Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 59

Tốivzhvw hômupenc quaftaez cójeyee mộtdudbr trậnqutpa mưa,adjhw sánghugvq naygiofs đãzwnvs tạnh,mvpxb cózeysn cảmcsukx giácstjmf đầuwskew mùaomroh thu.

Trênuwhhi khôngiwwye trunglzeqc phíadvxpl xa,ynzyl điểm xuyết vài đám mây trắng.

Học xong các tiết buổi chiều, Lê Tranh và Giang Tiểu Nam cùng nhau về ký túc xá.

Trận mưa vào tối hôm qua không nhỏ, chỗ trũng ven đường vẫn còn đọng vũng nước, lá cây rơi rụng, có vàng có xanh, Giang Tiểu Nam dùng mũi chân hơi chạm vào vũng nước, lập tức tạo thành gợn sóng.

Lê Tranh vỗ bả vai cô ấy: “Ướt giày.”

Giang Tiểu Nam không nghịch nữa, hỏi cô: “Tối nay cậu có về phòng trọ không?” Cô ấy nói: “Tớ phải về ở đây, yên tĩnh một chút.”

Hôm nay là thứ sáu, rốt cuộc có thể thả lỏng rồi.

Đêm nào bạn cùng phòng của Giang Tiểu Nam cũng phải nấu cháo điện thoại với bạn trai nấu đến nửa đêm, cô ấy có chút không chịu nổi.

Lê Tranh không hề nghĩ ngợi: “Có về.”

Cô muốn gặp mặt bạn trên mạng, ở trường học không tiện.

Hai người về ký túc xá của từng người để thu dọn, hẹn gặp nhau vào nửa tiếng sau ở dưới tầng.

Mấy bạn cùng phòng của Lê Tranh gọi cơm hộp, tán gẫu trong lúc rảnh rỗi chờ cơm hộp.

Bộ phim đang nổi tiếng gần đây đã kết thúc vào mấy hôm trước, bộ phim tiếp theo cũng chiếu được tám tập rồi, độ nóng của bộ phim nổi tiếng trước đó còn chưa tan hết.

Kết thúc không khác lắm so với nguyên tác, nữ chính bị nữ phụ chèn ép trông thấy ở nửa đầu, cuối cùng đã hoàn toàn chèn ngược lại, dù sao thì các cư dân mạng rất hả giận.

Đều đang thảo luận xem tư bản sau lưng nữ chính là ai.

Lê Tranh không theo dõi phim, nhưng biết rằng nữ số một của bộ phim này là do Hướng Thư diễn chính.

Cô khoác ba-lô lên, vẫy vẫy tay với bạn cùng phòng, đi xuống tầng tìm Giang Tiểu Nam.

“Hiên tại cậu và Phó Thành Lẫm thế nào?” Trên đường về phòng trọ, Giang Tiểu Nam hóng chuyện hỏi cô.

Lê Tranh khẽ nắm tay lái, không biết phải định nghĩa như thế nào: “Không tốt cũng không xấu.”

Giang Tiểu Nam vòng hai tay ra sau đầu: “Đó chính là không tệ.”

Hôm nay về phòng trọ sớm, chưa đến 5 giờ, công nhân trang trí căn hộ bên cạnh trên tầng ba còn chưa tan ca.

Khi đi ngang qua cửa nhà kia, cửa mở rộng, Lê Tranh nhìn lướt qua vào bên trong theo bản năng, vô cùng náo nhiệt, một đội thi công đang làm việc.

“Nhìn kiểu này, là trang trí sang trọng rồi, có nhiều tiền như vậy thì làm việc khác không tốt hơn à? Nếu không đổi sang căn hộ chung cư xa hoa cũng được, không phải trang trí lằng nhằng.” Giang Tiểu Nam vừa khó hiểu vừa mở cửa nhà mình.

Lê Tranh: “Cũng có thể là thổkxsqf hào,rkgor ngườidglts tazmsbb coifvjcn trọngdnkeb sựrdsxz tiệndaqfi lợinsadq ởqrlqz bênnthmw này.”

Haiflold ngườispbrf đềuzlzfm cóehgoc việcogjsp phảibfnig làm,yhqdl từnganryj người quay về phòng.

Lê Tranh nhận được tin nhắn của ‘ONE’: 【14】

Hôm nay là ngày thứ 14 chưa bỏ anh ra, tương đương với việc anh đuổi theo cô được 14 ngày, cũng không phải mỗi ngày đều có thời gian rảnh để gặp cô, có khi xã giao chỉ có thể tin nhắn nói chuyện.

Lê Tranh như suy tư điều gì nhìn con số này, trả lời anh: 【14】

Đây là cô ghi chép lại, là ngày thứ 14 anh chưa tỏ tình với cô.

Phó Thành Lẫm không nghĩ nhiều, cho rằng cô học anh gửi tin nhắn, chỉ là vui đùa.

【Ở đâu?】

Lê Tranh:【Ở trong lòng anh.】

Phó Thành Lẫm thầm cười:【Blogger, hôm nay gửi một con số, em hiểu chứ?】

Lê Tranh:【Không biết đếm.】

Phó Thành Lẫm:【Anh đang bận, lát nữa tới gặp em.】

Lát nữa này, là hai tiếng sau.

Sắc trời đã tối, Phó Thành Lẫm bảo cô mở cửa, lúc này không phải xuống tầng.

Lê Tranh nói với Giang Tiểu Nam một tiếng, trước khi mở cửa cô vào nhà vệ sinh soi gương, xác định mặt mày và váy áo không có vấn đề gì, lúc này mới mở cửa.

Hôm nay Phó Thành Lẫm không thay quần áo thể thao, áo sơ-mi quần tây, nhìn dáng vẻ là từ GR đi thẳng tới đây.

Anh đút tay phải vào túi, tay trái hơi hơi nắm thành quyền.

Lê Tranh vô tình liếc thấy một vệt trắng xóa trên ống quần anh, giống như dính nước sơn. Đối với người luôn luôn chú ý như Phó Thành Lẫm mà nói, kiểu lôi thôi này là tuyệt đối không thể xảy ra.

“Trên quần anh.”

Cô nhắc đến đó thì ngừng.

Phó Thành Lẫm cúi đầu nhìn, một vết không nhỏ ở rìa ống quần.

Anh dùng tay muốn phủi đi, nhưng kết dính vào mặt trên, sớm đã khô rồi.

“Anh từ đâu tới đây vậy? Công ty các anh sửa chữa à?”

“Không.” Phó Thành Lẫm thản nhiên như không nói: “Không biết dính ở đâu.”

Lê Tranh về phòng, lấy một chiếc khăn lông ướt ấm cho anh.

Phó Thành Lẫm lau qua lau lại mấy lần, vẫn còn chút dấu vết, nhưng không nhìn rõ như vừa rồi.

Dù sao buổi tối cũng phải thay ra giặt, không ảnh hưởng tới vẻ ngoài là được.

Hai người đi xuống tầng.

Theo đuổi Lê Tranh là một chuyện đặc biệt tốn đầu óc, ăn cơm đi dạo phố xem phim nghe nhạc kịch như thông thường, không hề có sức hấp dẫn với cô.

Còn quà tặng, không có thứ cô thiếu, càng không có thứ cô muốn.

Dọc theo lối đi bộ, Lê Tranh ung dung thảnh thơi.

Phó Thành Lẫm phối hợp theo bước chân của cô, anh nhận được email do trợ lý Tăng gửi tới, có mấy phương án đồ nội thất, cần phải xác nhận một cái cuối cùng.

“Blogger, em có kiến thức rộng rãi.” Phó Thành Lẫm đưa điện thoại chommftb cô:gcijw “Giúpkrywj anhqlgaa chọnksngn mộtdumxr cáilhttx đi.”

Lêfcdei Tranhzxcoe kèodrvnd mànkgkdi hình:yniwu “Anhldnii muốntzitn thayiopml đồndyyj nộizkpkm thấtxbioa à?”

“Ừ.”qhdix Những cái khác, Phó Thành Lẫm không nhiều lời.

Lê Tranh trả điện thoại cho anh: “Anh có mắt nhìn hơn em, vẫn là anh tự quyết định đi.”

Phó Thành Lẫm nhìn chằm chằm vào mắt cô, xác định cô không tức giận, anh mới yên tâm lấy di động qua: “Chỗ nào nhìn ra anh có mắt nhìn hơn em?”

Lê Tranh nhìn anh: “Anh coi trọng em, mắt nhìn còn chưa đủ tốt à? Ngược lại là em này, mắt nhìn không ra sao, nhiều người theo đuổi em như vậy nhưng cố tình em lại coi trọng anh.”

Phó Thành Lẫm nghẹn lời, sau đó bật cười.

Nếu là nói như vậy, không hề có lý.

Anh chọn phương án C, trả lời lại cho trợ lý Tằng.

Đón gió thu mát mẻ, tóc dài của Lê Tranh được thổi bay tự do.

“Ông chủ Phó.”

“Ừ.”

Phó Thành Lẫm gửi email đi: “Làm sao vậy?”

“Kết thúc của bộ phim nổi tiếng gần đây, nghe nói kết thúc được sửa lại.”

“Không liên quan tới anh.”

Lê Tranh khẽ nói: “Đã biết.”

Cô hỏi anh: “Ông chủ Phó, anh muốn đưa em đi đâu?”

Phó Thành Lẫm cất điện thoại vào túi: “Đi nhà hàng SZ, không phải em thích ngắm cảnh đêm à?”

SZ ở một tòa nhà cao tầng, là nhà hàng có thể thưởng thức cảnh đêm tốt nhất, không gì sánh nổi.

Lê Tranh dừng lại chờ anh một lát, điều chỉnh bước chân, anh nhấc ra chân trái cô cũng thế.

“Lúc trước anh đi tản bộ với em, làm thế nào cũng không thể đi chậm, sao bây giờ lại biết rồi?”

Phó Thành Lẫm: “Khi đó em chỉ là cháu gái của bạn anh, anh không có nghĩa vụ phải đi tản bộ chậm rì rì với em, không thích hợp.”

Nói tới việc đi đường chậm: “Anh và Phó nhị chịu ảnh hưởng từ mẹ anh từ nhỏ, bà ấy và cha anh đi dạo phố, anh và Phó nhị đi theo phía sau xách đồ đạc, mẹ anh đi chậm, đi đi dừng dừng.”

Mười mấy tuổi, anh và Phó nhị vẫn phải đi dạo phố với mẹ, mẹ có thể đi dạo cả ngày ở bên ngoài, đi vào dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Đó là ác mộng của anh và Phó nhị.

Mẹ còn thích sưu tập nước hoa, chỉ cần là nước hoa bản giới hạn, bà đều muốn có được, nếu là bạn bè có, bà ấy không có, bà sẽ rơi nước mắt.

Ba phải mất rất lâu mới có thể dỗ dành được mẹ.

Cũng có thể là bởi vì mẹ, anh và Phó nhị cảm thấy phụ nữ thật sự rất có khả năng giày vò người khác, có dự định không kết hôn, cũng không nghĩ nói chuyện yêu đương.

Nhưng tình cảm của ba và mẹ, còn có sự kiên nhẫn của ba đối với mẹ, cũng âm thầm ảnh hưởng đến anh và Phó nhị.

Nếu nói yêu đương, ba và mẹ chính là điển hình.

Lê Tranh phát hiện tay trái của anh từ khi ở phòng trọ trên tầng đến tận bây giờ, vẫn luôn hơi hơi cuộn lại, cũng không nắm chặt, động tác hơi lộ ra vẻ cứng đờ, giống như cố tình làm vậy.

“Tay anh làm sao vậy?”

“Không sao.” Phó Thành Lẫm vẫn giữ nguyên tư thế cũ, thả cánh tay xuống: “Bị người giận đến viêm gân rồi.”

Lê Tranh: “......”

Cô trừng anh một cái.

Tới SZ, Phó Thành Lẫm tìm vị trí ăn cơm trước, phù hợp với yêu cầu muốn ngắm cảnh đêm của Lê Tranh.

Nhà ăn tĩnh mịch tối tăm, ánh đèn mờ mờ.

Phó Thành Lẫm ngồi dựa vào bên cửa sổ, cầm lấy chén trà ở góc bàn lên, anh bảo người phục vụ đi ra chỗ khác.

Lê Tranh mới vừa đặt túi xách xuống, “Blogger.” Phó Thành Lẫm gọi cô, Lê Tranh nhìn qua đó, “Làm...” sao. Chữ sau đó bị nghẹn trong cổ họng.

Bàn tay anh dán lên cửa kính, được ánh đèn làm cho xa hoa lộng lẫy.

Lê Tranh nhìn rõ cái tay mà anh nói là vừa đi viêm gân kia, vẽ một chiếc dương cầm tam giác màu đen, hẳn là phí không ít tâm tư, phím đàn đen trắng đặc biệt có cảm giác 3D, giống y như thật vậy.

Phó Thành Lẫm còn vẽ một cái vương miện trên dương cầm, tinh xảo đáng yêu, có lẽ là tượng trưng cho hoàng gia.

Anh lấy di động và tai nghe từ trong túi ra, ra hiệu cho Lê Tranh: “Em ngồi gần một chút.”

Lê Tranh dịch đến đối diện anh, dựa gần cửa sổ.

Phó Thành Lẫm đưa cho cô một bên tai nghe, tự anh nghe một bên, dây tai nghe không đủ dài, Lê Tranh cúi người, phối hợp với anh ở bên kia, nhất thời cô còn chưa đoán được anh muốn làm gì.

Phó Thành Lẫm mở trình phát nhạc ra: “Cho dù em không bỏ anh ra khỏi danh sách đen, nhưng cũng không thể trì hoãn việc cho em nghe trực tiếp. Khúc nhạc này anh vừa mới thu âm vào tối hôm qua.”

Theo sự bắt đầu của khúc nhạc dạo trong khúc dương cầm, tay phải của anh đặt lên phím đàn được vẽ trên tay trái của mình.

Là một bài nghe nhiều nên thuộc 《Hôn lễ trong mơ》.

Lê Tranh nghe nhạc trong tai nghe, nhìn ngón tay thon dài của anh đàn tấu theo tiết tấu, cô sinh ra một loại ảo giác, âm thanh vờn quanh bên tai chính là những gì anh biểu diễn trực tiếp ra.

Cửa sổ sát mặt đất, bóng đêm vô tận, rực rỡ lung linh.

Cảnh đêm phồn hoa nhất, giai điệu êm tai nhất, còn có người đàn ông cô thích nhất.

Khúc nhạc này chạm tới đầu quả tim của cô.

Lại kích thích tiếng lòng một lần nữa.

Lê Tranh phản ứng chậm không chỉ hai nhịp, khúc nhạc tiến hành được một nửa, cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm di động quay video cho Phó Thành Lẫm.

Dáng vẻ anh tập trung tinh thần để đàn dương cầm trong lòng bàn tay, là một mặt gợi cảm nhất mê người nhất của anh.

Lê Tranh nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, nhìn tới thất thần.

Một khúc kết thúc.

Phó Thành Lẫm tháo tai nghe, cũng kéo bên kia trong lỗ tai của cô xuống: “Lần tới biết khi nào mới lại có linh cảm tạo niềm vui bất ngờ.”

Đàn dương cầm được vẽ trong lòng bàn tay, anh phải vắt óc suy nghĩ mất vài ngày.

“Không phải em vừa quay video à? Khi không có niềm vui bất ngờ thì em xem video tạm vậy.”

Nhưng thứ tư và thứ sáu hàng tuần, anh vẫn đúng giờ gửi khúc nhạc cho cô.

Lê Tranh xem lại chụp video mà mình vừa quay, không hề có một âm thanh nào, phải phối hợp nghe khúc nhạc kia của anh nữa.

Cô lại đặc biệt chụp mấy bức ảnh của chiếc đàn dương cầm ở lòng bàn tay anh: “Nếu khi còn trẻ, anh chủ động theo đuổi con gái, còn có người mà anh không theo đuổi được ư?”

Phó Thành Lẫm liếc cô: “Khi nào mà 31 tuổi đã không còn trẻ rồi?”

Lê Tranh nhìn chiếc đàn dương cầm kia: “Mấy tháng nữa anh sẽ 32 rồi.”

Ở trước mặt cô, tuổi là điểm bất lợi của anh.

Phó Thành Lẫm không lên tiếng, gửi khúc trong di động cho cô.

Trình phát nhạc đã đóng lại, tiếng nhạc vẫn còn quanh quẩn bên tai Lê Tranh, mãi đến khi ra khỏi SZ, hòa vào trong đám đông, cô mới trở lại thế giới hiện thực.

“Ông chủ Phó,” Một khi Lê Tranh vui vẻ thì vô cùng dễ nói chuyện, cô nhìn anh: “Nợ nần lúc trước, xóa bỏ toàn bộ, xem biểu hiện sau này của anh.”

Phó Thành Lẫm: “Cảm ơn chủ blog.”

Lê Tranh cười.

Phó Thành Lẫm liếc mắt, ánh mắt Lê Tranh sáng ngời, nụ cười lấp lánh như ánh sao.

Trên vạch qua đường, anh cúi đầu tìm tay Lê Tranh, dùng sức nắm lấy.

Thể chất của cô nghiêng về lạnh, đầu ngón tay hơi lạnh dừng trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

Lê Tranh nhanh chóng nâng một cái tay khác lên, xoa xoa lỗ tai.

Trong nháy mắt được anh nắm tay kia, giống như có dòng điện chạy qua, ù tai.

Người đi đường đi qua, một hướng khác là đèn xanh cho đi.

Lê Tân Hòa cho rằng bản thân mình hoa mắt, hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài xe để nhìn, không sai, là con gái ruột của bà, một bóng dáng khác, nói không dễ nghe chút, hóa thành tro bà cũng nhận ra được.

“Ông Phùng, ông có nhìn thấy Tranh Tranh không?”

Xe của bọn họ đang dừng hàng đầu tiên để chờ đèn đỏ, người đi đường đều đi qua đầu xe của bọn họ, không thể không nhìn được.

Tài xế gật đầu: “Nhìn được.”

“Vậy... Vậy... người kia,” Lần đầu tiên trong cuộc đời Lê Tân Hòa nói lắp: “Là Phó Thành Lẫm à?”

Tài xế lại gật đầu một lần nữa: “Là anh Phó.”

Lê Tân Hòa đóng cửa sổ xe lại, dùng sức ấn giữa mày.

Phát hiện ấn nhầm chỗ, vội vàng ấn trái tim.

Thế mà Lê Tranh và Phó Thành Lẫm mười ngón tay đan vào nhau, qua đường rồi vẫn tiếp tục nắm. Nhìn vẻ mặt của Lê Tranh, hận không thể viết chữ hạnh phúc lên trán.

Khó trách gần đây Phó Thành Lẫm đến nhà cũ của nhà họ Tưởng ăn cơm cứ kỳ quái sao đó, còn muốn tự hạ thấp vai vế.

Tưởng Thành Duật càn rỡ phối hợp nói linh tinh theo, giúp đỡ Phó Thành Lẫm nói dối, đánh yểm trợ cho Phó Thành Lẫm, nói cái gì mà đánh cược thua phải chú út, thật ra là thằng nhóc và Lê Tranh đang yêu nhau, không tự hạ thấp vai vế cũng không được.

Lê Tân Hòa căm giận tìm dãy số của Tưởng Thành Duật, bấm gọi rồi nhưng lại cắt đứt ngay lập tức.

Ngay trước mặt tài xế, có mấy lời không tiện nói.

Lê Tân Hòa hé mở cửa sổ xe ra, cảm giác hô hấp sắp không thoải mái rồi.

- -

“Anh Tưởng, kính anh một ly.” Trong quán bar, Cận Phong chủ động lấy lòng, gọi một ly rượu cho Tưởng Thành Duật.

Khi không mà tỏ ra ân cần, không có chuyện gì tốt.

Tưởng Thành Duật liếc anh ta: “Cậu lại có ý đồ gì?”

Cận Phong cười: “Tiểu hoàng thúc của công chúa, em không thể khoản đãi thật tốt ư?”

Anh ta trực tiếp chạm cốc với Tưởng Thành Duật, xoay người dựa lưng vào quầy bar.

Quán bar ồn ào náo động, tiếng nói chuyện bị nhấn chìm trong nháy mắt.

“Sau này em sẽ gọi anh là an.,” Cận Phong vẻ mặt chân thành: “Nếu không, chúng ta kết bái làm anh em đi, em cam nguyện làm em.”

Tưởng Thành Duật nhấm rượu, sau một lúc lâu, giống như hiểu ra: “Cậu là muốn thơm lây vai vế của tôi, để cho Phó Thành Lẫm cũng gọi cậu là chú à?”

Cận Phong bật cười, lại chạm cốc với Tưởng Thành Duật một lần nữa. “Cháu gái của anh chính là cháu gái của em, em sẽ quan tâm cô ấy, để tâm đến cô ấy.”

Anh ta vỗ vỗ bả vai của Tưởng Thành Duật: “Anh, em đi lên tầng đánh bài trước đây.”

Tưởng Thành Duật đang đợi Phó Thành Lẫm, nói chuyện một chút xem giữa Sinh học Quan Lực và Khoa học kỹ thuật Đông Hạo thì nên hợp tác như thế nào, mới có thể bảo đảm công ty của Hà Hạo Hiên tiếp tục tồn tại được.

Gần 11:30, Phó Thành Lẫm đuổi tới câu lạc bộ.

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh, cầm vài chén rượu qua đó.

Còn chưa nói được vài câu, Tưởng Thành Duật có điện thoại gọi đến: “Chị dâu của em.” Trước khi nhận điện thoại, anh ta thông báo một tiếng với Phó Thành Lẫm.

“Thành Duật, bây giờ chú có tiện nói chuyện không?” Rõ ràng Lê Tân Hòa đã kiềm chế giọng điệu nói chuyện.

“Tiện, chị dâu chị nói đi.”

“Người yêu của Tranh Tranh, từ đầu đến cuối đều là Phó Thành Lẫm, Cận Phong chỉ là lá chắn, đúng không?”

Tưởng Thành Duật trợn tròn mắt, anh ta nhìn về phía Phó Thành Lẫm: “Chị dâu, chị nghe ai nói thế?”

“Chị không cần nghe ai nói hết, chị nhìn thấy vào tối nay,” Lê Tân Hòa cào cào gối ôm: “Thành Duật, chị đã gả đến nhà các chú 23 năm, khi đó chú mới hơn tám tuổi, chị và anh chú coi chú như con cái của mình, mặc dù Tranh Tranh và chú là chú cháu nhưng từ nhỏ hai đứa đã không khác gì anh em, chị vẫn luôn yên tâm, vô cùng vô cùng yên tâm giao Tranh Tranh cho cậu trông coi, chị cũng luôn luôn cho rằng, ngoại trừ chị và anh chú, chú là người đối tốt với con bé nhất, nhưng chú thì sao? Sao chú lại đẩy con bé vào hố lửa?”

“Chị dâu...”

“Đừng gọi tôi là chị dâu, sau này cũng chưa chắc đâu.” Lê Tân Hòa bị tức đến đau đầu: “Phó Thành Lẫm còn có một người bạn tên gì nhỉ Hướng Thư đúng không, nợ bắt nạt con gái tôi, tôi đều ghi rõ từng khoản đấy. Phó Thành Lẫm có bạn bè như vậy, tôi sẽ không bao giờ gả con gái qua đó. Nếu nó và Lê Tranh cũng đã yêu nhau, mà còn suy nghĩ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Hướng Thư, nào là giành tài nguyên quảng cáo, nào là thay đổi kết thúc phim truyền hình. Tối nay tôi ăn cơm với bạn, các bà ấy trò chuyện suốt một buổi tối, vốn dĩ không phải việc của tôi, nhưng bây giờ liên quan đến Tranh Tranh, ở chỗ tôi không thông qua.”

Tưởng Thành Duật không biết Phó Thành Lẫm lại thiếu nhân tình để khơi thông quan hệ cho Hướng Thư, nhưng việc giành quảng cáo tài nguyên, anh ta biết.

Không có gì để phản bác, anh ta yên lặng nghe.

Lê Tân Hòa: “Quan trọng nhất là, tuổi tác của bọn họ kém quá nhiều, Phó Thành Lẫm cũng giống như chú, chú cứ nhìn chú và Đường Đường, thì biết Tranh Tranh và Phó Thành Lẫm cũng không thể khá hơn chút nào, Tranh Tranh quá bị động trong đoạn tình cảm này, không phải hiện tượng tốt, con bé đã khi nào phải tủi thân chứ? Bởi vì Phó Thành Lẫm, chú xem con bé thỏa hiệp bao nhiêu.”

“Bọn họ không thích hợp.”

“Tôi biết lời nói của tôi, chú cũng sẽ không nghe, ba mẹ cũng không quản được cậu, chứ đừng nói người làm chị dâu như tôi. Tôi không quản không được chú, nhưng tôi có thể quản được bản thân mình, quản được anh của chú, nếu chú còn muốn tiếp tục lén lút che giấu giúp Phó Thành Lẫm, tôi sẽ làm anh của chú biến thành độc thân.”

Tưởng Thành Duật: “......”

“Chú chuyển lời cho Phó Thành Lẫm, bảo cậu ta chủ động cắt đứt với Tranh Tranh đi, Tranh Tranh cũng là nhất thời bị ma sai quỷ khiến, con bé còn nhỏ, có rất nhiều đàn ông vừa trẻ tuổi vừa tốt, Cận Phong cũng không tệ, con trai nhà tổng giám đốc La cũng không tệ.”

“Chị dâu, chị nghe em nói,”

“Không nghe.” Lê Tân Hòa hết cách, chỉ có thể uy hiếp anh ấy: “Anh trai cậu sẽ mau chóng nhận được giấy ly hôn, đến lúc đó bảo anh ấy nghe cậu nói.”

Tưởng Thành Duật cực kì bất đắc dĩ, Lê Tân Hòa cúp điện thoại.

Phó Thành Lẫm đoán được một chút từ biểu cảm của Tưởng Thành Duật: “Có liên quan tới tôi à?”

Tưởng Thành Duật cầm một chén rượu uống hết: “Ừ. Chị dâu tôi nói tôi nay nhìn thấy cậu và Tranh Tranh, không đồng ý các cậu, bảo cậu chủ động cắt đứt với Tranh Tranh đi, bằng không chị ấy sẽ ly hôn với anh trai.”

Đây đều nằm trong dự liệu, nhưng không ngờ sẽ đến sớm như vậy.

Phó Thành Lẫm vốn dĩ định theo đuổi được Lê Tranh, sau đó từ từ thẳng thắn thành khẩn với người trong nhà, vấn đề sưởi ấm sàn của Thiên Hướng lúc trước, anh đã mất không ít điểm ở chỗ ba mẹ của Lê Tranh.

Điểm chết người chính là, anh và Tưởng Thành Duật là bạn nối khố, thái độ của Tưởng Thành Duật đối với tình cảm, ở nhà họ Tưởng chính là đồng nghĩa với đồ khốn.

Ở trong mắt người nhà họ Tưởng, anh và Tưởng Thành Duật chính là cá mè một lứa.

“Tôi bị cậu liên lụy rồi.”

Tưởng Thành Duật ‘ha hả’ hai tiếng.

Anh ta lắc chén rượu: “Cậu định làm gì bây giờ? Khi chị dâu tôi nổi nóng, kể cả đối với cậu cũng sẽ không thay đổi cái nhìn trong hai ba ngày, chị dâu có vệ sĩ bên cạnh, cậu đi tìm Tranh Tranh, chị ấy không thể không biết.”

Tưởng Thành Duật lại cầm một chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch, với giao tình của anh ta và Phó Thành Lẫm, không cần phải làm điều thừa là đặt lên mặt bàn nói.

Anh ta vẫn không yên tâm: “Tranh Tranh không khác gì mạng sống của tôi, tôi đã giao mạng sống của tôi cho cậu, tính từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng cậu đừng để cho Tranh Tranh chịu thiệt thòi, bất kể là trên phương diện nào,”

Ngừng một lát

Anh ta cố ý chỉ ra: “Đặc biệt là Hướng Thư, nên có đúng mực thì vẫn là phải có.”

Phó Thành Lẫm không nói chuyện, sau khi chạm cốc, uống một hơi cạn sạch một chén rượu.

Tưởng Thành Duật hỏi anh: “Cậu định làm gì bây giờ?”

Phó Thành Lẫm suy nghĩ một xưng hô, xưng hô với Lê Tân Hòa như nào: “Ý của chủ tịch Lê là, không hy vọng Tranh Tranh biết là bà ấy phản đối từ giữa, tôi không thể đắc tội với mẹ vợ tương lai. Tôi và Tranh Tranh tạm thời có thể không gặp mặt, hầu như tôi và cô ấy cũng chỉ trò chuyện bằng tin nhắn, sắp tới dự án trong tay tớ cũng nhiều, cậu giúp tôi đi thăm cô ấy nhiều hơn. Bên chỗ chủ tịch Lê, tôi sẽ cố gắng thay đổi ấn tượng, lại đi xin ông bà và ba mẹ tôi giúp đỡ, dạo trước ông nội của tôi làm chết cây rau cần nhỏ mà tôi nuôi, ông vẫn còn áy náy đấy.”

Tưởng Thành Duật: “......”

Anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Còn tưởng rằng cậu sẽ chịu đả kích, thật sự cắt đứt với Tranh Tranh.”

Phó Thành Lẫm: “Tôi cũng đã bước ra một bước kia rồi, những thứ khác với tôi mà nói, đều không phải khó khăn.”

Còn may, anh đã mang đến ngạc nhiên vui vẻ nho nhỏ cho Lê Tranh vào tối nay, cô ấy cũng đã quay video lại.

- -

Việc xin giúp đỡ, cấp bách.

Ngày hôm sau là thứ bảy, là ngày mà nhà họ Phó thường xuyên ăn chung.

Phó Thành Lẫm đã sớm đến nhà ông nội, ôm đồm tất cả các món ăn vào buổi tối, một mình ở phòng bếp bận việc từ giữa buổi chiều, chọn món rửa rau nấu đồ ăn đều là anh tự làm.

Dì trong nhà muốn giúp nhưng hắn không cho.

Người trong nhà ngồi trong phòng khách ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, đều cảm thấy Phó Thành Lẫm hôm nay quá khác thường.

Phó Ký Trầm thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên kia, anh ta chỉ đoán ra được một khả năng: “Có phải anh làm chuyện trái với lương tâm không?”

Ông nội đang chăm sóc hoa cỏ của mình, tiếp lời: “Tám phần là Thành Lẫm gặp rắc rối ở bên ngoài, con và anh của con trước nay chính là như vậy, ở bên ngoài đánh nhau, về nhà liền lê lết trên đất làm việc.”

Phó Ký Trầm: “......” Anh ta mất trí nhớ trong nháy mắt, bóc hạt dưa: “Còn có chuyện này à?”

Du Khuynh dùng khuỷu tay chọc anh ta một cái, nheo nheo đôi mắt: “Không phải trí nhớ của anh rất tốt à?”

Phó Ký Trầm đút hạt dưa vào trong miệng cô: “Em có thai, anh khờ ba năm.”

Du Khuynh bị tức đến bật cười, không dám cười quá lớn, nhanh chóng dùng tay vỗ về bụng, khoảng một tháng nữa, cô sẽ đến ngày dự sinh.

Diệp Cẩn Hoa và chủ tịch Phó nhỏ giọng nói thầm, thái độ của con trai lớn khác thường rốt cuộc là gặp phải việc khó gì thế.

Gần đây hết thảy ở GR đều bình thường, các dự án do chính anh đầu tư cũng không có sai sót.

Không có mâu thuẫn với Tưởng Thành Duật, cũng không nghe nói người bạn kia của anh có việc gì lớn.

Bà nội đau lòng cháu trai lớn, không ngồi được, thả tạp chí xuống đi xuống phòng bếp giúp đỡ: “Bà nội nhàn rỗi không có việc gì làm, đúng lúc tâm sự với con một chút.”

Phó Thành Lẫm nắm bả vai của bà nội, đưa bà cụ ra bên ngoài phòng bếp: “Bà nội, bà đi nghỉ ngơi đi, gần đây con học được không ít món.”

Bà nội nhỏ giọng hỏi anh: “Có phải gặp phải việc gì khó xử không? Con nói với bà nội đi, không có việc gì không thể giải quyết, bà không giải quyết được thì để ông nội của con. Người một nhà cùng nhau nghĩ cách.”

Phó Thành Lẫm cười cười, nói không có gì.

Bà nội cảm thấy cháu trai lớn có tâm sự đầy bụng, bà thầm thở dài ở trong lòng.

Cháu trai không muốn nói, bà liền không miễn cưỡng.

Ba tiếng sau, năm món ăn lên mặt bàn, lượng đồ ăn trong mỗi đĩa cũng không nhiều lắm. Đầu bếp thật sự nhìn không được, đợi Phó Thành Lẫm làm được một bàn đồ ăn, phỏng chừng phải tới sáng mai.

Đầu bếp cầm thìa, lại làm thêm vài món ăn và một món canh.

Mọi người vào chỗ ngồi, nhưng không nhúc nhích đũa, không hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Thành Lẫm.

Ông nội lên tiếng: “Nếu cháu không nói hai câu, chúng ta ăn cũng không yên.”

Phó Thành Lẫm rót rượu vang đỏ cho ông nội và ba, rót đồ uống cho những người khác, anh nắm hai tay vào nhau gác ở trên bàn, quả thật khó có thể mở miệng.

“Cháu... đang theo đuổi Lê Tranh. Cháu gái của Tưởng Thành Duật, mọi người đã từng gặp rồi đó.”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Phó Ký Trầm vội vàng che bụng Du Khuynh: “Anh à, anh nói chuyện có thể nhắc nhở một chút hay không, thai phụ không thể bị kinh hãi.”

Du Khuynh liên tục xua tay: “Không sao không sao.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Diệp Cẩn Hoa trực tiếp thẳng thắn nói: “Con trai, có phải con gặp khó khăn ở nhà họ Tưởng kia không?”

Ba anh: “Vậy còn phải nói à, nếu như được tán thành, người nấu cơm tối nay chính là chúng ta rồi.”

Phó Thành Lẫm: “......”

Diệp Cẩn Hoa đá chồng mình một cái ở dưới mặt bàn, bảo ông im miệng, đừng kích thích con trai.

Ông nội bình tĩnh lại đây: “Thành Lẫm, bây giờ ý cháu là gì?” Ông nội chỉ chỉ thức ăn trên bàn.

Phó Thành Lẫm nói rõ ý đồ: “Trước đây con để lại ấn tượng với người nhà họ Tưởng không phải rất tốt.” Anh giải thích: “Trên phương diện về tình cảm ấy.”

“Muốn nhờ mọi người giúp đỡ đi đến nhà họ Tưởng kia thuyết thư một chút, con là nghiêm túc, cho dù là tình yêu hay là hôn nhân.”

Phó Ký Trầm chủ động xin ra trận, không hề khiêm tốn một chút nào: “Để em nha, em nổi tiếng là người đàn ông tốt trong giới.”

Ông cụ Tưởng: “Chờ ông đặc biệt hẹn ông cụ Tưởng ra ngoài chơi cờ. Việc này không thể gấp, từ từ thôi, cháu phải cho người ta thời gian để tiếp thu chứ, chủ yếu là cháu và Lê Tranh chênh lệch quá nhiều tuổi. Nói một câu có lẽ cháu không thích nghe, suy bụng ta ra bụng người, đổi thành chúng ta là gia đình nhà gái, cũng không muốn gả cháu gái cho người lớn như cháu.”

Phó Thành Lẫm lại bị xuyên tim.

Từ nhà ông nội ra ngoài, gần 11 giờ, Phó Thành Lẫm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Anh gửi một tin cho Lê Tranh:【15】

Nửa tiếng sau, Lê Tranh trả lời lại: 【15】

- -

‘ONE’: 【90】

Lê Tranh thở dài, kéo tai nghe xuống, không muốn trả lời nữa.

Cô lau hơi nước trên cửa kính, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa rơi đầy mặt đất, còn đang bay bay.

“Lấy một ít mì cho em nhé, anh cảm thấy ăn khá ngon.” Cận Phong đứng trước quầy ướp lạnh, đang chọn đồ ăn, gợi ý cho cô mấy thứ chưa từng ăn trước đây.

Lê Tranh thất thần nói: “Tùy anh.”

Cô làm gì có tâm tình ăn, hôm nay tới đây thăm chú Hà, tiện đường ăn lẩu cay với Cận Phong.

Cận Phong chọn đồ ăn xong, đi đến cách vách mua cho Lê Tranh một ly đồ uống nóng: “Đậu đỏ, nhiều ngọt.”

Cận Phong chống tay lên cằm, hỏi cô có rảnh vào Tết Nguyên Đán không: “Đi trượt tuyết đi? Anh mời khách, rủ cả Hà Dập và Giang Tiểu Nam, còn có một nhà Từ Sướng nữa.”

Anh ta nói: “Lúc trước anh kiếm lời hai trăm vạn một cách nhẹ nhàng, còn chưa tiêu, nhân dịp ăn tết chúng ta đi ra ngoài tiêu đi thôi.”

Lê Tranh dời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, dần dần có một lớp hơi nước đọng trên cửa kính.

Cô hỏi: “Việc kinh doanh gì có thể kiếm hai trăm vạn một cách nhẹ nhàng?”

“Bán căn hộ, làm người môi giới.” Cận Phong lấy giấy lau khô hơi nước trên cửa kính, như vậy có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi bên ngoài.

Lê Tranh nghi ngờ nhìn anh ta: “Có người ngốc như vậy à? Bị anh lừa gạt hơn hai trăm vạn á?”

Cận Phong cười: “Có nha.”

Phó Thành Lẫm.

Lê Tranh bị Phó Thành Lẫm chọc tức, đúng lúc cần đi ra ngoài một chút: “Được đó, vừa vặn đi giải sầu.”

Cận Phong nhìn chằm chằm vào cô: “Lại làm sao vậy?”

Lê Tranh: “Em đã không gặp anh ấy gần một tháng rồi, lần cuối cùng gặp mặt chính là lần em đi tới chỗ anh, đụng mặt anh ấy ở văn phòng của anh, anh ấy liền gửi cho em một khúc《Hôn lễ trong mơ》, em nghe từ mùa thu sang mùa đông, thời gian dài như vậy, anh ấy vẫn còn chưa nghĩ ra niềm vui kinh ngạc à? Cho dù không thể nghĩ ra, anh ấy cũng không tới hẹn em.”

Cô lẩm bẩm một câu: “Nhà hàng xóm trên tầng của bọn em, người ta cũng trang trí xong rồi, bắt đầu tỏa ra mùi vị. Có lẽ đầu năm là người có thể vào ở.”

Cận Phong đẩy đồ uống nóng đến trước mặt cô, gần đây anh ta cũng rất ít khi gặp được Phó Thành Lẫm ở câu lạc bộ: “Hình như anh ấy thường xuyên đi công tác, vì dự án Công nghệ sinh học kia.”

Lê Tranh: “Em biết.”

Anh bận đi nữa, nhưng đến thời gian thổ lộ cũng không có ư?

Nếu không phải anh cố định gửi khúc đàn dương cầm cho cô hàng tuần, nói chuyện phiếm với cô và chúc cô ngủ ngon mỗi buổi tối, còn cung cấp cho cô một số tin tức video ngắn tài liệu thực tế, cô sẽ thật sự nghi ngờ, anh không có ý gì đối với cô.

Cận Phong an ủi cô: “Có thể là bận thật, cuối năm, việc cũng nhiều.”

Lê Tranh dùng hai tay cầm đồ uống nóng, biết anh bận, cũng có thể hiểu được, nhưng hiểu thì hiểu, vẫn là có điều chờ mong: “Anh ấy còn không tới theo đuổi em nữa, em sắp ngủ đông rồi.”

Cô hút hạt đậu đỏ: “Tuần sau là đến sinh nhật anh ấy, anh ấy còn không hẹn em, còn không thổ lộ tử tế với em, em sẽ trực tiếp đánh chết anh ấy.”