Mai Lại Nở

Chương 16

Cuộc hôn nhân này, lão phu nhân Lục gia vô cùng vô cùng không hài lòng. Nếu không phải lão tam có một chút thực lực, nhẹ nhàng là bóp mạch sản nghiệp bên Lục gia, bà ta có máu mới nhả ra.

Cuối cùng là mợ cả nhẹ giọng mềm mỏng nói, cậu ba Lục ngay cả từ đường cũng chưa vào, chỉ là con thứ. Dù cưới vợ cũng không liên quan đến nhà họ Lục, chỉ là cần danh phận cưới hỏi đàng hoàng thôi.

Lục lão phu nhân nghe xong có lý, chỉ là trong lòng vẫn tức giận, bảo thân quyến trong tộc đến tân phòng, dạy ít “quy củ” cho cháu dâu ba trên danh nghĩa.

Mấy nữ quyến này đã sớm đặt Lưu nương tử vào hàng ngũ “bất trinh”, xoa tay bày ngón muốn để cô hay cửa Lục gia không phải dễ vào... Nào biết Lưu nương tử vừa hồi hương bị chồng ruồng bỏ, lại có nhiều “người nhà mẹ đẻ” như vậy, đầy phòng, trong đó còn có mấy phu nhân quan.

Dân sợ quan như hổ, nên có hơn nửa âm thầm bỏ cuộc. Có người tương đối mạnh mẽ nói vào hai câu, Lưu nương tử vẫn chưa phản ứng, mấy “người nhà mẹ đẻ” kia lập tức đốp lại, minh thương ám tiễn khiến mấy nữ quyến kia mặt đỏ bừng rồi lại trắng, vậy mà ai cũng răng bằng đồng bằng sắt, không xuống tay được, đành phải ngượng ngùng trở ra, buồn bực nhà họ Lưu rõ ràng suy bại, lấy đâu ra mấy “người nhà mẹ đẻ” này.

Thật tình không biết, lúc Lưu nương tử vẫn là Lưu cô nương, mười một mười hai tuổi đã giúp đương gia chủ mẫu quản nhà, nha đầu của Thập Tứ nương đã nức tiếng hiền. Mặc dù quá bán là gả cho thương gia, nhưng cũng có ít thư sinh nghèo đến cầu hôn.

Nam nhân thiên hạ cũng không phải là Trần Thế Mỹ hết, trong đó có mấy người nâng đỡ hôn phu thi được công danh, làm phu nhân nhà quan. Nhưng những thư sinh nghèo ít ỏi này có thể đi trên hoạn lộ, là dựa vào tình chị em giữa các nha đầu ở Lưu gia, và Thập Tứ nương âm thầm giúp đỡ.

Tuy nói thương hộ thân phận thấp, hơn ở có tiền. Sĩ thân phận cao, lại không có bạc thì khó đi. Thương gia cần quan gia che chở, quan gia cũng cần thương gia giúp đỡ, dựa vào “ngoại giao phu nhân”, mấy quan thương cấu thành một mạng lưới giúp đỡ lẫn nhau, cùng coi nhau là anh em đồng hao, cũng hứng khởi.

Tuy nói chức quan còn thấp, thương gia cũng nhỏ, nhưng không đấu nổi người nhiều sức lớn. May sao mấy chị em và anh em đồng hao này đều cẩn thủ ranh giới cuối cùng, giúp đỡ lẫn nhau thôi, thật sự không hiếp đáp đồng hương. Dù sao vẫn nhớ không để chủ gia mất thể diện.

Những chuyện này Lưu nương tử chẳng những không chuẩn bị, tường tận lại càng không hiểu. Cô chỉ có thể nói là vô tâm cắm liễu liễu xanh um. Lúc trước chỉ là yêu quý người bên cạnh, hôn phu của nha đầu mình khắc khổ chịu tiến tới, có khả năng thì giúp đỡ chút. Cô cũng không muốn dạy dỗ ra nha đầu hiền năng gì, chỉ là thương mấy cô bé này vậy mà chẳng có đường ra, chỉ có thể mong chờ được lấy làm thiếp, con đường ai cũng trống rỗng.

Cô cũng chỉ là nghĩ, là nô bộc cũng chia đủ loại khác biệt, tốt xấu cũng dạy dỗ chuẩn bị là nương tử quản nhà, tương lai sẽ không gả quá thấp. Làm nha đầu cũng chỉ tầm mười năm, làm dâu nhà người mới là lâu dài. Trong bụng có dự định, không cần dựa vào nhan sắc, lấy chồng rồi nhan sắc suy tàn còn có thể ngửa dựa vào con cháu không được sao? Nếu có thể dạy vỡ lòng cho con mình, dù làm nông phu biết chữ, cũng không đến nỗi không đọc hiểu bố cáo của quan gia, bị người ta lừa bịp.

Cuối cùng thành tân quý một phương, cô thật sự hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị.

Ép người di dời hết, mấy nha đầu cũ ê ê a a này, mặc kệ quy củ giúp cô vén khăn cô dâu, đỡ cô nữa rửa mặt trang điểm lại lần, kể chuyện nhau nghe. Giục tiệc mấy lần mới lưu luyến không rời mà đi.

Lòng cô lại có chút áy náy. Mấy bạn cũ này đều cao hứng đến khóc, may sao cô cả đời cuối cùng có hi vọng, nhưng cô cũng không thể nói rõ.

Là người đi ngang qua sân khấu mà thôi, tân lang trên danh nghĩa của cô, có bệnh kín đây này...

Suy nghĩ lung tung đến nửa ngủ gà ngủ gật, tân lang quan một thân mùi rượu rốt cục đến, nhìn thấy cô cười, không biết là rượu hay là xấu hổ, gương mặt đỏ bừng.

Lưu nương tử có phần không hiểu. Hư hoàng giả phượng cũng vui vẻ như vậy à? Cũng đúng, đêm động phòng hoa chúc chính là cưới dâu.

“... Phương Vãn.” Thượng Thiện thấp giọng gọi.

Cô hơi kinh sợ nảy lên, đáy lòng bùi ngùi mãi thôi, nhỏ giọng đáp. “... Phu quân.”

“Nàng gọi tôi Trì Doanh là đủ.” Thượng Thiện nhẹ nhàng nói.

Lưu nương tử Phương Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc. Theo quy củ chỉ có trưởng bối và thân hữu mới có thể gọi tên chữ của hắn... Đây ý là coi tôi là bằng hữu à?

“Trì Doanh.” Cô khẽ cười.

Chăm chú nhìn cô thật lâu, Thượng Thiện muốn đến gần, nhưng lại cảm thấy mình cả người mùi rượu, đường đột giai nhân. Rời khỏi đi rửa mặt, hắn lại không an lòng. Vất vả biết bao mới có được cô trong tay, nhất thời thật không nỡ xa nửa khắc.

“Trì Doanh, chàng không rửa mặt à? Cả ngày mệt lắm không?” Nhìn hắn bất động, Phương Vãn đứng dậy đi lấy quần áo cho hắn.

“Tôi đi, tôi đi đây.” Đáy lòng rung động, hắn ngượng ngùng như thiếu niên, “Hay nàng đi trước?”

“Chàng trước đi, em tháo trang sức cởi tóc mất công lắm.” Cô cười khẽ.

Phương Vãn lại không nghĩ quá nhiều, tự đi tắm rửa. Đợi khi cô ra, Thượng Thiện đã nằm xuống quay mặt vào tường, nhường nửa cái giường.

Nhiều năm ngủ một mình như vậy sớm thành thói quen... giờ còn phải thích ứng một lần nữa. Trời nóng nực, ngủ một mình còn khó, lại còn nhiều người chen... đám cưới này là đúng hay là không đúng...

Vừa suy nghĩ lung tung, vừa nằm xuống. Vừa mới nằm ổn, Thượng Thiện đã xoay người ép trên người cô. Phương Vãn mở mắt thật lớn.

Cấn đến hoảng hốt.

Sao lại như vậy? Chàng ấy không phải có bệnh kín sao?

Thượng Thiện phát hiện cô cứng nhắc toàn thân, không khỏi hơi hối hận quá nóng vội. Loáng thoáng, hắn biết tình cảm của cậu ba Trương và cô luôn không tốt, cực ít đến phòng cô. So với những thiếu nữ chưa trải sự, cũng không có hơn bao nhiêu.

“Phương Vãn.” Hắn nhẹ giọng hô.

“Hả?” Phương Vãn vẫn đắm chìm trong khiếp sợ mãnh liệt, vô thức lên tiếng. Lại không đợi cô hoàn hồn, Thượng Thiện đã hôn lên, dụ dỗ răng môi quấn quít.

Cấn đến càng hoảng hốt hơn.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ đây? Phương Vãn bị hôn đến hơi mơ hồ, sự tỉnh táo còn sót trong lòn lại đảo quanh trên bốn chữ này.

Nói với hắn thật lòng không? Nam nhân nhận đả kích như vậy, có phải sẽ hoá giả làm thật hay không, từ đó rốt cuộc “Không được” nữa? Không phải giết người không thấy máu thế này chứ.

Cô chưa kịp hiểu, Thượng Thiện vói bàn tay vào vạt áo mỏng.

“... Nhẹ thôi.” Cô hàm hàm hồ hồ nói.

“Cái gì cơ?” Thượng Thiện giở trò đang suy nghĩ cách dùng một tay mở cúc áo vạt áo cô ra.

“Em nói, nhẹ một tí.” Phương Vãn dở khóc dở cười, “Đây đâu phải là mì vắt, đừng lớn sức như vậy.”

Thượng Thiện ngừng tay, chôn ở cô cổ cười thật lâu. “... Tôi đã một thời gian không đụng nữ nhân, có hơi lạnh nhạt.”

Cô ho một tiếng, “Vậy không bằng cứ ngủ một giấc ngon... Nóng quá...”

“Tôi không nóng.” Thượng Thiện cầm cúc áo không quyết, dứt khoát kéo xuống, “Luyện tập nhiều là quen...”

Buổi sáng lúc rời giường, Phương Vãn im lặng.

Cô sai rồi. Thượng Thiện không có bệnh kín... Mà là quả nhân có bệnh (*tức là nhận mình có bệnh). Bị hắn “luyện tập” đến hơn nửa đêm, cô chẳng những đau thắt lưng, đau chân... Trên người không biết nhiều có bao nhiêu chỗ tím thanh và dấu răng.

“... Chàng tuổi chó à?” Cô trợn mắt nhìn Thượng Thiện.

Thượng Thiện khuôn mặt bình tĩnh giúp cô mặc quần áo, “Tiểu sinh tuổi rồng.”

“Điêu!” Phương Vãn bi phẫn không hiểu, “Chàng rõ ràng là con sói không no!”

“Đói lâu rồi.” Thượng Thiện tâm tình đã định. Ván đã đóng thuyền, gạo sống đã nấu đến nát bét rồi, không sợ cô chạy.

Nhịn một lát, cô vẫn không nhịn được, “Em, em tưởng... em tưởng chàng, không được, mới gả cho chàng!”

Thần sắc Thượng Thiện rất cổ quái, chờ Phương Vãn lắp bắp nói xong, hắn nhịn không đặng cười ha ha. Mặc dù có chút tổn thương lòng tự tôn, nhưng hiểu lầm tốt lắm, hiểu lầm tốt quá đi!

Không hiểu lầm sao mà cưới được.

“Nương tử yên tâm, đối với nữ nhân khác, tôi luôn ‘không được’.” Nhìn Phương Vãn còn đang lườm hắn, hắn rất rộng rãi khoát tay, “Hàng đã bán ra rồi, không thể đổi.”

“... Gian thương!”

“Tiểu sinh sao dám nương tử quá khen như thế... Nhận lấy thì ngại, nhận lấy thì ngại quá.” Thượng Thiện cười híp mắt mà nói.