Mãi yêu mình em

Chương 19

Sáng sau ngủ dậy thì thấy nặng hết cả bụng, hóa ra thằng mãnh Tuấn gác chân lên bụng nó, thảo nào tối qua bị bóng đè, cái thằng mất nết này, đã đi ngủ nhờ rồi còn phá… Đang điên, nó đạp cho thằng Tuấn mấy cái, vừa để gọi, vừa để trả thù.

– Dậy dậy.. Lên lớp ông ơi..

– Bố để con ngủ thêm tý nữa… – Quái lạ, mình thành bố nó khi nào nhỉ. Thằng này mê ngủ rồi.

– Thằng kia, mở mắt ra coi.. – Nó vỗ vỗ mặt thằng Tuấn..

– Ơ ông M à.. Sao ông lại ở nhà tôi? – Mặt thằng Tuấn ngu ngu, chắc chưa tỉnh đây mà.

– Nhìn lại xem nhà ai đi nhé…

Thằng Tuấn ngơ ngác nhìn xung quanh…

– Ấy chết tôi quên hehe… Phòng WC đâu ông..

– Trong kia kìa, có 1 cái bàn chải thôi, đừng dùng nhé..

– Không cần.. Mồm anh thơm chán hehe. – Xong Thằng Tuấn hà vào mặt nó, mẹ cái thằng bựa..

– Cút ra mồm mùi như mùi cứt thế? Bộ hôm qua chú ăn cứt à?

– Mẹ ông nhá, thế thì tối qua có thằng ăn cứt với tôi đấy…

Nói xong thằng Tuấn vào WC, ra thì nó cầm luôn cái điện thoại…

– Khéo tôi phải về luôn ông ạ, bà già gọi nhỡ mấy cuộc liền.

– Ừ, thôi về đi, không hai bác lo.

– À hôm nay tôi đuối quá, điểm danh giùm tôi nhé, tôi nghỉ..

– Ừ.

Xong thằng Tuấn phóng xe đi luôn, nó vệ sinh cá nhân rồi ra làm gói mì ăn, căn bản là tối qua toàn ăn vã, thành ra giờ đói quá.. Ăn xong nó lại lên lớp. Đạp vào để xe thì vẫn thế, một hàng xe máy, một chiếc xe đạp… Chắc nó cũng phải tích tiền mua một chiếc, vì đi đâu hơi xa một chút cũng cần, nhưng giờ thì chưa có tiền, thôi thì để sau…

Lên lớp chờ lão giảng viên vào, điểm danh hộ thằng Tuấn xong thì lại ngồi không, nó cũng không để ý gì lắm… Mà tự nhiên hôm nay có con bé xuống ngồi cùng nó, hình như nhỏ Linh thì phải.

– Bạn cho mình ngồi cùng đây được không? Trên kia ồn quá hihi..

– À ừ được…

Ông mãnh Tuấn ở đây chắc sốc quá, mà nhỏ Linh này không phải nhỏ có răng khểnh, mà nhỏ dáng đẹp da trắng cơ.. Tuy không xinh lắm nhưng bù lại nhỏ có đôi mắt tây.. Nó ngồi dịch vào. Nhỏ ngồi vào luôn.. Chán thật, sáng sớm ngày ra đã ngồi với gái rồi, nhỏ thơm thật, mùi nước hoa hay sao ý, người thì mặc quần áo bó, haizz… Thiện tai, làm nó không thể tập chung được… Nó đành dịch vào trong.. Kệ nhỏ muốn làm gì thì làm. Nhưng là con trai mà, lâu lâu nó vẫn liếc nhỏ một chút, bỗng động phải ánh mắt nhỏ đang nhìn mình cười cười, nó ngại quá quay đi luôn..

– Cậu có vẻ ít nói nhỉ.. ? – Nhỏ bắt chuyện.

– Không, bình thường mà.

– Cậu tên gì hi?

– M..

– Nhà cậu ở đâu?

– Hà Tây.

– Chắc cậu mới lên đúng không.. hihi. – Nhỏ làm sao biết được nó lên đây trước cả tháng chứ, thôi kệ cứ trả lời bừa đi.

– Ừ.

– Hihi.. Vậy lúc nào muốn đi chơi, gọi mình đi, làm hướng dẫn viên cho nhé.. hihi…

Rồi nhỏ Linh liệt kê một đống các chỗ ăn chơi, vớ vẩn, đúng là tiểu thư.. Nó chắc cả đời cũng không lui đến mấy chỗ ý mất, lên học có phải lên chơi đâu.. Mà lạ thật, con gái Hà Nội đẹp, nhưng hay bị khùng hay sao ý.. Chán chả thèm đáp nhỏ, nó quay vào quyển sách.. kệ. Nhỏ nói chán chê, xong lại tám với mấy đứa bàn trên, thế mà kêu trên kia ồn.

Tan thì nó lại đạp xe về phòng, được cái hôm nay trời râm với có gió nên cũng mát, khí hậu miền bắc mà, dở hơi bỏ xừ, lúc thì oi nóng kinh khủng, lúc thì mát lạnh, nhưng quan trọng là có thể xảy ra cùng trong một mùa.

Đang đói mà nó lại ngán mì rồi, tiến đến xe bánh mì dạo gần đấy, mua cái bánh mì không về ăn với vừng vậy, hôm trước anh Cương qua, bảo mẹ nó gửi hai anh em, nhưng chắc vẫn chưa biết là nó chuyển chỗ, vì nó chưa báo, anh Cương có nói đến Tâm nhưng nó gạt đi. Chẳng có gì đặc biệt nên nó cũng không kể.

Về nhà rạch bánh ra đổ vừng vào ăn. Đúng là đói thì ăn cái gì cũng ngon, lại còn vừng mẹ làm chứ, ăn xong uống cốc nước để nó nở ra trong bụng thì no đến tối.

Rồi nó tính ra quán luôn, đỡ phải chiều ra, mang theo cây đàn đông khách lại ngại, với cả còn ngủ nhờ nữa.

Đeo bao đàn vào, hơi cồng kênh chút vì người nó nhỏ.. Đạp lên quán có một đoạn đường mà ai cũng nhìn như thằng lập dị. Đến quán thì thằng cu bảo vệ cứ hỏi hỏi, như là mới nhìn thấy đàn lần đầu ý, nó trả lời qua loa rồi vào luôn.

Vừa vào quầy thì gặp chị Huyền, cầm tách nước gì xanh xanh uống, trông lạ lạ..

– Chị..

– Ừ, nhóc đến rồi à? hihi.. – Chị chắc cũng quen với việc nó đến sớm rồi lên cũng bình thường.

– Vâng.

– Mà đàn đây à nhóc hihi? – Chị bỏ cái tách xuống chọt chọt vào cái bao đàn.

– Thế chị nghĩ là cái gì?

– Hihi… chị không biết mà, thấy người ta chơi trên tivi thôi.

– Ừ.

– Nhóc ơi.. hihi, mở ra cho chị xem được không?

– Xem làm gì, chiều chơi thì xem một thể.

– Nhưng chị muốn xem luôn cơ… – Chị Huyền mở to đôi mắt long lanh nhìn nó.. Chịu thua luôn haizz.

– Ừ.

– Hihi.. – Nhìn cái mặt lau ta lau tau của chị mà nó thấy buồn cười, như trẻ con ý.

– Cười gì mà cười.. Bộ mở đàn giữa quán hả?

– À hihi.. Chị quên. Vào bàn trong kia nha.

Ngồi xuống bàn trong cái không gian tĩnh lặng của khu nó, đối diện là chị với ánh mắt tò mò.. Nó mở cái bao đàn ra.

– Oa đen tuyền, đẹp ghê nhóc ơi, mà trông mới thế hihi.. – Cũng phải thôi, nó vẫn lau chùi hàng ngày sau khi chơi mà..

– Ừ, em lau mà.

Chị đưa tay lên sờ sờ rồi gảy một dây đàn…

– T.. inh… – Cái tiếng ngân trong trẻo âm khắp cái khu vườn lắc đắc vài vị khách của nó, thích thật.

– Ý.. Nó có tiếng rồi kìa.. Nghe vui tai ghê hihi..

Lạ thật chả hiểu bà này nghĩ gì nữa, chơi đàn thì phải có tiếng chứ.. Hồn nhiên đến thế là cùng.

– Ừ, không có tiếng thì nó ra cái gì hả chị?

– Hihi.. Chị quên mà.

– Thôi em vào ngủ nhé.. Mà đừng có kêu nhỏ Mi gọi như hôm qua nhé chị.

– Sao vậy nhóc, thích còn giả bộ..

– Chị đừng kêu mà, em tự dậy được.

– Xí, chị biết rồi.. Nhóc ghê lắm nha. – Chị bĩu bĩu. Gì vậy trời, ghê gì không biết nữa.

– Thôi thôi, em xin, em vào đây.

Kéo khóa bao cây đàn yêu quý vào, xong đeo lên người.. Vô nhà kho, trèo lên ghế xếp ôm đàn đi ngủ.. Không hiểu sao, trưa ngủ nhiều thế mà tối nó vẫn ngủ ngon được lạ thật, có khi là do mệt quá chăng.