Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 34: ly hôn với ảnh đế vai ác (11)

Trần Mộc cảm thấy khẳng định Kỳ Uyên đang nói đùa, vì cho dù Bồ Tát linh nghiệm cũng không có khả năng cách không khí làm cô mang thai.

 

Quách Tử không hiểu nguyên do trong đó, còn chế giễu bọn họ trước mặt mọi người khoe ân ái, nhưng cũng thể hiện sự ủng hộ, “Gần đây quay phim mệt mỏi như vậy, xin nghỉ một buổi chiều cũng không có vấn đề gì.”

 

Trợ lý Tiểu Vương ngồi một bên nghe một hồi lâu, cũng phối hợp phát biểu ý kiến, “Em cảm thấy bái Bồ Tát gì đó đều là hư không, muốn có con, vẫn nên thực tế mới được, mẹ em có một người bạn làm bác sĩ Trung y, ông ấy kê đơn thuốc, có thể làm cho người ta sinh con trai.”

 

 

Quách Tử nói: “Thần kỳ như vậy sao?”

 

Kỳ Uyên nói: “Thật ra thì con trai hay con gái tôi đều thích.”

 

Trần Mộc: ….

 

Kỳ ảnh đế, anh thật sự không có quyền chọn nha!

 

Nhưng mà vì sao đề tài nói chuyện sao đột nhiên lại biến thành bọn họ vì sinh con mà phải đi bái thần cầu y vậy? Không phải điều kiện hàng đầu để có con chính là hai người phải ở cùng một chỗ vận động hay sao?

 

Quách Tử nói: “So với con trai, em thích con gái hơn, mềm mềm nhuyễn nhuyễn, ngọt ngào thơm thơm. Chờ anh đi làm về nhà vừa mở cửa ra, tiểu bảo bối mặc một bộ váy công chúa, chân ngắn chạy từng bước nhỏ như bay về phía anh, sau đó ngọt ngào gọi một tiếng ‘Ba’, nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.”

 

Có thể là ba người đàn ông đều nghĩ đến cùng một chuyện, nên đều là bộ dáng vô cùng chờ mong.

 

 

Trần Mộc ngồi một bên yên lặng che mắt, hình tượng này quá đẹp, cô không dám nhìn.

 

“Con gái đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng nghĩ đến chuyện sau này con bé lớn lên sẽ bị một tên đàn ông thối cướp mất, tôi cảm thấy không nhịn được!” Kỳ Uyên tức giận nói.

 

Thế là ba người đàn ông nắm tay thành quyền, cùng có một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

 

Trần Mộc không thể không nhắc nhở hai người kia, “Quách Tử, Tiểu Vương, tôi cảm thấy trước khi hai người quan tâm đến chuyện đó, có phải trước hết là nên kết hôn hay không?”

 

Quách Tử: ….

 

Tiểu Vương: ….

 

Kỳ Uyên biểu thị sự đồng ý, sau đó vô cùng đắc ý nói: “Xem ra vẫn là tôi có thể nhanh chóng thực hiện cái mục tiêu này.”

 

Trần Mộc: ….

 

Là người muốn ly hôn, đến cùng vì sao anh lại tự tin đến vậy?

 

Kỳ Uyên nhìn thấy biểu tình cực kỳ muốn châm chọc của cô, cảm thấy buồn cười lại đáng yêu, thế là đi đến bên người cô thân mật ôm eo cô, sau đó duỗi một bàn tay tà ác bóp mặt cô, chỉ thấy làn da trơn láng mịn màng, xúc cảm cực kỳ tốt, anh thỏa mãn gật gật đầu.

 

Lúc Trần Mộc bị bóp, có chút mơ hồ, nhưng còn chưa kịp phát tác, Kỳ Uyên đã rút tay đi, cô cũng đại nhân đại lượng không truy cứu. Chưa đến năm giây, Kỳ ảnh đế lại đưa tay đến, bóp lần thứ hai sau đó lại cấp tốc rút lui, tâm tình đắc ý. Chờ đến khi anh có chút nghiện muốn đưa tay lên bóp lần thứ ba, Trần Mộc sớm đã có phòng bị, nhanh chóng giơ tay lên, nhanh chóng chuẩn xác hung ác vỗ một cái lên bàn tay anh, da thịt va chạm lập tức phát ra một tiếng vang thanh thúy.

 

Nhưng cái đánh này, ngược lại lại làm cho lòng bàn tay cô chấn động, lòng bàn tay đau nhức tê dại, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt lắc lắc tay.

 

Kỳ Uyên vừa nín cười vừa nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình vuốt vuốt nói: “Tay em da mịn thịt mềm, lần sau đừng tự mình rước khổ nữa.”

 

Nhìn thấy anh lật bàn tay cô qua lại để xoa bóp, Trần Mộc không phản bác được.

 

Quách tử đã bị những scandal của Kỳ ảnh đế lăn lộn cho sợ hãi, lần này lại thấy hai người bọn họ quang minh chính đại mà dính lấy nhau, vội vàng nhắc nhở: “Khoe ân ái thì chú ý một chút, ở đây nhiều kẻ lắm chuyện, chỉ cần vài phút thôi cũng sẽ có người đem chuyện của hai người đăng lên mạng.”

 

Kỳ Uyên xem thường, “Tôi với vợ mình dính nhau, ai dám có ý kiến.”

 

Quách Tử: “Anh vẫn còn chê scandal của mình chưa đủ nhiều hay sao?”

 

“Để bão tố tới mãnh liệt hơn chút đi.”

 

…..

 

Vui đùa một lúc, phim trường cuối cùng đã chuẩn bị xong xuôi, lúc này Kỳ Uyên mới trở lại nơi quay phim.

 

Ánh mắt Trần Mộc một mực đi theo anh, cô phát hiện, Kỳ Uyên đứng trong đám người vẫn là người hấp dẫn người khác như trước, chính là sự tồn tại bắt mắt nhất. Cho dù ở đây anh buông lỏng bản thân cười đùa như thế nào nhưng vừa đứng trước ống kính, anh lại có thể ngay lập tức nhập vai, không cần chuyển đổi cũng không cần ấp ủ, kỹ thuật diễn xuất phải nói là hạ bút thành văn, thật sự rất cường đại.

 

Quách Tử yên lặng ngồi với cô một lúc, mới lên tiếng: “Vì sao em cảm thấy Kỳ ảnh đế lần này rất khoe khoang?”

 

Trần Mộc quay đầu nhìn cậu, “Có sao? Không phải anh ấy vẫn luôn như vậy sao?”

 

Quách Tử lắc đầu, “Lúc trước chị không có theo anh ấy đi quay phim nên không biết, anh ấy từ trước đến nay đều rất khiêm tốn. Tại phim trường ngoài thời gian quay phim, những nơi riêng tư rất ít nói cười với người khác. Hiện tại cái bộ dáng này của anh ấy như đang cố ý, cố ý để cho mọi người thấy rõ quan hệ của hai người.”

 

Trần Mộc thở dài, ít nhiều cô cũng có cảm giác, càng đến gần thời hạn một tháng, lòng chiếm hữu của Kỳ Uyên với cô càng mạnh, sau khi công khai thân phận ở trong đoàn phim, hiện tại anh có thể tùy thời điểm tùy nơi chốn trước mặt người khác khoe ân ái. Người bên trong đoàn phim ban đầu còn không dám khẳng định thân phận của cô, dù sao thì Kỳ Uyên không hề khẳng định Trần Mộc chính là vợ tôi, nhưng sau khi anh kiên nhẫn khoe ân ái, những người khác đều có thể biết được.

 

Quách Tử suy tư một lát, nói: “Vì sao em có cảm giác, anh ấy có chút nóng nảy? Trước đó hai người cãi nhau?”

 

Trần Mộc: …

 

Cái này cũng có thể bị cậu ta đoán ra?!

 

“Bọn tôi không có cãi nhau.” Cô nói, bọn họ đúng là không hề cãi nhau, chỉ là chuẩn bị ly hôn thôi.

 

“Vậy là tốt rồi.” Quách Tử cười nói.

 

Cái nghề làm người quản lý cũng thật là mệt mỏi, không những phải quan tâm đến sự nghiệp của minh tinh, mà còn phải quan tâm đến đời sống cùng tình cảm của minh tinh, đúng là so với mẹ còn quan tâm hơn.

 

Sau đó Quách Tử đi nhận một cuộc gọi quan trọng, bởi vì phim trường quá ồn, cậu đứng dậy đi tìm một nơi yên lặng. Trước khi đi vẫn không quên sai sử trợ lý Tiểu Vương nhớ đưa nước cho Kỳ Uyên.

 

Người ngồi bên cạnh trong phút chốc đi hết, chỉ còn lại mình Trần Mộc nhàm chán ngồi tại chỗ, cuối cùng chỉ có thể lấy điện thoại chơi Anipop giết thời gian. Những màn trước đều qua rất dễ dàng, càng về sau càng khó, cô thỉnh thoảng nhờ Kỳ Uyên giúp cô chơi qua màn, mặc kệ là thế giới nào, Kỳ Uyên đều là cao thủ Anipop, luôn có thể tùy tiện qua màn.

 

Nhưng anh càng giúp cô qua màn, cửa ải sau càng khó, cô chơi càng tốn sức, thật là một vòng luẩn quẩn.

 

Chờ đến khi vất vả lắm mới qua màn được, Trần Mộc kích động tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vui vẻ biểu thị ra rõ trên mặt.

 

“Tâm tình tốt như vậy? Có thể chia sẻ một chút không?” Lý Khiết nhẹ nhàng đi đến bên người cô, chọn một cái ghế dựa cách cô một ghế ngồi xuống, cứ như vậy không gần không xa nói chuyện phiếm.

 

Mấy hôm nay Lý Khiết xem cô như người trong suốt, vốn cho rằng hai người đã tuyệt giao, nhưng ngờ đối phương còn chủ động tới nói chuyện với cô. Trần Mộc nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời một chút, mặt trời không phải mọc ở đằng tây chứ.

 

“Chơi Anipop, cô có chơi không?” Trần Mộc đưa màn hình di động cho cô nhìn.

 

Lý Khiết không có chút hứng thú, cũng không hiểu cái trò Anipop có gì vui, đúng là không tim không phổi, nghĩ nghĩ, cô ta nói: “Đúng là, có chồng cô nuôi cô, đương nhiên có thể yên tâm thoải mái ngồi một bên chơi đùa?”

 

Lời này nghe rất chua, nhưng Trần Mộc quyết định không để ý đến cô ta.

 

Lý Khiết trừng to mắt, khó chịu nói: “Tôi đang nói chuyện với cô, nghe thấy không?!”

 

Trần Mộc liếc nhìn một cái, “Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có đề tài chung, cho nên vẫn là không nên nói nữa.”

 

Lý Khiết không buông tha, “Có phải là cô rất đắc ý không? Trước kia nhìn tôi trăm phương nghìn kế lại gần chồng cô, trong lòng cô chắc là đang cười trộm chứ gì.”

 

Trần Mộc cảm thấy cô không có nghĩa vụ phải giải thích cái gút mắc loạn như ma kia giữa hai vợ chồng họ, vì vậy nói: “Tôi không hề chê cười cô, dù sau cô cũng không biết quan hệ của chúng tôi.”

 

Lý Khiết trợn trắng mắt, thật sự không nghĩ ra, một người ưu tú như Kỳ Uyên vì sao lại nhìn trúng một Trần Mộc bình thường như vậy?

 

Không đợi Lý Khiết nói tiếp, Kỳ Uyên người vốn đang quay phim lại nhận bình nước do trợ lý đưa đến, uống mấy hơi hết nửa chai, sau đó rời khỏi đám người đi về phía Trần Mộc, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều lưu lại trên người Trần Mộc, trực tiếp bỏ qua Lý Khiết đang ngồi bên cạnh.

 

Cơ bản Lý Khiết là người miệng lưỡi nhanh nhẹn, cũng không có chuyện gì lớn, khi nhìn đến sự phối hợp của hai người, càng phiền muộn muốn chết, cuối cùng chỉ có thể dậm chân rời đi.

“Nói cho em một tin tốt.” Kỳ Uyên thần thần bí bí nói.

 

Trần Mộc hiếu kỳ, “Cái gì?”

 

“Anh vừa xin đạo diễn nghỉ buổi chiều này, chút nữa chúng ta liền đi miếu Bồ Tát bái Tống Tử Quan Âm.” Anh nói.

 

Trần Mộc:….

 

Thì ra lúc nãy anh nói thật, không có nói đùa!