Ma Thuật Bị Cấm

Chương 15

Công ty Cơ khí Kurasaka nằm ở Umejima, quận Adachi. Lớp sơn trên bức tường của công xưởng nhỏ đã bong tróc khá nhiều, khó lắm mới nhận ra ban đầu nó có màu xanh lá. Ngay bên cạnh nhà xưởng có một tòa nhà hai tầng, có vẻ là văn phòng của công ty. Cũng may tấm biển đề "Công ty Cơ khí Kurasaka - Sản xuất và buôn bán các sản phẩm gia công kim loại" vẫn còn khá mới.

Tại góc tiếp khách của văn phòng ấy, Kusanagi ngồi đối diện với giám đốc Kurasaka Tatsuo. Kurasaka có vóc người nhỏ bé nhưng khuôn ngực dày, ra dáng một người dày dạn kinh nghiệm làm việc ở công xưởng.

"Thằng bé ngoan lắm. Nghiêm túc, nhiệt tình với công việc, đặc biệt là đầu óc rất thông minh. Chỉ cần dạy một chút là nhớ ngay. Không những thế, nó còn biết cách áp dụng. Kiến thức về điện và máy móc cũng phong phú, đầu óc thông minh như thế mà không vào đại học thì thật đáng tiếc nên tôi cũng nhiều lần gọi ý thằng bé nên đi học, trường dạy buổi tối cũng được. Nhưng có vẻ cuối cùng thì nó cũng chẳng để tâm."

"Nghe nói cậu ta thấy thông báo tuyển người nên tìm đến đây?"

"Đúng vậy. Nhân viên tuổi ngày một cao, tôi thấy tình hình không ổn nên quyết định tuyển thêm. Hồi tháng Tư có một cậu bé vừa tốt nghiệp cấp ba vào làm nhưng không rõ có phải vì công việc vất vả hơn dự kiến hay không mà lại bỏ việc ngay. Tôi cũng đành chịu, bèn tuyển người lần nữa và Koshiba đã tới. Koshiba là người ít nói, ban đầu tôi cũng băn khoăn vì không hiểu cậu ta nghĩ gì, nhưng như tôi kể khi nãy, hướng dẫn cậu ta rồi mới thấy đó là hàng thượng phẩm. Mọi người đều rất mừng vì thằng nhóc quả là món quà của thượng đế..." Kurasaka gãi mái tóc đã khá thưa. "Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ. Mong là nó không bị cuốn vào những việc bất thường."

"Anh không đoán được cậu ta đi đâu à?"

"Không. Có thì tôi đã hỏi rồi."

"Người gọi điện đến xin nghỉ lúc đầu chắc chắn là cậu ta chứ?"

"Chắc chắn đấy... Này, Tomo-chan, không nhầm đâu nhỉ?" Kurasaka nói với người phụ nữ mập mạp làm công việc văn phòng ngồi ở chiếc bàn ngay bên cạnh. Tomo-chan có lẽ là cách gọi thân mật, chứ cô ta dễ cũng phải 45 tuổi rồi.

"Tôi nghĩ đó là giọng của Koshiba." Cô đáp, có lẽ từ nãy tới giờ cô vẫn nghe hai người trao đổi.

"Cậu ta nói mình bị ốm à?" Kusanagi hỏi.

"Vâng. Shingo nói muốn nghỉ làm vì thấy trong người không được khỏe. Ngày tiếp theo thằng bé cũng gọi điện tới, và vẫn bảo là muốn xin nghỉ làm thêm hôm đó. Tôi hỏi cậu ấy liệu có ổn không, Shingo nói "cháu vẫn ổn, cô đừng lo" rồi cúp máy."

"Sau đó thì sao?"

"Đó là lần cuối cùng cậu ấy gọi điện thoại đến đây."

Kusanagi lại nhìn sang Kurasaka.

"Vậy là ngày tiếp theo cậu ta cũng không xuất hiện nhỉ?"

"Đúng vậy. Chúng tôi chủ động gọi điện nhưng không liên lạc được. Tôi thấy lạ quá bèn bảo nhân viên đến tận căn hộ xem tình hình thế nào nhưng không ngờ là cậu ấy lại không có nhà. Đang băn khoăn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì thì nhận được tin qua máy fax," Kurasaka lấy ra một tờ giấy đã gấp lại. "Nó đây."

"Tôi xem nhé," Kusanagi mở tờ giấy. Trên đó in dòng chữ viết tay, "Cháu có chuyện nên xin phép được nghỉ làm. Cháu thành thật xin lỗi vì đã gãy rắc rối cho mọi người. Cảm ơn mọi người vì tất cả. Koshiba Shingo".

"Có đúng là bút tích của cậu ta không?"

"Chắc không sai đâu. Nhân viên phụ trách hướng dẫn cho Koshiba khẳng định như vậy."

Kusanagi gật đầu. Từ những gì anh nghe được thì chỉ có thể suy luận rằng cậu ta cố tình biến mất.

Anh lấy từ ngăn túi bên trong áo khoác ra một bức hình. Đó là ảnh chụp Nagaoka Osamu. Anh đặt nó xuống trước mặt Kurasaka.

"Tôi nghĩ cảnh sát Kishitani đã đưa mọi người xem bức hình này rồi, không biết anh còn nhớ chuyện lúc đó không?"

"Vâng, tôi vẫn nhớ. Nghe nói là người này đã gọi điện tới chỗ chúng tôi à?"

"Đúng vậy."

"Hiềm nỗi, tôi đã xác nhận với tất cả các nhân viên ở đây rồi mà không ai biết cả."

"Vậy là anh đã xác nhận với cả Koshiba nữa à?"

"Vâng..."

"Lúc ấy, thái độ của Koshiba có gì thay đổi không? Mất bình tĩnh hoặc trầm tư nghĩ ngợi?"

Kurasaka chóp mắt nhiều lần, vẻ mặt như đang bối rối.

Tôi nghĩ không có thay đổi gì đặc biệt đâu. Tại sao anh lại hỏi như vậy? Anh cho là thằng bé đã nói dối à?" "Không, tôi không có ý khẳng định như vậy." Kusanagi nở nụ cười thân thiện và xua tay phủ nhận, Kurasaka liền nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc và nói:

"Anh cảnh sát này, tôi không biết đây là cuộc điều tra gì, nhưng không có chuyện Koshiba làm việc xấu đâu. Nếu có bị cuốn vào vụ việc nào đi nữa thì nó cũng là phía nạn nhân chứ không thể là kẻ phạm tội. Riêng điều này thì tôi dám khẳng định luôn."

Kusanagi thấy bị áp đảo trước cảm xúc dữ dội trong giọng nói ấy.

"Tôi sẽ nhớ điều này," anh khẽ đáp.

Anh đề nghị được đi xem khu nhà xưởng. Giám đốc Kurasaka trực tiếp dẫn đường. Một chiếc máy nâng đỗ trước lối vào xưởng.

"Koshiba có thể vận hành cả mấy thứ như thế à?" Kusanagi hỏi cho biết.

"Vâng. Vừa tới đây cậu ấy đã lấy được bằng lái xe phổ thông rồi nên sau đó liền đi học ở cơ sở dạy lái xe nâng. Chỉ khoảng năm ngày là lấy được bằng."

"Cậu ta có bằng lái ô tô à?"

"Vâng. Mùa thu năm ngoái còn mua được xe riêng rồi."

"Mua ô tô? Loại nào vậy?"

"Một chiếc xe van cũ. Cậu ấy nói loại đó tiện đi đây đó, như đi cắm trại cùng bạn bè chẳng hạn. Thi thoảng tôi cũng thấy nó trong bãi để xe của công ty. Một chiếc van màu trắng."

Chưa xác nhận về chiếc xe đó. Nếu Koshiba Shingo di chuyển trên chiếc xe ấy thì có lẽ sẽ để lại dấu vết.

"Cậu ấy đi cùng bạn bè đồng nghiệp à?"

"Không không," Kurasaka xua tay. "Tôi đã nói từ đầu rồi đấy, nhân viên công ty ngày một có tuổi nên tôi mới phải bổ sung người. Làm gì có thanh niên nào đồng trang lứa với Shingo. Chắc là bạn từ thời đi học chứ."

Kusanagi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ mình nên hỏi thêm thông tin cả ở trường trung học. Không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt của Yukawa.

Bên trong nhà xưởng, máy móc gia công xếp thành hàng và có khoảng mười nhân viên đang làm việc. Anh quan sát, mỗi người dường như đang thực hiện một công việc riêng.

"Công ty chúng tôi chủ yếu gia công linh kiện đon. Sản phẩm của chúng tôi đa phần là những linh kiện dùng trong các dây chuyền sản xuất hoặc công cụ gá." Kurasaka nói to, trong xưởng ầm vang âm thanh của các loại máy móc và tiếng phay cắt kim loại.

"Công cụ gá?"

"Khi gia công linh kiện hay sản phẩm, phải cố định chúng thật chắc chắn đúng không? Kiểu như một miếng nối hay một dụng cụ chuyên dụng cho việc ấy í. Ừm, đại loại là vậy."

Kurasaka cầm lấy bản vẽ gần đó đưa anh xem. Trên đó có viết chữ Hán đọc là "jigu". Kurasaka cho biết đây là ký tự thay thế, vốn nó là "JIG" trong tiếng Anh.

Kusanagi một lần nữa thấy rõ anh chẳng biết gì về những thứ liên quan tới khoa học kỹ thuật hay xưởng chế tạo cả.

"Koshiba chủ yếu làm công việc nào thế?" Anh hỏi, giọng to hơn bình thường.

"Việc nào cũng làm hết. Vì cậu ta khéo léo, cả khâu đánh bóng cũng nhớ được ngay. Mà quan trọng là thằng bé rất nhiệt tình, sau giờ làm cũng chịu khó ở lại một mình luyện tập cách sử dụng các loại máy móc. Chúng tôi cũng mong cậu ấy sớm trở thành thợ cứng nên đồng ý việc ấy. Nhà tôi nằm cách đây khoảng năm trăm mét, có lần gần 11 giờ đêm cậu ấy mới đến trả chìa khóa văn phòng. Tôi hỏi cậu ấy làm suốt đến tận lúc ấy à, thì Shingo nói mình mải mê quá nên không để ý thời gian."

Theo lời kể của Kurasaka thì chắc chắn Koshiba Shingo rất nhiệt tình với công việc. Có lẽ cậu ta bỏ học là vì muốn đi làm sớm chăng?

Hai người vừa bước ra khỏi nhà xưởng thì người phụ nữ được gọi là Tomo-chan khi nãy rảo bước lại gần họ.

"Giám đốc, có điện thoại."

"Ô, thế à. Vậy, anh cảnh sát, tôi xin phép nhé."

"Cảm ơn anh rất nhiều." Kusanagi cúi đầu.

Kusanagi cũng định rời khỏi đó khi nhìn theo Kurasaka đi về phía văn phòng. "Xin lỗi," đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng gọi có vẻ rụt rè. Tomo-chan đang ngước nhìn anh.

"Sao vậy?" Kusanagi hỏi.

"Người trong bức ảnh khi nãy đã từng gọi điện tới công ty chúng tôi à? Khoảng hai tháng trước."

Cô ta muốn nói tới Nagaoka Osamu.

"Đúng vậy. Chúng tôi có thông tin lưu lại việc đó, có chuyện gì à?"

"Có việc này, tôi chưa nói với anh cảnh sát đến đây lần trước..."Người phụ nữ nói với vẻ khó xử. "Tôi nghĩ, người nhận cuộc gọi đó có lẽ là tôi đấy."

"Cô nhớ ra chuyện gì à?"

"Không, tôi không nhớ tên của người gọi. Vì thế, khi anh cảnh sát trước tới đây, tôi chỉ nói là mình không biết. Nhưng vì là chuyện liên quan tới Koshiba nên tôi lại nghĩ, biết đâu là cuộc điện thoại lúc đó..."

"Nghĩa là sao?"

"Người đó hỏi tôi về Koshiba, rằng ở công ty chúng tôi có người tên là Koshiba Shingo hay không. Giọng đàn ông. Tôi trả lời là có."

Kusanagi bước lên phía trước một bước.

"Thế rồi đối phương nói gì?"

"Anh ta cảm ơn rồi bảo mình chỉ muốn xác nhận thôi, không cần lo lắng, kiểu đó, và cúp máy. Tôi nhớ là người đó không xưng danh. Tuy cũng có băn khoăn không hiểu thế là sao, nhưng vì anh ta bảo không cần lo lắng nên tôi cũng không để tâm nữa."

"Cô có kể về cuộc gọi đó cho Koshiba không?"

"Không, bởi tôi thấy cũng chẳng cần thiết. Lẽ ra tôi nên kể à?"

"Không, cái đó thì tôi cũng không chắc..."

Nếu chủ nhân cú điện thoại là Nagaoka Osamu thì mục đích của cuộc gọi là gì nhỉ? Anh ta muốn biết Koshiba Shingo ở đây để làm gì đó sao?

"Với lại, còn một điều nữa," Tomo-chan nói. "Thật ra thì gần đây cũng có một cuộc gọi đến."

"Gần đây?"

"Tôi nghĩ là ngày thứ hai sau khi cậu Koshiba tự ý nghỉ làm. Người đó hỏi Koshiba có ở công ty hay không. Tôi nói cậu ấy đang nghỉ thì bên kia chỉ nói "thế à"rồi cúp máy luôn. Tôi cũng chẳng kịp hỏi tên người gọi."

"Giọng đàn ông à?"

"Vâng. Tôi nghĩ đó là một người trưởng thành."

"Số điện thoại vẫn còn trong lịch sử cuộc gọi chứ?"

"Đó là cuộc gọi từ điện thoại công cộng. Tôi định ít nhất phải hỏi tên người đó nếu anh ta gọi lại nhưng tiếc là sau đó không thấy gì nữa."

"Điện thoại công cộng à..."

Thời buổi này, nếu không có việc gì đặc biệt thì có lẽ chẳng ai dùng điện thoại công cộng. Bởi dẫu cho không muốn lưu lại số điện thoại gọi đến, nhưng cũng phải tính tới khả năng bị từ chối nhận cuộc gọi nếu dùng chức năng ẩn số.

"A, Yuri-chan!" Kusanagi đang mải mê suy nghĩ thì nghe tiếng Tomo-chan gọi ai đó. Cô đang quay về phía cánh cổng và vẫy tay. Anh nhìn theo, thấy một cô bé khoác áo màu be đang đi ngang qua phía truớc xưởng. Vừa đi vừa nhìn về phía họ, cô bé vội cúi đầu chào. Đôi mắt to thực sự rất ấn tượng.

"Đó là con gái của giám đốc. Chúng tôi vẫn gọi là Yuri-chan. Một cô bé rất ngoan và tốt bụng." Người phụ nữ tuổi trung niên vui vẻ nói rồi thốt lên "A! đúng rồi!" Vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì. "Yuri-chan thường xuyên tới gặp cậu Koshiba đấy," cô nói nhỏ.

Thông tin không được để lỡ đây rồi.

"Những lúc nào thế?"

"Vào giờ nghỉ trưa ấy. Cô bé tới nhờ Koshiba hướng dẫn học mấy môn cấp ba như toán, vật lý. Có vẻ cậu Koshiba giỏi cả việc dạy học nữa. Nhưng chắc không chỉ thế đâu, mọi người vẫn đồn đoán, có khi Yuri-chan thích cậu Shingo. A! Nhưng việc này phải bí mật với giám đốc nhé!" Cô đặt ngón trỏ lên môi, chào anh rồi quay về văn phòng.

Kusanagi cất bước chạy trước khi bóng cô ta khuất hẳn vào bên trong văn phòng. Ra khỏi cổng, anh đuổi theo con gái của Kurasaka ở phía trước, cách mình mấy chục mét.

Một loạt nhà hàng gia đình nằm dọc trên con phố Kannana. Anh hỏi Kurasaka Yurina muốn uống gì, cô bé đáp là đồ uống nào cũng được. Anh mua đồ uống tự phục vụ nhưng có vẻ cô bé không muốn tự đi lấy đồ uống. Chẳng còn cách nào khác, Kusanagi đành lấy cà phê rồi đặt xuống trước mặt Yurina. Cô bé khẽ nói lời cảm ơn nhưng vẫn cúi gằm mặt, không hề có dấu hiệu muốn chạm tay đến chiếc cốc.

Có lẽ không phải vì khó chịu mà là đang căng thẳng chăng? Kusanagi thầm phân tích. Cũng đúng thôi. Đang trên đường về nhà thì bất ngờ bị người đàn ông lạ mặt bắt chuyện, hơn nữa người đó còn là cảnh sát cơ mà. Chỉ riêng việc cô bé chịu đi cùng thế này là may cho mình lắm rồi.

"Chú đang tìm Koshiba Shingo có việc. Giám đốc Kurasaka... Bố của cháu cũng lo lắng lắm. Cháu cũng vậy phải không?"

Kurasaka Yurina khẽ nói gì đó nhưng giọng quá nhỏ nên anh không nghe được gì.

"Sao cơ?" Anh hỏi lại.

Cô bé khẽ húng hắng rồi nói:

"Chúng cháu không thân thiết đến thế."

"Nhưng mà, chẳng phải là cậu ấy vẫn chỉ bài cho cháu à?"

"Chuyện đó... chỉ có một hai lần thôi."

"Theo lời của người ở văn phòng thì có vẻ không phải như vậy."

"Thật đấy ạ. Mọi người chắc là hiểu nhầm đấy thôi." Kurasaka Yurina nói dứt khoát, mặt vẫn cúi gằm.

"Thật ư? Mà thôi, sao cũng được, nhưng cháu có nghĩ ra điều gì về sự biến mất của cậu ấy không? Trong lúc học bài chắc cũng buôn chuyện với nhau chứ? Liệu Koshiba có từng nói đến những vùng đất khác không? Nơi cậu ấy sống trước đây hoặc nơi muốn sinh sống trong tương lai chẳng hạn."

Tóc mái của Kurasaka Yurina đung đưa.

"Chúng cháu không nói những chuyện đó."

"Vậy còn chuyện về bạn bè? Hoặc bạn thân thì sao?"

"Cháu đã bảo là không." Cô bé đột ngột đứng dậy. "Cháu thực sự chẳng biết gì hết. Vì thế cháu không trả lời được gì đâu. Xin lỗi chú!" Cô bé tuôn một hơi rồi ôm lấy cặp lao khỏi nhà hàng. Đến phút cuối cô bé vẫn không cởϊ áσ khoác và cũng chẳng nhìn mặt Kusanagi.

Khách hàng xung quanh nhìn anh chằm chằm. Kusanagi hớp từng ngụm cà phê.

Nên nhìn nhận phản ứng đó thế nào? Thật khó để kết luận. Rõ ràng là sẽ chẳng ai vui vẻ khi bị một người đàn ông lạ mặt căn vặn dai dẳng về người con trai mà mình thích. Phản ứng này rất bình thường nhưng... Đang nghĩ tới đây thì điện thoại của anh đổ chuông. Cuộc gọi từ Mamiya. "Vâng," anh nhấc máy.

"Có biết thêm được gì về Koshiba không?"

"Nói sao nhỉ... Chỉ biết được rằng cậu ta là một nhân viên vô cùng xuất sắc."

"Sao cơ, thế thôi à?"

"Ngoài ra, cũng đã xác nhận được việc Nagaoka nhắm tới Koshiba Shingo." Kusanagi thuật lại những điều Tomo-chan đã kể.

"Vậy là rất có khả năng nạn nhân đã tiếp xúc với Koshiba Shingo à?"

"Đúng thế."

"Ừm! Tôi hiểu rồi. À mà, cậu với Utsumi Kaoru tập trung lại với nhau đi nhé. Chúng ta đã biết nguyên nhân tử vong của Koshiba Akiho rồi."

"Là gì vậy ạ?"

"Chắc cậu không tưởng tượng nổi đâu. Đột tử do vỡ ống dẫn trứng. Koshiba Akiho đã có thai. Hơn nữa còn là mang thai ngoài đáy huyệŧ."

"Chuyện đó... đúng là không ngờ thật."

"Để tôi cho cậu biết thêm một điều không ngờ nữa nhé. Đó là về nơi cô ta qua đời."

"Địa điểm à? Ở đâu vậy?"

Mamiya ngưng một hơi như để tăng phần nghiêm trọng:

"Đó là một khách sạn nội đô," ông đáp. "Cô ta chết trong phòng suite của một khách sạn hạng nhất."