Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 10: ly hôn với lão đại ác ma (10)

Một cư dân mạng lại nói: “Có thể được lão đại yêu thích như vậy, chị dâu chắc chắn phải là một mỹ nữ.”

 

Bởi vì bọn Quách Tử, Đại Mao thường xuyên khen lão đại của bọn họ đẹp trai hơn cả minh tinh trong phòng phát sóng trực tiếp. Cho nên mặc dù Kỳ Uyên chưa từng lộ mặt bao giờ thì cư dân mạng vẫn một mực tin tưởng anh chính là một nam thần. Mà người được nam thần yêu thích khẳng định phải ở đẳng cấp nữ thần.

 

Nghe thấy vấn đề này, nhân vật trong trò chơi của Kỳ Uyên liền ngừng lại, linh hồn như xuất ra khỏi thân xác, đứng ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích. Hai giây sau, anh bị bắn.

 

 

Kỳ Uyên bình tĩnh rời khỏi trò chơi, sau đó không tiến vào trò chơi lại, trên microphone truyền đến âm thanh anh đang đằng hắng.

 

Sau đó hàng loạt bình luận của cư dân mạng thúc giục anh trả lời.

 

Trần Mộc, cái người vẫn đang cầm điện thoại trên tay, cũng hồi hộp đến mức ngừng thở, trong lòng lại có chút chờ mong.

 

“Cô ấy rất thích cười híp mắt, làm cho người khác cũng cười theo. Có chút thông minh vặt, lại có chút giảo hoạt, nhưng phần lớn thời gian lại khá ngốc.” Nói xong lời cuối cùng, mang theo ý cười nhưng khi ra tới lại tràn ngập ghét bỏ.

 

Trần Mộc:…

 

Người mà anh ta đang nói là ai, là cô hay là nguyên chủ?

 

Nhưng mà đây rốt cuộc là khen người ta hay đang chê bai người ta vậy hả?

 

 

Thông minh giảo hoạt lại còn ngốc? Cái quỷ gì vậy!

 

Trên màn hình di động, lại xuất hiện hàng loạt bình luận làm người khác xem không xuể. Trần Mộc cảm thấy như mình đang nhìn chằm chằm nên hoa mắt mấy rồi.

 

“A a a a, có ai muốn hưởng thụ loại cưng chiều này không?”

 

“Cái này cũng là ngọt đến sâu răng rồi.”

 

“Cái khẩu khí nhỏ trong nóng ngoài lạnh này là như thế nào? Lão đại, anh để quên cái tính tình bá đạo của anh đâu rồi?”

 

“Nghe ra được chị dâu là một tiểu khả ái nha!”

 

“Một mặt thì ghét bỏ một mặt lại chiều chuộng, ngọt quá đi mất!”

 

“Bởi vì chị dâu ngốc nghếch, cho nên lão đại phải dùng toàn bộ tình yêu để che chở cho cô ấy sao?”

 

“Vẫn luôn nghĩ rằng trong đời thực lão đại chính là một người khó gần, không thể đoán ra anh lại có thể chiều chuộng người khác như vậy!”

 

“Cái này chính là khoe ân ái trong truyền thuyết đây mà!”

 

…….

 

Cái kia rõ ràng là một câu nói ghét bỏ, vì cái gì những người này đứng ở giữa có thể đọc hiểu ra nhiều tin tức như vậy? Mạch não của fans cũng giống như thần tượng của họ hay sao?

 

Một lát sau, Kỳ Uyên mới dùng tiếng nói trầm thấp dễ nghe của hắn mà tiếp tục nói: “Ngốc một chút cũng không sao, cô ấy là vợ tôi, tôi phải nhường cô ấy chứ.”

 

Những lời này giống như một vết mèo cào, nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho trái tim cô liêu xiêu. Trong nháy mắt, lòng cô không nhịn được mà ngứa ngáy.

 

Một loại cảm giác thích thú len lỏi khắp nơi trong cơ thể cô, làm cô thể thể nào ngồi yên. Giờ phút này, cô muốn làm một cái gì đó cho Kỳ Uyên, đáng tiếc hiện tại bọn họ lại không ở cùng nhau.

 

Đang lúc Trần Mộc đang xem điện thoại đến nhập thần, Lan Khả chen qua hỏi cô: “Đại tiểu thư à, vì sao cậu lại nhìn di động mà cười ngất ngây như thế? Vẻ mặt nhộn nhạo nha.”

 

Trần Mộc cất di động, sờ sờ mặt nghi hoặc hỏi: “Có sao?”

 

Lan Khả nói: “Miệng rộng đến mang tai rồi.”

 

Hiện tại tâm tình của Trần Mộc thật không tồi, nhưng lại không muốn biểu lộ trước mặt người ngoài, vì thế nhấp nhấp môi nói: “Các cậu ở lại chơi đi, tớ đi về.”

 

Lan Khả kinh ngạc mà nhìn cô, “Về sớm như vậy, cái này không phải là phong cách xưa nay của cậu nha! Hiện tại cậu phải từ bỏ cuộc sống về đêm sao?”

 

Trần Mộc nghĩ thầm nếu mà đi chơi qua đêm với mấy người tôi thà về nhà sớm một chút nhìn trai đẹp, như vậy còn có ý tứ hơn.

 

“Cậu đừng có chèn ép tớ, tớ kết hôn rồi, phải thay đổi cách sống.” Trần Mộc nói xong liền đứng lên nhìn những người khác nói: “Lần này tớ mời, mọi người chơi đến tận hứng đi, tớ đi trước.”

 

Lan Khả cũng vội vàng đứng lên theo, lôi kéo cánh tay cô mà nói: “Cậu sẽ không tiếp tục chơi trò mất tích nữa chứ? Nếu cậu không thể thường xuyên ra cửa, tớ đến nhà cậu chơi nha.”

 

Trần Mộc giương mắt nhìn cô ấy, nói: “Về sau lại nói.”

 

Lan Khả không vui mà bĩu môi: “Có còn là bạn tốt không vậy? Ngay cả nhà cũng không cho tớ tới.”

 

Trần Mộc buông tay, “Hôn nhân của tớ với Kỳ Uyên cậu cũng hiểu rõ mà. Nếu mà chọc trúng anh ta, anh ta ly hôn với tớ thì làm sao?”

 

Lan Khả lúc này mới cười mắng: “Không có tiền đồ.”

 

Trần Mộc nhìn cô vẫy vẫy tay, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

 

Cô không phải là nguyên chủ, cách sống của nguyên chủ thực tình cô không thể chấp nhận được, cùng đám người này trải qua một buổi chiều chính là giới hạn lớn nhất về nhẫn nại của cô rồi.

 

“Ở cùng bọn họ, không bằng trở về với Kỳ Uyên, nhìn anh ta mình liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.” Cô nói với Hai hào.

 

Hai hào không hề có chút bất ngờ nào, lên tiếng: “Vậy thì cái kế hoạch đi tìm đường chết này của cô có còn tiếp tục không?”

 

Trần Mộc thở dài, “Có chút khó khăn! Hiện tại tôi chỉ muốn cùng Kỳ lão đại ngây ngốc ở cùng một chỗ.”

 

Hai hào thở dài, “Xong rồi, cô động lòng rồi.”

 

Tâm tình hiện tại của Trần Mộc có chút phức tạp, nhưng nghĩ đến việc Kỳ Uyên kia lén lút ở phòng phát sóng trực tiếp mà khoe ân ái, cô hận mình không thể chạy như bay về nhà, cùng Kỳ Uyên nói vài câu lấy lòng anh.

 

Lúc nãy cư dân mạng đưa ra ý kiến cho Kỳ Uyên nào là đánh một trận hoặc đè một trận, cũng không biết là anh có thực hiện không nữa. Nếu anh muốn làm, mình có thể kiên quyết từ chối sao.

 

“Cô sẽ không!” Hai hào lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.

 

Trần Mộc trợn trắng mắt, “Cô lại nghe lén suy nghĩ của tôi.”

 

Hai hào hợp tình hợp lý mà nói: “Tôi chỉ là muốn biết cô nghĩ gì về Kỳ Uyên thôi.”

 

Trần Mộc nói: “Vậy cô nhìn được rồi sao? Suy nghĩ của tôi là gì?”

 

Hai hào nói: “Cô đã bị anh ta mê hoặc đến thất điên bát đảo.”

 

Trần Mộc bị dọa nhảy dựng: “Khoa trương như vậy.”

 

Hai hào: “Trong lòng cô thực sự rõ ràng.”

 

Trần Mộc: …

 

Bước ra khỏi chỗ ăn chơi, sau khi trèo lên xe, Trần Mộc một lần nữa mở phần mềm phát sóng trực tiếp, lại phát hiện Kỳ Uyên đã tắt mất rồi. Cô chỉ có thể cất di động, nhìn những cảnh vật nhanh chóng lui về sau lưng mình, có chút nóng lòng muốn về nhà.

 

Nửa tiếng sau, xe rốt cuộc cũng tiến vào trong viện, Trần Mộc ngồi ghế sau, liếc mắt một cái liền thấy được một thân ảnh cao gầy, là Kỳ Uyên, anh đứng bên ngoài là chờ cô sao?

 

Nhưng mà chỉ là cô tự mình đa tình thôi.

 

Bởi vì vừa trông thấy xe đi vào, Kỳ Uyên nhanh chóng quay đầu đi vào nhà, căn bản không muốn quan tâm đến cô!

 

Trần Mộc: …

 

Người này tính tình đúng là lớn nha, rõ ràng ở phòng phát sóng trực tiếp nói là thích cô, kết quả bây giờ lại giận cô.

 

Tuy rằng theo kế hoạch là làm cho Kỳ Uyên chán ghét cô, sau đó thành công đạt được mục đích là ly hôn nhưng khi Kỳ Uyên thực sự giận dỗi, trong lòng cô lại cực kỳ hoảng loạn, một chút cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh.

 

Chờ cho đến khi xe hoàn toàn dừng lại, Trần Mộc vội vàng xuống xe, một đường lên các bậc thang, thiếu chút nữa là đâm vào người Kỳ Uyên đang đứng yên lặng trong cánh cửa.

 

Bên trong cánh cửa, hai tay Kỳ Uyên đút túi quần, đứng thẳng tắp, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

 

Nếu không phải trong lúc vô tình vào xem phát sóng trực tiếp của anh, nghe được những gì anh nói về cô, nói không chừng Trần Mộc sẽ bị bộ dáng lúc này của anh dọa đến. Nhưng sau khi biết được suy nghĩ chân thật của anh xong, lúc này nhìn thấy anh, giống như một con hổ giấy, không chỉ không có chút sợ hãi, hơn nữa còn cảm thấy có chút dễ thương.

 

Không chờ cô mở miệng, liền nghe được giọng nói lạnh lùng của anh: “Còn biết đường trở về à?” Nói xong cũng không đợi cô lên tiếng, khom lưng một cái liền đem cô bế ngang người lên.

 

Trần Mộc bị dọa nhảy dựng, vội vàng hỏi anh: “Anh, làm gì vậy?”

 

Kỳ Uyên cười lạnh: “Dạy dỗ vợ.”

 

Trần Mộc: ….

 

Trong lúc bị anh một đường bế lên lầu ba, Trần Mộc vẫn luôn tự hỏi một chuyện, cô rốt cuộc là muốn ỡm ờ cùng anh lăn giường hay là nên từ chối đây, thật là một lựa chọn khó khăn.

 

Nhưng tình thế lúc này giống như là cô có không có quyền lựa chọn.

 

Lúc trước Kỳ Uyên tuy rằng có chút bá đạo nhưng thực sự đã khắc chế, hôm nay anh hiển nhiên là bị chọc giận. Những động tác anh làm đều mang tính xâm lược rất cao, chỉ thấy anh ném người lên giường, sau đó anh cũng cúi người lên.

 

Trần Mộc vừa hồi hộp lại vừa kích thích, một tia lý trí còn sót lại làm cho cô phản kháng theo bản năng: “Anh, chúng ta có gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ…”

 

Kỳ Uyên cười nhẹ nói: “Tôi không phải là quân tử.”

 

“Không phải, thời gian còn sớm, có phải chúng ta nên ăn cơm chiều trước, rồi tắm rửa một cái… Ưm… Ưm….” Nói xong lời này, cô bị Kỳ Uyên trực tiếp dùng miệng ngăn chặn.

 

Trần Mộc trừng lớn hai mắt, nhìn người đàn ông đang cùng cô hôn lưỡi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Trời ơi, có cần phải kích thích như vậy không a? Đây chính là nụ hôn đầu của cô, có thể phát triển theo tuần tự một chút được không?!

 

Lúc này một tay của Kỳ Uyên chui lên từ vạt áo cô, đầu óc cô liền trở thành một đống hồ nhão nhoẹt, căn bản không có hơi sức đi truy vấn về chuyện nụ hôn đầu nữa.

 

Hơi thở khác biệt của đàn ông gắt gao bao vây lấy cô, ngoại trừ bị động dây dưa môi lưỡi với anh, cô không biết nên phản ứng như thế nào. Cảm giác trên người càng thêm mát lạnh, phỏng chừng quần áo cũng sắp không giữ nổi rồi…

 

Nhưng mà….

 

Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng đập cửa, động tác của Kỳ Uyên tạm dừng, sau đó quyết định làm lơ tiếng đập cửa kia. Nhưng âm thanh kia không hề buông tha mà vẫn tiếp tục vang lên.

 

Kỳ Uyên đột ngột ngồi dậy, thấp giọng mắng một câu, hướng ra ngoài cửa cả giận nói: “Mặc kệ là ai, đều cút hết cho tôi.”

 

Ngoài cửa truyền đến giọng nói bình tĩnh của dì Phương, “Tiên sinh, lão phu nhân lại đây, bà gọi hai người xuống dưới.”

 

Kỳ Uyên: ….