Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 4: Cứu nam chính

Nói là vậy nhưng tính tình Mục Thư vốn là hiếu thắng, hắn không muốn bỏ cuộc giữa chừng nhiệm vụ này. Không có cái gì có thể làm khó dễ hắn.

Hắn dùng chân đạp cửa ra. Mọi người bên trong chưa kịp phải ứng, bị đánh ngất đi. May là họ cũng chưa làm gì, chỉ là quần áo xộc xệch. Mục Thư nhanh chóng đoạt xá Bình Vương, hắn liến nhăn mặt. Cơ thể này quá yếu ớt, da vẻ lại như nữ nhân, chưa ra nắng, cực kì trắng mịn. Cũng may cái nam sủng của hắn cũng được lựa chọn, là trinh nam nên hắn cũng không có bệnh tìиɦ ɖu͙ƈ khó nói.

Thực ra hắn đoạt xa hoàng đế cũng được, có thể dễ hành động hơn, lại không mang tai tiếng. Nhung hoàng thượng ngày nào cũng thăng truyền, nếu tính tình thay đổi sẽ rất dễ nhận ra. Bình Dương ngoại trừ nam sủng mà hắn thay như thay áo cũng không thân mật ai, là đối tượng đoạt xá tốt nhất.

Hệ thống gấp gáp [Chúng ta đi cứu nam chính đi]

Mục Thư trầm mặc: "Bây giờ mọi người đều lo thích khách, chúng ta vẫn nên chờ một đêm"Y vào phòng ngủ của Bình Vương, đuổi mọi người ra khỏi phòng, thổi tắt nến.

Hắn vốn không cần ngủ nhưng không muốn để mọi người nghi ngờ. Hắn có thể nhìn trông bóng tối như bang ngày nên không cần nến. Khi xưa hắn thích đọc thoại bản để đỡ chán nhưng bây giờ không có gì giải trí.

Hệ thống rất có tâm [Gì chứ thoại bản tôi không thiếu]

Một đống sách rơi từ trong không khí ra.

Hệ thống này cũng không vô dụng lắm.

Quả thật có rất nhiều truyện, thể loại đa dạng, có truyện tu tiên, hơi giống thế giới Mục Thư, truyện kiếm hiệp, giống thế giới này. Còn có truyện "hiện đại" người phàm có thể bay, không cần ngọc bội hay phù cũng có thể liên lạc từ xa, hay không cần nến vẫn sáng. Nhưng đa số hệ thống đưa hắn toàn là cung đấu, nói để hắn học hỏi kinh nghiệm. Hệ thống này có lương tâm nghề nghiệp cao, tất cả các truyện đều là đam mỹ, lý do vẫn lá "học hỏi kinh nghiệm"

Ta sẽ không làm đau nam chính quý giá của ngươi.Mà ai là công, ai là thụ?

Trong truyện, thụ thường như cái bình sứ, da trắng, eo nhỏ, mông vểnh, chân dài. Hắn cũng nói chung là cũng eo nhỏ, mông vểnh, chân dài, nhưng da không trắng lắm. Không nhớ nam chính nhìn ra sao hai người có vẻ dáng dấp tương tự.

Trong cơ thể Bình Vương thì rõ ràng là thụ theo như sách nhưng mà hình như là công. Thôi để tới đó tính tiếp, quan trọng bây giờ phải đi cứu nam chính ra.

Hắn đọc sách qua đêm, bây giờ đã đến trưa, chắn đã tan triều.Hắn đến xin diện kiến hoàng thượng, hiện giờ đang trong cung nghỉ trưa.

Hoàng đế Bắc Quốc nhìn sáu phần giống với Bình Vương, đang mặc long bào vàng kim nhấp nháp trà. Y phất tay, bảo Bình Vương phải quỳ."Hoàng đệ có vẻ đã nghe được chuyện thích khách đem qua. Chỉ buồn Vy nhi yểu mệng, nhưng trẫm đang điều tra, nhất định trả thù nàng"

"Bình Vương" hơi chột dạ, thích khách ở đây chứ đâu. Sau khi giả vờ vài lời thương xót và dặn dò hoàng thượng bảo vệ bản thân, hắn vào đề chính."Nghe nói chúng ta may mắn bắt được Tam Hoàng Tử ở Nam Quốc, nghe nói nhan sắc không tệ. Không biết..."

Hoàng thượng tức đỏ mặt "Vy nhi vừa mới mất, chuyện chưa rõ ràng, ngươi đã nghĩ chuyện dơ bẩn. Thích khách kia có thể lẫn vào trong đám nam sủng của ngươi. Ngươi ngu ngốc như vậy, thêm một tên chắc cũng không nhận ra"

Mục Thư nghĩ thầm: "A, ta muốn gϊếŧ tên này, hắn sáng nay vẫn vui vẻ với Lý quý phi mà ra vẻ ngụy quân tử"

Hệ Thống khóc lóc [Người này là để nam chính gϊếŧ, ngài bình tĩnh"

Mục Thư giả bộ vẻ sợ hãi của thuộc hạ hắn lúc trước "Đệ thật sự không dám. Thật ra là vì quá đau buồn nến muốn mượn chuyện khác để quên" Hắn kêu hạ nhân đến bình rượu thơm, ngọc trai quí giá, nhân sâm ngàn năm, trà thơm hảo hạng xuất hiện trước mắt.

Hoàng đế bất ngờ trân bảo ngọc quí hắn không thiếu nhưng vẫn không có nhưng thứ này. Trà vừa uống đã làm hắn năng lượng dồi dào, rượu vừa thơm vừa làm sảng khoái chứ không say. Y nghi ngờ: "Đệ kiếm đâu ra những thứ này?"

Mục Thư cười, mấy thứ này có đầy trong nhẫn không gian hắn, thế giới kia linh khí dối dào, tất nhiên nhiều đồ quý giá hơn bên đây. "Đệ chẳng qua là gặp may kiếm được những thứ này lúc du ngoạn, tính là đưa hoàng huynh lâu rồi, bây giờ hy vọng hoàng huynh vừa thích"

Bình Vương thật sự là đi rất nhiều nơi, nhưng mà chủ yếu là thu thập nam sủng. Mục Thư dựa vào việc này để nói dối. Hoàng đế nửa tin nửa ngờ nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không thể.

"Ngươi thật là không thể nói được. Muốn làm gì thì làm" "Đa tạ hoàng huynh"

Hoàng đế nhìn bóng dáng Bình Vương, ánh mắt đầy khinh bỉ. Y cũng không trong cậy hoàng đệ này thương xót gì công chúa. Hắn vốn chỉ là một đứa anh em cùng cha khác mẹ thôi.

Lần này Mục Thư đường đường chính chính dẫn một đoàn người vào ngục. Không khí ở đây bây giờ im ắng. Hình như mọi người vẫn còn đau thương công chúa.

Cai ngục thấy Bình Vương lây gần, hơi khó xử "Thân phận Bình Vương cao quý, chỗ này e là không hợp"

Mục Thư không quan tâm hắn "Hoàng huynh ta cho phép ta đem Tam Hoàng Tử Nam Quốc đi, nếu hắn chạy trốn, ngươi chịu nổi không?"Mọi người đều giật mình nhưng sau đó trấn tĩnh lại. Bình Vương mê nam sắc nổi tiếng trước giờ, hoàng thượng lại khoái dày vò tên hoàng tử ngoại quốc vô dụng này. Chuyện này bất ngờ nhưng không ngạc nhiên.

Mục Thư lại gần nhân vật chính, bốn mắt nhìn nhao. Đôi mắt nam chính vẫn sắc sảo, không một vẻ lo sợ, nhìn hắt chằm chằm đánh giá.Mục Thư có thêm cảm giác kì lạ khác, tim đập nhanh, mặt nóng, trong lòng thì rối tung. Hắn nhanh chóng xoay mặt đi "Dẫn hắn đi vào phủ"

Lúc này hai tướng quân mặt nghiêm kia không còn giữ được bình tĩnh nữa."Tên khốn kiếp kia. Ngươi đối xử với tù binh như vậy, có thể thống gì. Có chuyện gì xảy ra với Tam Hoàng Tử, ta liều mạng với ngươi"

Tên cai ngục pháo hôi cười cợt "Bình Vương ta vốn nổi tiếng tốt bụng, sẽ đối xử với Tam Hoàng Tử thậttt tốttt" cố ý kéo dài hai chữ cuối.

Người còn lại van xin muốn dùng bản thân mình thay thế Tam Hoàng Tử. Hắn gần như phát điên, như muốn kéo đứt xích sắt trên người. Có vẻ tiếng tăm đoạn tụ củ Bình Vương không chỉ nổi tiếng ở Bắc Quốc, Mục Thư đóng vai ác thì phãi đóng đến cuối, hắn không nói gì chỉ để người đem nam chính đi.