Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân Vật

Chương 4: Quyển 1 Nếu Như Lam Trạm Tìm Được Nguỵ Anh 4

Tiểu hài tử họ Ôn sốt cao năm nọ được Hàm Quang Quân mang về, lại được chính tay Trạch Vu Quân nuôi nấng, thay tên đổi họ thành Lam Nguyện nay đã khoẻ mạnh, chỉ có điều đứa trẻ ấy không còn nhớ gì về những chuyện trong kí ức của nó nữa.

Nhưng như vậy có lẽ là điều tốt cho nó.

Lam Nguyện được Hàm Quang Quân bảo bọc vô cùng tốt, đứa trẻ được mặc y phục vân mây, là y phục mà chỉ những đệ tử nội môn mới được mặc, trên trán còn đeo mạt ngạch vân mây biểu thị đây chính là dòng máu cao quý, đệ tử chính thống của Cô Tô Lam Thị.

Đứa trẻ ấy lớn lên từng ngày, bên cạnh còn có một vị bằng hữu vô cùng hoạt bát mang tên Lam Cảnh Nghi.

"Cảnh Nghi, nếu đệ còn không dậy Trạch Vu Quân sẽ phạt đệ mất"Tiểu Lam Nguyện sáu tuổi dùng cánh tay phấn nộn nhỏ bé của mình cố hết sức để kéo Lam Cảnh Nghi rời khỏi giường.

Tiểu Lam Nguyện chính là đau đầu liếc nhìn Tiểu Cảnh Nghi, quy luật giờ Mão dậy giờ Hợi ngủ của Cô Tô Lam Thị hình như cũng không có tác dụng là bao với tên này, dù cho Cảnh Nghi có ngủ sớm đến đâu đi chăng nữa, thì sáng hôm sau vẫn chính là không thể rời giường.

"A Nguyện, sao ngươi lại nghe lời Trạch Vu Quân dữ vậy" Tiểu Cảnh Nghi lúc này mới dụi dụi đôi mắt to tròn của mình, mơ màng thức giấc, cố gắng rời giường.

Nếu như Di Lăng Lão Tổ là vết nhơ trong cuộc đời dạy học của Lam Tiên Sinh, thì chắc chắn Tiểu Cảnh Nghi này chính là đệ tử đầu tiên không tuân thủ gia quy của Cô Tô Lam Thị nhất.

"Cảnh Nghi, mạt ngạch của đệ lệch rồi""Ta biết rồi, nhất định là Trạch Vu Quân trông rất giống cha của ngươi nên ngươi mới nghe lời Trạch Vu Quân như vậy"Tiểu Cảnh Nghi nói rồi mỉm cười, đôi tay nhỏ bé nhanh chóng sửa lại mạt ngạch ngay ngắn, thoáng chốc đã xỏ xong giày vào chân, gương mặt cũng mười phần tỉnh táo.

"Cha! ?"Tiểu Lam Nguyện chính là một gương mặt mờ mịt, dù sao cậu cũng đã quên hết những chuyện hồi bé, ký ức về cha cũng không còn nữa, nhưng nghe Cảnh Nghi nói như vậy, cậu thật là cũng có chút mong chờ.

Giữa lúc Tiểu Lam Nguyện còn đang mơ màng suy nghĩ, thì Tiểu Cảnh Nghi đã bước ra phía ngoài, Tiểu Lam Nguyện cũng chầm chậm bước theo.

"Lam Nguyện, hình như hôm nay Trạch Vu Quân sẽ dẫn ngươi đi gặp một người""Ừ, đúng vậy"Tiểu Cảnh Nghi chính là ánh mắt mong chờ cất lời: "Vậy cho đệ đi cùng nhé""Vậy đệ nhớ đến đúng giờ nhé""Ôi không biết là ai đây"Tiểu Cảnh Nghi hồn nhiên ngây thơ, chắp thay ra sau lưng bắt đầu đi lùi lại, gương mặt đột trở nên rất nghiêm túc mà cất lời"Nhưng mà A Nguyện, món canh sáng nay thật đắng""Thì ngày nào cũng đắng như vậy mà".