Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 39

Tá Dịch nghe thấy giọng nói của Tô Linh Phong, ngẩng đầu nhìn về chỗ nàng, vừa định mở miệng kêu "Tiểu thư", đã bị ánh mắt hung ác của Tô Linh Phong ngăn lại.

Nếu như bị hắn gọi phá hỏng, vậy vở kịch này còn diễn tiếp như thế nào nữa?

"Vị bằng hữu này, ta đã mua thanh kiếm này rồi.

" Người kiếm sĩ trẻ tuổi vừa hỏi giá kia thấy có người chặn ngang một bước, không nhịn nổi nhíu mày nhìn về phía Tô Linh Phong, đợi đến khi thấy rõ tướng mạo của nàng, người nọ rõ ràng đã sửng sốt một chút.

"Không phải ngươi vẫn chưa trả tiền sao? Đồ tốt, đương nhiên là người nào trả giá cao hơn người đó nhận được.

" Tô Linh Phong nói một cách thản nhiên.

Hiển nhiên nàng đã chú ý tới sắc mặt của người này khi vừa mới nhìn thấy nàng, hình như là biết nàng, nàng cũng thấy người này có chút quen quen, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp hắn ta ở nơi nào, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến việc buôn bán của nàng.

"Được rồi! " Kiếm sĩ trẻ tuổi gật đầu: "Ta ra giá ba trăm hai mươi kim tệ.

"

"Bốn trăm kim tệ!" Nàng cũng không rảnh kì kèo thêm mười, hai mươi kim tệ với hắn ta.

Tô Linh Phong hô xong, lại há miệng cắn một miếng thịt nướng, hung hăng nhai, ăn hết sạch, một miếng cũng không để lại cho tên phá gia chi tử kia!

"Năm trăm kim tệ!" Không đợi kiếm sĩ kia mở miệng lần nữa, phía sau hắn ta đã truyền đến một tiếng hô giá ngọt ngào, giòn tan, ngay sau đó ngay lập tức có vài người từ bên ngoài đám đông chen vào trong, bình tĩnh đứng ở bên cạnh kiếm sĩ trẻ tuổi.

Người vừa mở miệng nói, là thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt với mái tóc quấn sợi dây màu và đôi mắt màu xanh biếc.

"Phyllis, Beavis các ngươi đến đây.

" Kiếm sĩ kia gọi bạn đồng hành của mình.

Tô Linh Phong nhìn thấy thiếu nữ này,

Tô Linh Phong nhìn thấy thiếu nữ này, cảm giác tỉnh ngộ trong lòng ban nãy lại đến, khó trách nàng cảm thấy kiếm sĩ kia có chút quen mắt, những người này, chính là nhóm người mà nàng gặp ở trong ma sủng đi ếm của Lâm gia ở Lê Thành hơn mười ngày trước.

Ấn tượng của Tô Linh Phong đối với những người khác trong nhóm người này rất mơ hồ, nhưng với cô gái phương Tây thích xen vào việc của người khác này, nàng vẫn có ấn tượng rất lớn.

Phyllis hiển nhiên cũng nhận ra Tô Linh Phong, trừng đôi mắt to màu xanh biếc, có chút vui mừng kinh ngạc nói: "Là ngươi à, ngươi cũng đến rừng Lạc Nguyệt rèn luyện sao? Thật khéo nha!"

"! " Tô Linh Phong buồn bực, nàng và nàng ta rất thân quen sao?

Tá Dịch nghe thấy giọng điệu thân quen kia của Phyllis với Tô Linh Phong, cũng vô cùng ngạc nhiên mà nhíu đôi mày kiếm, ở trấn Lạc Nguyệt lại có thể gặp được người biết đại tiểu thư? Người đến những nơi như thế này, cũng sẽ không giống những tên ăn chơi trác táng và mấy tên côn đồ sống vất vưởng đã từng chơi cùng nàng!

"Ngươi cũng vừa ý thanh kiếm này sao? Cần dùng rất gấp sao?" Phyllis hỏi.

"Gấp thì thế nào? Mà không gấp thì làm sao?" Tô Linh Phong cắn thịt nướng nhíu mày.

"Nếu như không gấp, có thể đừng tranh với bạn đi cùng ta được không? Ngày hôm qua kiếm của hắn đã bị rớt hư, hiện tại cần rất gấp một vũ khí tiện tay.

" Phyllis dường như thương lượng nói.

"Vậy nếu như bây giờ ta cũng thiếu vũ khí thi sao?" Tô Linh Phong không nhanh không chậm hỏi.

"Nếu như ngươi nhất định muốn lấy thanh kiếm này! " Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phyllis kéo căng, trợn mày nói: "Vậy xem ai trả nhiều tiền hơi thôi!"

"Giá ngươi vừa hô, năm trăm kim tệ đúng không?"

"Đúng.

" Phyllis ngửa cằm nói.

Tô Linh Phong lắc đầu: "Năm trăm kim tệ mua thanh kiếm này, ta cảm thấy không đáng giá.

"

"Ở trong tay người có thể phát huy sức mạnh của nó, tự nhiên sẽ có giá trị thôi, nếu như ngươi không tăng thêm tiền, thanh kiếm này cũng chỉ có thể là của bọn ta thôi!"

"Ô, ngươi đã cảm thấy đáng giá, vậy tặng cho các ngươi được rồi.

"

Trên mặt Phyllis lộ ra nụ cười thắng lợi, nói với người kiếm sĩ ban nãy kia: "Tư Đồ Vũ, trả tiền đi.

"

Kiếm sĩ kia cũng không nhiều lời, lấy năm kim phiếu trị giá một trăm kim ngạch ra, đưa cho Tá Dịch, sau đó cầm thanh lam phẩm kiếm kia lên.

Trong lòng Tá Dịch âm thầm bội phục Tô Linh Phong, thanh kiếm này, nàng lại có thể bán được giá cao hơn khoảng một trăm kim tệ so với bình thường!

Trong những người của đội mạo hiểm này, người kiếm sĩ được cho là đội trưởng với tóc vàng mắt xanh lạnh lùng kia, lại nghi ngờ mà khẽ liếc nhìn Tô Linh Phong, rồi lại quét mắt nhìn Tá Dịch một cái!

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên hỗn loạn một trận, có một nhóm người lớn đang chạy đến bên này, mơ hồ còn có người quát to: "Bọn chúng ở ngay bên này, nhanh lên, đừng để cho bọn chúng chạy!".