Ma Quân, Hắn Bị Lật Xe Rồi!

Chương 6: 6 Ma Quân Bị Khiêu Kích

Lam y thiếu niên cố gắng trấn tĩnh lại lớp mặt nạ đang rạn nứt trong nháy mắt: “Ngươi, ngươi, ngươi chờ đó cho ta!”

Quý Thẩm khoanh tay, cười tủm tỉm nói: “Được, ta chờ.”

Nhìn theo bóng dáng lam y thiếu niên chạy trối chết, Quý Thẩm vô cùng vừa lòng ——

Dù hắn có thay đổi thân xác, sức quyến rũ vẫn vô cùng cường đại như trước, thu hút vô số ong bướm vô số.

……

Vân Trí Đường là nơi đệ tử mới nhập môn tụ tập, tất cả mọi người tốp năm tốp ba tụ ngồi trò chuyện bên ánh lửa bập bùng.

Quý Thẩm lười đến chào hỏi, trực tiếp đi đến chỗ tiếp nhận đệ tử tới đăng ký.

“Tên họ, đến từ nơi nào, sở trường là cái gì?” Đệ tử ngồi ở bản đăng ký hỏi theo thông lệ.

“Tại hạ là Thẩm Sơ Ngôn, đến từ Thẩm gia ở Phúc Phong.” Quý Thẩm trả lời nói.

Toàn bộ sảnh đường trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng.

Đệ tử tiếp nhận đăng ký lộ ra một ánh mắt đã hiểu rõ, rồi sau đó đưa cho hắn một tấm lệnh bài màu đen khắc bằng ngọc bích: “Chỗ ở của ngươi là ở dị quán, hiện tại liền có thể tự tới đó để chọn chỗ ở.”

Quý Thẩm nói cảm tạ xong, liền xoay người rời đi.

Mọi người vẫn ở phía sau bàn luận tới khí thế ngất trời, nhưng đề tài đã chuyển dời sang người hắn.

“Thẩm Sơ Ngôn? Là thiếu niên thiên tài có linh lực đạt tới tầng thứ năm? Là con vợ lẽ được học đường đặc cách tuyển chọn?”

“Người huynh đệ này, tin tức của ngươi là đến từ bao nhiêu năm trước vậy? Hắn sớm đã không còn là thiên tài như xưa.

Nghe nói sau một cơn bệnh thập tử nhất sinh, linh lực của hắn đã toàn không còn.

Trên dưới cả Thẩm gia tìm kiếm danh y khắp nơi cũng sắp phát điên rồi……”

“Hiện tại, hắn có thể đứng tại đây, chứng minh là hắn đã khôi phục rồi không phải sao?”

“À đúng rồi! Thẩm gia không phải có hai đứa con sao? Thẩm Sơ Ngôn đây rồi, vậy còn Thẩm Sơ Thành đâu? Tên đó là con vợ cả, chẳng phải là người có tư cách đứng ở chỗ này nhất sao?Sao lại không thấy đâu vậy?”

“Chẹp, không biết hắn khôi phục bằng cách nào? Chuyện Thẩm sơ thành không có tới liền khiến cho người khác có cảm giác có điều gì đó khuất tất.

Hay là do hắn dùng thủ đoạn nào đó cướp lấy linh lực của ca hắn?”

“Trời ạ! Không thể nào.”

“Thế mà còn được phân tới dị quán, ngàn vạn đừng để cho hắn chọn chỗ bên cạnh ta.

Ta không muốn phải ở bên cạnh hắn đâuuu……”

Quý Thẩm đi theo sự chỉ đường của Hắc Tinh Ngọc đến trước cửa dị quán, gắn Hắc Tinh Ngọc lên trên một cánh cửa.

Cửa lớn từ từ mở ra, thế giới đằng sau khung cửa nhẹ nhàng giao động như gợn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ.

Hắn nhấc chân bước vào trong, hoa nở trước mắt, một sân viện nhỏ màu sắc cổ kính mở ra.

từng gian phòng tinh sảo nối tiếp nhau trên trấn, nhìn thoáng qua có chút giống nhau, trước cửa một số gian phòng có treo thẻ bài bằng gỗ.

Như vậy chứng tỏ là đã có chủ.

Trên đường lúc này có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đang đi lại, ở trước mỗi gian phòng đều dừng lại nhìn một chút, dường như đang phân vân không biết nên chọn cái nào.

Quý Thẩm tùy ý chọn một gian phòng thuận mắt, đang muốn treo thẻ bài của mình lên, lại lại bị một giọng nói mềm mại từ phía sau gọi lại: “Này…… Có thể nhường gian phòng này lại cho ta không?”

Hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp, đang tràn đầy kỳ vọng nhìn về phía hắn.

Hắn nhìn nhìn gian phòng mà mình vừa mới chọn, nghi hoặc nói: “Gian phòng này có chỗ nào khác sao?”

Tiểu cô nương nhìn thoáng qua thanh niên đứng bên cạnh, trên mặt hiện lên một đám mây đỏ: “Bởi vì, bởi vì ta muốn ở phòng cạnh gian phòng mà Lâm ca ca nói là tốt~”

Quý Thẩm nhìn xem hai khuôn mặt búng ra sữa này, bỗng nhiên dâng lên một loại thương cảm khi nghĩ đến việc mình sắp già tới mức chôn nửa chân xuống đất rồi.

Hắn nhìn dòng người trên phố, lúc này mới phát hiện bọt khí màu hồng bay đầy trời.

Thôi được rồi, thà phá hủy mười tòa miếu, không nên phá hủy một đoạn tình duyên.

Quý Thẩm nhẹ nhàng và phong độ tránh sang một bên, trực tiếp đi đến gian phòng không có chủ ở cuối đường, nhanh nhẹn treo thẻ bài bằng gỗ của mình lên.

Mà sau khi hắn treo thẻ bài của mình lên, bảng hiệu trên gian phòng dần dần hiện ra ba chữ: Vân phong cư.

Quý Thẩm hơi nhướng mày: Tên này không tồi.

“Huynh đệ, ngươi tới một mình à?” Một giọng nói vô tư vang lên ở bên cạnh.

Quý Thẩm vừa quay đầu, liền nhìn thấy một thanh y thiếu niên mày rậm mắt to ở ngay gian phòng sát vách.

Thấy Quý Thẩm nhìn về phía mình, người này lộ ra một nụ cười: “Ta tên là Mộc Sâm, đến từ một tiểu thế gia không có tiếng tăm.

Không biết phải xưng hô với huynh đệ như thế nào?”

“Thẩm Sơ Ngôn.”

“Ồ, ngươi chính là thiếu niên thiên tài của Thẩm gia ở Phúc Phong! Sao ngươi lại chọn vị trí ở phía sau như này? Ngươi nhìn xem người của các đại gia tộc khác đều lựa chọn vị trị ở đằng trước mà.” Mộc Sâm cười xán lạn, vô tâm vô phế.

Bạch gia ở Nam Trạch, Thẩm gia ở Phúc Phong, Hoa gia ở Bắc Cương, Lan gia ở Tây Lăng là tứ đại gia tộc trong Tu Chân Giới, có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn, đi đến nơi nào đều phải chúng tinh phủng nguyệt*, phải tỏ ra vô cùng thu hút, khiêm tốn giống như Thẩm Sơ Ngôn quả là số ít.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Sao vây quanh trăng; ý là một đám người vây quanh ủng hộ hoặc xu nịnh một ai đó.

Quý Thẩm thuận miệng nói: “Ta thích yên tĩnh.”

Đang muốn đẩy cửa bước vào, phía sau lại có một giọng nói khác vang lên, âm dương quái khí* nói: “Thích yên tĩnh? Ồ, Thẩm Sơ Ngôn, ta thấy là do ngươi không dám chọn vị trí đắng trước mới đúng chứ? Nhưng kể ra, ngươi cũng tự biết thân biết phận, biết mình chỉ là con thứ ở Thẩm gia, hay là biết mình chỉ là phế vật không còn tí linh lực nào, không xứng ở cùng một chỗ với bọn ta!”

*Âm dương quái khí: cổ quái, kỳ lạ

Nhìn một đám thiếu nam thiếu nữ khi thế rào rạt trước mặt, Quý Thẩm nhướng mày: Có lẽ cả thiên hạ đều biết linh lực của hắn hoàn toàn biến mất rồi, công tác bảo mật của Thẩm gia này thật là không đủ tiêu chuẩn.

Người đang nói chuyện là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặc một bộ váy tiên nữ thướt tha vàng nhạt, tiên khí bay bổng, đứng bên cạnh đứng một hồng y thiếu niên, ôn nhuận như ngọc nhưng lại mang một vẻ tà khí.

Vây quanh phía sau bọn họ là năm sáu thiếu nam thiếu nữ cùng tuổi, tạo thành thế chúng tinh phủng nguyệt.

!!!

Mọi người tâm hồn bát quái lập tức đứng lại vây xem, phòng ở cũng không thèm chọn nữa.

Một đám người nỗ lực chen chúc vươn cổ về phía này.

Hai người giữa đám người chính là nhân vật quyền lực trong đời sống sắp tới của những người ở đây, không chỉ có tu vi cao thâm diện mạo xuất chúng, bối cảnh gia thế cũng cực kỳ hiển hách, cơ hồ không người không biết không người không hiểu……

Quý Thẩm lười nhác dựa ở trên cửa, không chút để ý, hỏi: “Hai người các ngươi là ai?”

Hoàng y thiếu nữ sửng sốt, không thể tin được nói: “Ngươi không biết ta là ai?”

Quý Thẩm một đêm không ngủ, miễn cưỡng liếc mắt nhìn nàng một cái: Không có ấn tượng.

Huống hồ hắn từ trước đến nay chỉ có ấn tượng sâu sắc đối với mỹ nữ, nhan sắc bình thường như vậy, cho dù thật sự đã gặp qua cũng không nhớ được.

“Tên của ngươi có khắc ở trên mặt à?” Hắn khó hiểu nói.

Hoàng y thiếu nữ bị hắn nói tới nghẹn lời, mày liễu dựng chổng ngược: “Ngươi!” Ngay sau đó liền hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên là loại con vợ lẽ, kiến thức nông cạn, đến nỗi hai người bọn ta mà ngươi cũng không biết.”

Khúc Vân Nhi ở phía sau cười nhạo nói: “Lan tỷ tỷ, tỷ hà tất cùng hắn so đo? Nghe nói cách đây một khoảng thời gian, hắn vừa hao tổn không ít linh lực.

Ta sợ là hắn cũng hao tổn cả đầu óc rồi cũng nên.” Lời này của nàng khiến cho các đồng học che miệng cười không ngừng, sôi nổi phụ họa trào phúng.

Mộc Sâm ở sát vách nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Huynh đệ, nàng ta là Tây Lăng Lan, là viên ngọc quý trên tay Lan Hoa Ngữ, bên cạnh chính là đích tử của Hoa gia ở Bắc Cương Hoa Tri Ý…..”

Hai người trước mặt này tu vi đều đã đến bậc thứ chín của tầng thứ hai, sắp đạt tới tầng tu vi thứ ba, là thuộc hàng cao thủ trong cao thủ! Huynh đệ ngươi tự cầu phúc cho mình đi……

Mộc Sâm ở trong lòng lại yên lặng bổ sung thêm một câu.

Quý Thẩm ngáp một cái: “Không biết vị cô nương nổi tiếng đây tìm tại hạ có chuyện gì quan trọng?”

Lan Hoa Ngữ như đấm một quyền vào cục bông, bực bội nói không nên lời, nàng cười lạnh một tiếng: “Ta tìm ngươi có việc? Ngươi không khỏi quá xem trọng chính mình rồi! Ta đến liếc mắt nhìn ngươi một cái còn sợ làm bẩn mắt mình!”

Quý Thẩm ngạc nhiên nói: “Vậy ngươi chạy lạch bạch đến chỗ này của ta làm cái gì, tới tự ngược sao?”

Công phu mồm miệng cũng không hề kém cạnh so với tu vi của hắn, thường xuyên ẩn sau nụ cười tủm tỉm âm thầm làm cho đối thủ chết khiếp, thậm chí còn khiến đối phương tức đến hộc máu.

Đối phương đằng kia đã đánh không đánh lại hắn thì thôi, giờ mắng cũng không mắng lại hắn……

Lan Hoa Ngữ bị lại lần nữa nghẹn đến không còn từ nào để nói, trong cơn giận dữ, rút ra một đoạn roi dài, vụt thẳng về phía Quý Thẩm: “Tốt lắm! Đồ con thứ miệng lưỡi xảo biện hạ tiện như cây sậy, xem ra hôm nay ta không thể không đánh nát miệng ngươi!”

Hoa Tri Ý vẫn im lặng đứng ở bên cạnh xem kịch hay, bỗng sắc mặt khẽ biến: “Lan muội.

Đừng!” Lại không kịp ngăn cản.

Roi tiên mang theo ánh lửa, vụt thẳng đến trước mặt Quý Thẩm!

Quý Thẩm không tránh không né, vẫn biếng nhác dựa nửa người lên tường, chỉ nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Ngu ngốc.”

Roi kia đột nhiên bị một lực mạnh mẽ đánh bật ngược lại khi gần chạm tới mặt hắn, rút lại đánh về phía sau!

Trong chớp mắt, Lan Hoa Ngữ vội nhớ ra, trước cửa mỗi gian nhà trong dị quán đều có kết giới hộ trạch.

Ngày thường sẽ không hiện ra, một khi gian phòng gặp phải công kích sẽ tự động hiện ra…… Nàng nhất thời nóng máu nên đã quên mất điều này!

Lan Hoa Ngữ đối mặt nhìn roi tiên mang theo ánh lửa tiến lại gần, cả người đều bị dọa cho choáng váng.

Hoa Tri Ý đột nhiên ôm chặt nàng tránh sang một bên, mà Khúc Vân Nhi ở phía sau không may mắn được như vậy, vừa vặn trúng một roi này.

Nàng hét lên một tiếng đau đớn thảm thiết rồi ngã ra đất, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, quần áo trên người liền bốc cháy, khiến nàng sợ tới mức kêu oa oa: “Lan tỷ tỷ cứu ta! Cứu ta!”

Mọi người luống cuống tay chân giúp Khúc Vân Nhi dập lửa.

Bắt lỗi bất thành, lại biến mình thành trò cười cho cả thiên hạ.

Lan Hoa Ngữ kinh ngạc không thôi, hai mắt bốc hỏa, bắn thẳng về phía Quý Thẩm đang thản nhiên đứng ở kết giới hộ trạch: “Ngươi là cố ý làm vậy!”

Quý Thẩm dang hai tay nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tại hạ vẫn luôn thành thành thật thật đứng ở chỗ này, chưa từng động đậy chút nào.”

Trong mắt Hoa Tri Ý hiện lên một loại suy nghĩ sâu xa.

Vị trí người này đứng vô cùng chuẩn xác, vị trí vừa hay ở ngay rìa kết giới, chỉ cần tiến về phía trước nửa tấc, sẽ vượt ra bên ngoài……

Lan Hoa Ngữ còn muốn nói cái gì đó nữa.

Hoa Tri Ý thầm thở dài một hơi, hiểu ra nàng lại tiếp tục, như thế cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

Vì thế âm thầm bình tĩnh tiến lại gần nàng, nhỏ giọng nói: “Lan muội hà tất cùng hắn chấp nhặt? Liệu hắn có thể chân chính tiến vào Học đường Liên Hoa hay không vẫn còn chưa biết.

Muội cứ đợi cho tới kì thực nghiệm sinh tồn ba ngày nữa đi…..”

Lan Hoa Ngữ đảo mắt, lập tức hiểu ý Hoa Tri Ý.

Thực nghiệm sinh tồn là truyền thống lâu đời của Học đường Liên Hoa.

Mỗi năm học đường đều sẽ đưa đệ tử mới nhập môn vào một khu vực bị mật ngẫu nhiêu để tiến hành đánh giá.

Những người được đánh giá là không đủ tiêu chuẩn sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi học đường.

Mỗi năm có không ít người không đủ tiêu chuẩn bị trục xuất khỏi đây, bởi vậy nên mới được chúng đệ tử gọi là thực nghiệm sinh tồn.

Lan Hoa Ngữ trong lòng dâng lên một loại cảm giác ác độc khoái trá, nàng một lần nữa lại nhìn về phía Quý Thẩm.

Ánh mắt tràn đầy sự chán ghét và đắc ý không thèm che giấu: “Ngươi cho rằng thông qua thủ đoạn ti tiện chiếm lấy vị trí vào học đường của con đích là có thể cùng ngồi chung mâm* với chúng ta? Ngươi si tâm vọng tưởng quá rồi! Thẩm Sơ Ngôn, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tên con vợ lẽ hèn mọn, hạ tiện! Đến tư cách xách giày cho bổn tiểu thư xách còn không xứng! Hoa ca ca, chúng ta đi!” Những người này đều là trưởng nữ hoặc trưởng tử trong nhà, tất nhiên sẽ nảy sinh lòng thù địch đối với con vợ lẽ.

*Ngồi chung mâm: ý là ngang hàng, bằng vai phải lứa.

Loại người đánh không lại liền buông lời hung ác này, Quý Thẩm không thấy một vạn cũng gặp tới tám nghìn người giống vậy.

Hắn từ từ rảo bước đến cửa, nở một tiếng cười nhẹ: “Còn muốn ngồi chung mâm với ta?”.