Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 47

Tô Linh Phong nhớ bạn tốt Hải Lam đã từng đưa cho nàng một cuốn tiểu thuyết xxx, nhân vật cực phẩm trong đó cũng tên Tiểu Nguyệt Nguyệt…

Tô Linh Phong bị ba chữ kia làm cho hỗn độn trong gió…

Nguyệt Quang e thẹn chớp mắt, nhìn đến cơ mặt Tô Linh Phong giật giật không ngừng, có phần mơ màng, mình có nói cái gì khiến cho tiểu cô nương tính cách vốn lãnh đạm này phản ứng lớn như vậy không ta!

Tá Dịch cũng ngạc nhiên nhìn biểu lộ kỳ lạ của Tô Linh Phong, trong lòng khó hiểu, tuy Nguyệt Quang lấy cái tên này có hơi buồn nôn một chút nhưng không đến nỗi kíc h thích tới vị đại tiểu thư này chứ?

Tiểu Bạch nhìn đống thịt trái cây dán lên mặt Nguyệt Quang một cách xinh xắn hoàn mỹ, đồng tình mà há miệng nhỏ không răng của nó, nó biết ngay tên này sẽ gặp xui xẻo rồi mà…

Ba người một hồn rồng trầm mặc quỷ dị trong chốc lát, cuối cùng Nguyệt Quang lôi một cái khăn tao nhã thêu hoa ra, bình tĩnh lau cái đống trên mặt đi, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Phong Phong có ý kiến gì với tên gọi của ta sao?”

“Không có.

” Biểu lộ của Tô Linh Phong lại khôi phục như bình thường, nhàn nhạt mở miệng.

Quản hắn là Tiểu Nguyệt Nguyệt hay là Tiểu Quang Quang làm cái quái gì, nàng theo hắn chỉ muốn tìm cách lấy được nước suối sinh mệnh mà thôi.

Nhưng… Đối với tên tinh linh biến thái hỉ nộ vô thường này vẫn không thể nóng vội được.

“Vậy, Tiểu Phong Phong, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, trăng thanh gió mát như thế này, chúng ta nên tận dụng thời gian tâm sự một chút mới được, phải nhanh chóng thúc đẩy tình cảm giữa hai chúng ta chứ.

” Đôi tai của Nguyệt Quang khẽ nhúc nhích, mặt mày như tơ.

Trăng thanh gió mát… Ngày tốt cảnh đẹp? Tên này đang nói cái quái gì vậy hả?

Tô Linh Phong nhắm mắt tựa vào cành cây, mặc kệ tên tinh linh cực phẩm kia.

“Tiểu thư đã mệt nhọc rồi, nên nghỉ ngơi, ngươi yên tĩnh chút đi.

” Tá Dịch đen mặt liếc Nguyệt Quang.

“Ấy ấy ấy, thì ra Tiểu Phong Phong đang mệt mỏi sao, Tiểu Phong Phong là tiểu mỹ nhân yếu ớt như vậy, sao có thể ngủ được trên mặt đất lạnh băng này chứ! Người ta đau lòng lắm á, ta thấy vẫn là Tiểu Phong tới phòng của ta đi! ”

Phòng của hắn? Tô Linh Phong nghi hoặc mở mắt.

Nguyệt Quang đứng lên, tiện tay ưu nhã vung lên một cái, một gian nhà gỗ nho nhỏ liền xuất hiện trên khoảng đất trống cách chỗ bọn họ không xa.

Căn nhà gỗ này tất cả đều được dùng gỗ chế thành, trên cửa sổ có khắc hoa văn tinh tế phức tạp, trên vách tường và nóc nhà còn mấy dây leo đầy hoa làm đẹp, xinh xắn tinh mỹ, hoa lệ rối loạn…

“Thế nào thế nào? Phòng của người ta có đẹp không?” Nguyệt Quang hỏi như hiến vật quý.

Tô Linh Phong nhìn qua ngón tay trắng nõn thon dài như ngọc của Nguyệt Quang, có phần không xác định hỏi: “Phòng này… là ngươi lấy ra từ trong nhẫn trữ vật ra sao?”

“Đúng rồi đó.

” Nguyệt Quang gật đầu.

“…” Móa! Nhét cả nhà vào trong nhẫn trữ vật… Không gian trong nhẫn trữ vật của hắn không biết là lớn bao nhiêu.

“Tiểu Phong Phong thích không?” Nguyệt Quang cười híp mắt hỏi.

“Thích.

” Nàng thích cái nhẫn trữ vật của hắn.

“Vậy thì tốt quá rồi, có thể tìm được nơi ngủ yên giấc cho Tiểu Phong Phong chính là vinh hạnh của ta.

” Nguyệt Quang ưu nhã dùng tay làm ra tư thế mời.

Tô Linh Phong cũng không khách khí, nhấc chân đi tới trước nhà gỗ, mở cửa bước vào.

Tiểu Bạch tò mò một mực xem xét căn phòng xinh đẹp này cũng vội vào theo.

Nguyệt Quang cất bước muốn vào theo cùng lại bị Tá Dịch kéo lại: “Nguyệt Quang, ngươi xem, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, trăng thanh gió mát, hai ta tranh thủ thời gian ôn chuyện đi…”.