Oán ngày vui chẳng thể cùng.Nâng tay che nước mắt chừ,Lệ thấm áo không ngừng.Buồn buổi hội ngộ nay đã hết chừ,Tiếc chia tay rồi cách hai phương.Không gì biểu thị tình ái chừ,Lấy ngọc Giang Nam mà dâng.Tuy ẩn trú tại Thái Âm,Nhưng lòng gửi mãi nơi chàng.Chợt chưa định thần thì đã dứt,Nhìn nàng biến mất giữa hào quang.Rồi xuống từ núi cao,Chân vẫn luyến lưu.Tình hoài tưởng tượng,Ngoảnh lại u sầu.Hy vọng nàng lại hiện hình,Cưỡi thuyền nhẹ bơi trên sóng.Trôi theo sông dài trở lại,Nỗi nhớ miên man đằng đẵng.Đêm thao thức không sao ngủ,Đẫm sương dày cho tới sáng.Lệnh đày tớ đóng xa giá,Tìm nơi đường đông mà hướng.Cầm dây cương, đặt yên ngựa,Lòng bàn hoàn mà không đi được.(Lạc Thần Phú, Tào Thực)